Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 196 : Sự tình quan trọng ( 1 )
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Vi Ngạc để thư mật của Hồ Tam lang ở trên bàn rồi chắp tay đi tới phía trước cửa sổ, khóe miệng của ông ta bất giác không khỏi lộ ra một nụ cười giễu cợt. Kết quả này phải nói là ông ta đã sớm dự liệu đến. Ban đầu lúc Hồ Tam lang gởi thư nói cho ông ta là Trương Hoán chiêu an mấy vạn người tây Đảng Hạng chạy trốn tới Hà Tây thì ông ta đã biết là Trương Hoán phạm phải một sai lầm lớn.
Không sai! Dân cư Hà Tây rất thưa thớt, nếu như là chiêu mộ người Khương, người Đột Quyết thậm chí người Hồi Hột thì vấn đề cũng không lớn. Duy độc những người Đảng Hạng này có tiếng là bội bạc. Ban đầu bọn họ bị người Thổ Phiên đè nén đã xin triều đình cầu viện. Triều đình đặc biệt thu xếp cho bọn họ ở quanh Sóc Phương. Nhưng những người này không những không cảm kích mà ngược lại, thừa dịp Đại Đường quá suy nhược mà đánh cướp thành trì bốn phía, cướp đoạt dân cư, ở tại vùng Lũng Hữu thì không điều xấu gì không làm. Chính mình cùng gia tộc Thác Bạt qua lại đã mười mấy năm mà còn không biết rõ bọn họ sao?
Nếu là thu xếp cho bọn họ tại nội địa thì cũng được. Ngược lại là ở vùng Hà Tây dân cư rất thưa thớt, mấy vạn người Đảng Hạng cùng dân cư Hà Tây số lượng xấp xỉ nhau. Cứ như vậy thì làm sao mà bọn họ lại không thể nổi dị tâm. Gia tộc Thác Bạt lại bị người Thổ Phiên lôi kéo o bế. Chuyện làm Trương Hoán đau đầu đã tới rồi. Như vậy đúng là tốt nhất, khiến cho sân nhà Trương Hoán không yên.
Nghĩ vậy. Vi Ngạc quay đầu lại khen ngợi Vi Đức Khánh: “ Ngươi mang đến tin tức vô cùng kịp thời, ta sẽ thưởng cho ngươi xứng đáng, lui xuống đi!”
Vi Đức Khánh đi thi lễ, từ từ lui xuống.
Nửa tháng trước, Thôi Viên chuẩn bị thảo phạt Chu Thử ở Thục, đã đặc biệt thăm hỏi Vi Ngạc, hy vọng ông ta có thể xuất sáu vạn binh để nhập Thục từ phía tây.
Đối với chuyện Chu Thử tạo phản thì Vi Ngạc cũng hết sức cảnh giác. Nếu như Chu Thử chiếm đoạt Ba Thục mà trước mắt không cách nào tiến công Trường An, vậy mục tiêu kế tiếp của hắn tất nhiên chính là Lũng Hữu. Nhất là hắn công khai lên án Thôi Viên bắt xuống đài rồi đề nghị chính mình làm Hữu Tể Tướng. Điều này rõ ràng là để khiêu khích quan hệ của mình cùng Thôi Viên. Thôi Bùi hai nhà đều đã quyết định xuất binh, nếu như chính mình lại khoanh tay đứng nhìn thì hẳn là sẽ bị coi như mình cùng Chu Thử thực sự có cấu kết gì đó.
Về công về tư thì ông ta đều phải xuất binh thảo phạt Chu Thử.
Có điều ông ta lo lắng duy nhất chính Trương Hoán sẽ thừa dịp Lũng Hữu bỏ trống mà vào, chiếm đoạt Lũng Hữu của ông ta. Tự mình đánh giá mãi, ông ta liền đưa ra việc ký kết thoả thuận lẫn nhau cùng Trương Hoán. Hơn nữa do Bùi Tuấn và Thôi Viên làm người đảm bảo.
Bởi vì tình thế Thục Trung nghiêm trọng, sau khi Thôi Viên lại một lần nữa thương lượng cùng Bùi Tuấn thì liền đồng ý yêu cầu của Vi Ngạc. Để Bùi Tuấn cùng Thôi Hiền đến quận Khai Dương để hiệp thương cùng Trương Hoán. Đồng thời, Thôi Tiểu Phù lại phái Lý Phiên Vân làm đặc sứ cũng đi tới quận Khai Dương khuyên bảo Đoạn Tú Thực lấy đại cục làm trọng.
Ngày mười sáu tháng mười năm Tuyên Nhân thứ hai, Trương Hoán đến quận Khai Dương.
Trương Hoán tới quận Khai Dương là lần đầu tiên. Hắn đi dọc đường suốt bốn ngày, đến hoàng hôn ngày thứ tư thì Trương Hoán có ba nghìn thiết kỵ hộ vệ rốt cục đến sào huyệt mà Vi gia cai quản đã mười mấy năm.
Lúc này quận Khai Dương có cuộc gặp gỡ ngoài dự liệu. Nhân vật thực quyền số hai Đại Đường Tả Tể Tướng Bùi Tuấn đến từ năm ngày trước, cùng đi với ông ta còn có Thái Tử Chiêm Sự, Đồng Trung Thư môn hạ Bình Chương Sự Lý Miễn mới nhập Nội các. Mặt khác còn có Hộ Bộ Thị Lang Bùi Hữu, Lại Bộ Thị Lang Thôi Ngụ, Binh Bộ Thị Lang Lý Hàm, Ngự Sử Trung Thừa Nhan Cửu Độ. Ngoài ra còn có Lễ Bộ Thị Lang Thôi Hiền đại diện cho cha mình Đại Đường Hữu Tể Tướng Thôi Viên đến đây.
Đương nhiên, làm chủ nhà là nhân vật thực quyền thứ ba Đại Đường Binh Bộ Thượng Thư Vi Ngạc. Bên cạnh đó, Thượng Thư Hữu Thừa Vi Tránh, Thiểu Phủ Tự Khanh Vi Độ .v..v... là những trọng thần Vi gia cũng chạy tới quận Khai Dương.
Bởi vì Trương Hoán cùng Đoàn Tú Thực đều muốn đích thân mang trọng binh đến đây, để phòng ngừa vạn nhất mà vào năm ngày trước Vi Ngạc đã triệu tập tám vạn quân từ các nơi Lũng Hữu, chia ra đóng tại mỗi huyện trong quận Khai Dương.
Cho đến nay, quận Khai Dương vẫn chưa bao giờ có nhiều trọng thần triều đình hội tụ như vậy. Thật sự bởi vì đây là một lần đàm phán cực kỳ trọng yếu. Đại quân của Thôi gia cùng với Bùi gia đã đến Hán Trung, chỉ còn chờ quân Vi gia đến là có khả năng phát binh Thục quận. Tuy nhiên, mấu chốt để Vi gia xuất binh là do ở lần đàm phán này liệu có thể đạt tới mục tiêu mong muốn hay không.
Trương Hoán hãy còn cách hơn năm dặm thì liền có người phi ngựa bẩm báo cho Vi Ngạc. Dựa theo thu xếp trước đó, quân đội của Trương Hoán và Đoàn Tú Thực đều phải đóng quân trong quân doanh cách thành hai dặm. Bản thân bọn họ thì có khả năng dẫn năm trăm người hộ vệ vào thành.
Trương Hoán đi đến cửa thành, từ xa đã thấy một đám quan viên chờ ở đó. Hắn nhảy xuống ngựa bước nhanh đến chào đón.
Người nghênh đón Trương Hoán ở cửa thành đúng là Binh Bộ Thượng Thư Vi Ngạc tự thân ra mặt. Từ lần Triều hội đầu năm tới nay, Vi Ngạc đã có hơn nửa năm không nhìn thấy Trương Hoán. Có lẽ là bởi Trương Hoán nuôi râu nên cảm thấy từ đầu năm lại đây hắn đã thành thục hơn rất nhiều. So với thanh niên hai năm trước ở Dật Hưng Thụy Phi thì hoàn toàn có thể nói như hai người. Ánh mắt của hắn trở nên bình tĩnh mà kín đáo, hỉ nộ đã không hiện ra trên mặt. Còn trên người hắn đã mơ hồ có thể thấy được phong thái chư hầu một phương.
Vi Ngạc nhìn thấy Trương Hoán thì không tự chủ được mà liên tưởng đến con của mình Vi Thanh. Nó cũng suốt ngày mặt mũi lạnh lùng, làm quan đến chức Chủ Khách Viên Ngoại Lang, trong kinh rất nhiều người đều nói hắn tính cách thâm trầm, là đỉnh cao trong lớp trẻ của thế gia, ngay cả Vi Ngạc cũng cũng hiểu được con trai mình rất khá. Rất nhiều người tuổi trẻ kém hơn nó rất nhiều. Nhưng hôm nay nhìn thấy Trương Hoán thì Vi Ngạc mới biết được con của mình cuối cùng là còn kém ở chỗ nào.
Vi Ngạc không nhịn được khe khẽ thở dài, ông ta cũng là người từng trải. Kỳ thật ông ta biết rất rõ, tại Trường An là chốn vàng bạc son phấn này thì không thể mọc thành cây cổ thụ chọc trời, chỉ có trong hoàn cảnh gian khổ mới có thể tôi luyện ra bậc đại tài. Con của mình quá thuận lợi nên cũng không phải dựa vào cố gắng của bản thân, vì thế cho nên trên người nó thiếu đi một loại uy nghiêm làm cho người ta kính sợ.
Đang nghĩ ngợi thì Trương Hoán đã đi tới, hắn cười chắp tay thi lễ với Vi Ngạc “ Không ngờ Vi Thượng Thư tự mình ra khỏi thành tới đón, Trương Hoán thực không đảm đương nổi!”
Vi Ngạc ha hả cười một tiếng, vội vàng đáp lễ: “ Đâu có! Đâu có! Khó được Trương Đô đốc lần đầu tiên tới quận Khai Dương, nếu như ta chiêu đãi không chu toàn thì chỉ sợ lần sau đô đốc không chịu đến.”
Hai người nhìn nhau rồi đồng loạt cười lớn. Lúc này, Vi Ngạc liếc mắt nhìn thấy Bùi Minh Viễn phía sau Trương Hoán thi ông ta không khỏi ngẩn ra.
Hơi kinh ngạc hỏi: “ Đây không phải Ngũ công tử nhà Bùi Tướng quốc sao?”
Trương Hoán vội vàng cười kéo Bùi Minh Viễn lên giới thiệu với Vi Ngạc: “ Bùi Minh Viễn hiện tại đã là Phán Quan trong quân Hà Tây chúng ta, lần này là đi cùng tại hạ đến đây.”
Bùi Minh Viễn sau khi trở về từ Hồi Hột thì Trương Hoán liền dứt khoát đề bạt hắn làm Phán Quan quân Tây Lương, Phán Quan là chức tương đương với thư ký riêng trong quân rất là quan trọng. Nhưng Trương Hoán lại cực kỳ tín nhiệm hắn, cũng không bởi vì hắn là tai mắt do Bùi Tuấn xếp vào tại bên cạnh mình mà đề phòng hắn. Bùi Minh Viễn cũng cảm nhận được thành ý của Trương Hoán nên dần dần hắn cũng coi mình là một thành viên Hà Tây.
Thấy Vi Ngạc kinh ngạc, Bùi Minh Viễn vội vàng thi lễ sâu “ Đầu xuân thì cháu tới Hà Tây nên không thể đến chào thế thúc, xin thế thúc thông cảm.”
Vi Ngạc thấy Bùi Minh Viễn có khí độ ung dung thì ông ta không khỏi cảm khái không thôi bèn quay đầu sang Trương Hoán thở dài nói: “ Sớm biết vậy thì ta cũng để Vi Thanh đến chỗ đô đốc tôi luyện một phen. Tránh cho nó khỏi phải cả ngày đi tham gia những xã giao nhàm chán ở kinh thành.”
“ Tham gia xã giao cũng là để tích lũy quan hệ quan trường, thế thúc không cần hà khắc quá đáng đối với Vi hiền đệ.”
Hai người chỉ để ý đứng ở trước cửa thành hàn huyên. Lúc này, Vi Tránh đứng ở phía sau Vi Ngạc lại không nhịn được, ông ta đứng ra cười nói: “ Đại ca để Trương Đô đốc đứng trong gió lạnh thì e không phải là đạo đãi khách!”
Vi Ngạc bừng tỉnh đại ngộ, ông ta thấy mặt trời đã dần dần khuất núi liền kéo Trương Hoán cười nói: “ Hôm nay ta cùng với Bùi Tướng quốc đặt mua rượu nhạt, đặc biệt để tẩy trần cho đô đốc.”
“ Đa tạ, không biết Đoàn lão tướng quân đã đến chưa?”
“ Ông ta đã đến lúc giữa trưa, đô đốc cũng sẽ gặp ông ta thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, liền vào thành Khai Dương.
Màn đêm dần dần phủ xuống, trung tuần tháng mười đã là đầu mùa đông. Bầu trời mù mịt, khắp nơi là những đống lá rụng bởi sương muối. Cái lạnh ban đêm làm cho không khí đang ngưng tụ bất động như vậy càng tăng thêm vài phần rét buốt. Thi thoảng lại có một cơn gió lạnh thổi qua, những chiếc lá dương gặp sương liền đột nhiên lìa cành rồi giống như một đàn chim nhỏ múa lượn trên không trung.
Cờ nhông A Bư
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt