Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 201: LŨNG HỮU PHONG QUAN (b)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Nghe được âm thanh của Thôi Viên. Vi Tranh bước lên một bước dài cúi người thi lễ: “ Đêm hôm kinh động đến tướng quốc thật thất lễ, mong tướng quốc thứ lỗi mà ra tay cứu Vi gia một phen”
“ Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Sự việc khẩn cấp tới đâu thì ngày mai cũng mới có thể xuất binh. Vi hữu thừa nói cho biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.”
Thôi Viên bình tĩnh, tự nhiên khiến cho Vi Tranh trong lòng đang lo lắng cũng lấy lại được chút bình tĩnh, hắn vội lấy ra bức thư mà chim câu mang tới, đưa cho Thôi Viên nói “ Đây là thư cầu cứu của thành Khai Dương nửa canh giờ trước ta vừa nhận được, mời tướng quốc xem”
Bức thư viết trên mảnh giấy màu đỏ chứng tỏ tin tức vô cùng khẩn cấp. Thôi Viên từ từ mở bức thư, đôi mắt lim dim xem qua một lượt. Bọn người Đảng Hạng nổi loạn ở Lũng Hữu? Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là việc Trương Hoán đã tới trước. Phản ứng đầu tiên của Thôi Viên, là ông ta tự hỏi “ Tại sao lại là bọn người Đảng Hạng”
Tuy thời điểm Vi Đức Khánh gửi thư có chút bất đồng. Hai phong thư ông ta nhận được cách nhau trong một khoảng thời gian ngắn.Tình tiết nhỏ này đã giúp Thôi Viên nghĩ thông suốt vấn đề này. Mà Thôi Viên thừa hiểu rằng, đối với Trương Hoán, trừ phi Hà Tây thật sự phát sinh nội loạn, nếu không thì ngay cả một bản hiệp ước nghị hòa sao chẳng mảy may tồn tại
Thì quả thật nhiều điều đáng nói , điều đó chứng tỏ Hà Tây Tiết Độ sứ không thể nào ngăn hắn có dã tâm giành Lũng Hữu.
Hắn chắp tay sau lưng, bước tới bước lui trong thư phòng, thật ra hắn cũng giống như Vi Ngạc, lợi dụng cơ hội quân hộ vào Hà Tây để cài cắm thám tử của mình. Bất quá mục đích của ông ta không chỉ đơn thuần là biết thêm một số thông tin tình báo về Hà Tây. Ông ta biết rằng một chút tin tức của hệ thống tình báo kia cung cấp thật sự chẳng thấm tháp gì. Dụng ý của ông ta là chú ý tới tình hình của con g áimình. Đồng thời với những tin tức về con gái ông ta thì ông ta cũng nắm được không ít tình hình ở Hà Tây. Ví dụ như việc Trương Hoán cho xây dựng Tây Bảo, rồi ra sức tạo vây cánh với giới quan trường ở Hà Tây, hay bọn người Đảng Hạng tiến vào Hà Tây. Gần như bất cứ một chuyện gì ở Hà Tây ông ta đều biết.
Nhưng bản thân ông ta cũng không tin tưởng cho lắm vào việc Trương Hoán có thể giải quyết ổn thỏa việc của bọn người Đảng Hạng hay không. Nếu xử lý tốt thì có thể xảy ra nội loạn sao? Bất quá Vi Ngạc đối với biến cố lần này có phần tự tin. Ông ta cũng không muốn nhiều chuyện, tránh gây ảnh hưởng tiêu cực tới quyết tâm xuất binh đến Thục Trung của Vi Ngạc.
Thật ra vào lúc này, một câu nhận xét mà Thôi Viên tự cho rằng đúng đó là: Trương Hoán và họ Chu kia đều không thể “chơi” được. Trương Hoán là sói, hắn có thể ảnh hưởng vào các thế gia và triều chính. Còn họ Chu kia là hổ. luôn muốn ăn tươi nuốt sống Thôi Viên. Nếu ông ta đã đem hết tâm huyết để tiêu diệt họ Chu Thử kia, còn Trương Hoán, phải xử lý bằng cách nào đây.
“ Tướng quốc, quân Đảng Hạng đông như đàn châu chấu, càn quét tàn phá mọi thứ ở Khai Dương quận. Thành trì kiên cố như vậy cũng không chống nổi thiết kị của bọn chúng. Thuộc hạ thật sự lo lắng quân lực ở Khai Dương quận không thể nào cầm cự được nữa, xin tướng quốc trợ giúp”
Thôi Viên mới rồi đối với sự việc của bọn tộc người Đảng Hạ còn có chút nghi ngờ, nghe những lời này trong đầu ông ta bỗng trở nên minh mẫn , sáng suốt: Lũng Hữu có nhiều thành trì như vậy cũng không thể đề phòng cho hết, vậy tại sao bọn Đảng Hạng này lại hết lần này đến lần khác tấn công trọng binh thủ hộ ở Khai Dương quận làm cái gì chứ?
Thôi Viên trong lòng đã như gương sáng tính toán mọi việc thông suốt, nhưng ông ta vẫn không biểu lộ một chút thái độ nào.Với giọng điệu kiên quyết, ông ta nói với Vi Tranh: “ Xin Vi hữu thừa yên tâm, nếu Vi Thượng Thư vì an nguy của Triều đình mà vào Thục làm nội các thủ phụ ta dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn đối với việc ở Lũng Hữu”
Ông ta lập tức lên, lớn tiếng nói: “ Người đâu” Ngoài cửa lập tức có mấy thị vệ chậy vào, sẵn sàng đợi lệnh.
“ Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn lập tức đến gặp Bùi tướng quốc để thương nghị đại sự”
Mấy thị vệ chần chừ một chút, liền nói: “ Nhưng thưa tướng quốc, phường môn đã đóng lại rồi” (Phường như 1 khu đô thị :D , Phường môn là cổng khu đô thị)
“ Đóng rồi cũng bảo bọn chúng phải mở lại” Thôi Viên trừng mắt nói “Chẳng lẽ ta đường đường là Hữu tướng quốc của Đại Đường mà không mở được một cái phường môn nhỏ bé hay sao”
Mấy tên thị vệ sợ hãi vội vàng đi chuẩn bị xe. Vi Tranh ở bên thấy tướng quốc vì mình mà nhiệt tình như thế nên trong lòng ông ta cảm động lắm, liền bước tới cúi mình thi lễ: “ Đa tạ tướng quốc đại nhân,”
“ Cũng là vì quốc sự thôi mà, không cần phải khách khí làm gì” Thôi Viên vỗ vỗ bờ vai của Vi Tranh nói “Đêm cũng đã khuya rồi, ngươi tối nay cứ ở chỗ ta đi”
Dứt lời ánh mắt của Thôi Viên chuyển mục quan sâng viên quản gia, ra hiệu cho y đưa Vi Tranh tới phòng khách nghỉ ngơi.
Chốc lát, Xe ngựa của Thôi Viên đã chuẩn bị xong, ông ta lên xe, đi được một quảng, ông ta liền ra hiệu cho một gã tâm phúc đi theo tháp tùng, thấp giọng dặn dò “Phái thêm một ít nhân thủ giám sát chặt chẽ Vi Tranh cho ta,, quyết không để cho bất cứ kẻ nào đến Hán Trung báo tin”
Kẻ tâm phúc kia đang chuẩn bị đi, thì Thôi Viên như dường như chượt nhớ tới một việc gì đó nên gọi hắn lại, bổ sung thêm dặn dò: “ Còn nữa, cho người báo tin cho Thôi Khánh Công, để cho ông ta phái người tuần tra từ Lũng Hữu đến quan đạo này nếu có người từ Khai Dương quận đến đưa tin thì lập tức chặn lại”
Nói xong, ông ta vén màn xe phân phó cho người phu xe: “ Không đi ra phường môn, đi hai vòng trong Tuyên Dương phường rồi trở về cho ta”
Xe ngựa chuyển bánh, Thôi Viên nhẹ nhàng lắc lư trong thùng xe. Suy tư về chiến lược Lũng Hữu lần này, Vi gia cầu cứu tới triều đình hiển nhiên là hi vọng Thôi Viên phái binh, nhưng là ông ta không thể nào phái binh đi được, mà trên thực tế là không có quân để phái đi. Ông ta trú đóng ở Quan Trung, mười vạn Kim Ngô Vệ đã điều đi năm vạn vào Thục, vừa phái hai vạn đến Hán Trung làm tiếp ứng, cả Quan Trung chỉ còn lại ba vạn quân của Thôi gia, tuyệt đại đa số đều đồn trú trong kinh thành. Mà quân ở Sơn Đông nhất thời không thể tới ngay được. Quân ở Hà Đông cũng đã ít đến cực hạn nên cũng không thể điều động được nữa, nhưng là Bùi Tuấn có sáu vạn Thiên Ngưu vệ đóng ở Trường An và phía đông Trường An. Tình hình Lũng Hữu có nguy cấp bao nhiêu thì vẫn không thể so sánh với tính trọng yếu ở Quan Trung.
Nhưng đây chỉ là xuất phát từ lợi ích của Vi gia, Còn thật sự thì Thôi Viên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nguyên nhân cũng là: Thôi gia tuyệt đối không thể dính vào biến cố Lũng Hữu lần này. Nếu không sẽ tạo cái cớ cho Trương Hoán tiến vào Quan Trung, còn có lão hồ ly họ Bùi kia lúc nào cũng âm hiểm chờ đợi Thôi gia xảy chân
Huống chi Trương Hoán không phải là tên họ Chu Thử kia.Hắn là con của thái tử Dự, có đầy đủ tư cách để bước lên ngôi cửu ngũ. Những lão tướng về hưu ở Kim Thành quận đều dứt khoát cùng nhau ửng hộ hắn. Cũng giống như một chiếc lá rụng báo thu sang, điều đó cho thấy trong triều đình có không ít người ủng hộ hắn.
Thôi Viên không khỏi than thầm một tiếng thở dài. Thục Trung vốn đã loạn, triều đình chưa có cách nào xử lý, giờ đây Lũng Hữu lại nổi loạn, giờ khắc này ông ta rốt cục đã hạ quyết tâm: Trương Hoán không thể đánh chỉ có thể vỗ về mà thôi.
Về phần Vi gia, mặc dù không thể phái binh đi trợ giúp, nhưng trước mặt Vi Ngạc cũng phải cố làm ra vẻ tận lực rồi. Thật sự không được, phải đích thân đi Lũng Hữu một chuyến xem sao.
Khai Dương quận, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà mấy huyện phụ cận xung quanh, người dân bỏ chạy tránh nạn chẳng còn một ai. Bản thân bên trong Khai Dương thành số người dân chạy nạn xuất hiện với quy mô ngày càng lớn mặc dù quan phủ đã hết sức trấn an Trong Khai Dương thành còn hai vạn quân, có thể ngăn cản bọn người Đảng Hạng tấn công, nhưng hai năm trước đây thảm cảnh mà bọn Hồi Hột khi tấn công vào Khai Dương khiến cho dân chúng trong thành không cách nào quên đi được.
Mọi người chen chúc nhằm hướng nam mà chạy ra khỏi thành. Buổi sáng là mấy ngàn người, nhưng đến xế chiều, khi tin tức kỵ binh Đảng Hạng di chuyển đến cách Khai Dương còn năm mươi dặm truyền đến thì trong thành thật sự hỗn loạn và khủng hoảng, mười mấy vạn người bỏ thành mà chạy. Cổng thành căn bản là không giữa họ lại được nữa.
Mãi cho đến ban đêm, cửa thành rốt cục đã khép lại, chiếc cầu treo từ từ được kéo lên. Trên thành quân coi giữ thành đã sẵn sàng nghênh địch. Nhưng ở phía bắc bỗng nhiên có mấy ngàn người dân chạy nạn đang chạy thục mạng mà tới. Không xa bắt đầu xuất hiện bóng dáng của kỵ binh Đảng Hạng.
Bất quá, bọn chúng dường như cũng không có muốn đuổi giết mấy thứ nạn dân chạy loạn này. Xem ý tứ của bọn chúng thì cứ từ từ mà tiến đến, dàn quân thành một hàng ngang dài, cứ thế chúng từ từ tiến sát Khai Dương thành.
Trên đầu thành, Vi Độ nấp ở sau lỗ châu mai cân nhắc, quan sát bọn kỵ binh Đảng Hạng tiến sát chân thành, tựa hồ muốn biết quân số của bọn chúng bao nhiêu. Lúc này ở bên cạnh ông ta, một âm thanh nhỏ truyền tới “Sứ quân không cần phải đếm nữa, hiện bọn chúng có khoảng năm sáu ngàn người”
Đây là Khai Dương binh mã sứ Lưu Hành, y là một lão quân nhân khoảng năm mươi tuổi, cùng với hội quận Vương Quang Mậu y cũng là thuộc hạ trung thành của Vi gia nhiều năm rồi.
Thấy người của Vi gia đối với tình huống này vô cùng khẩn trương và có phần sợ hại. Lưu Hành thì trái lại có ý không coi trọng đối phương, bởi đối phương là kỵ binh, lúc ở bình nguyên thì có thể tác chiến , nhưng công thành, bọn chúng ngay cả vũ khí công thành còn không có, huống chi nhấn số trong thành tới hai vạn người , vượt xa đối phương.
Hắn lắc đầu ngạo nghễ nói “ Sứ quân không cần sợ nhiều nhất là trong hai ngày ta sẽ đánh cho bọn chúng không còn lấy một mảnh giáp”
Ngưới không nên khinh địch, bọn kỵ binh này chỉ là bọn tiên phong , đại đội nhân mã của chúng chắc còn ở phía sau, Ngươi cho rằng ngay cả điểm này ta cũng không biết sao” Vi Độ nghe lời nói của Lưu Hành có giọng điệu coi thương, bất quá có chút giận hóa thẹn mà lên tiếng phản ứng.
Lưu Hành không hé răng một lời phản đối, Vi Độ không chỉ là thứ sử mà y còn là đại soái được chỉ định trấn giữ Lũng Hữu, bản thân Lưu Hành không có thân phận để ương ngạnh. Hắn liền xoay người thị sát trận tiền, chuẩn bị chiến đấu.
Khai Dương thành mặc dù thành cao hào sâu, nhưng nó không phải là trấn ải bảo hùng (thành trì không thể phá vỡ), nó không có máy ném đá, sàng nỏ, và những loại vũ khí chuyên dùng để giữ thành khác.Phòng thủ thành trì cơ bản dựa trên cung nỏ, mặc dù như thế nhưng hai vạn người phòng thủ hơn năm ngàn người nên binh lính trên thành cũng có chút tự tin.
Mấy ngàn người dân chạy nạn khi tới cổng thành thì cổng thành không chiu mở, họ la ó rồi chạy vòng sang phía nam thành. Mà kỵ binh Đảng Hạng lúc này cũng không hề công thành, bọn họ không có khiên gỗ, thang mây là những thứ vũ khí tối cần thiết khi công thành tất cả chỉ ngồi trên yên ngựa. Kỵ binh Đảng Hạng cứ như thế lẳng lặng đứng cách chân thành chừng một dặm, dường như có ý chờ đợi người trong thành ra ngoài giao chiến.
Lần này, ngay cả Vi Độ cũng nhìn rõ đối phương không thể nào công phá được thành trì kiên cố của ông ta. Vi Độ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: