Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 126: Ma cao một trượng.
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Cánh cổng rung dữ dội. Ngay sau đó là cú đụng thứ hai, thứ ba. Sau khi bị đánh mười mấy cú một lúc, cánh cổng thành rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Cánh cổng bật tung ra gẫy đổ. Quân Long Vũ vô cùng hưng phấn, chúng giơ cao chiến đao tràn vào cửa Huyền Vũ như nước lũ tràn qua đê.
Nhưng Chu Thử lại vẫn bất động, ánh mắt hắn vô cùng sợ hãi. Hiển nhiên quân Thiên Kỵ doanh không phải là bị tên của quân Long Vũ ép tới mức không nhấc đầu lên nổi mà là chúng đã chủ động rút lui.
“ Tại sao? Chẳng lẽ quân Kim Ngô Vệ đã tới rồi sao?”
Chiến mã của Chu Thử giậm chân “ cộc cộc” mấy cái rồi lui lại sau. Một cảm giác vô cùng sợ hãi bao trùm người Chu Thử. Hắn rốt cuộc đã hiểu ra. Việc Thiên Kỵ doanh đột nhiên xuất hiện có thể là kết cục của việc hắn và Trương Lương đã rơi vào một cái bẫy.
Chu Thử đứng trơ mắt nhìn quân Long Vũ đang tuôn vào cung Thái Cực. Trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác bất lực. Hắn đã thất bại. Hắn còn lâu mới là đối thủ của người khác.
Đúng lúc đó trong cung Thái Cực vang lên tiếng hò hét rung trời như chừng có tới một vạn người. Ngoại trừ Kim Ngô Vệ ra thì không thể là người nào khác. Chu Thử quay ngựa bỏ chạy, dẫn theo mấy chục tên thân binh bỏ trốn theo cửa sau Tây Nội Uyển.
Cung Đại Minh. Ba nghìn quân Thiên Kỵ doanh đã tụ tập xung quanh cửa Trọng Huyền, cùng đợi lệnh lên đường của chủ soái. Lúc này Trương Hoán đã chia tay Thôi Tiểu Phù.
Thôi Tiểu Phù có vẻ rất thoải mái. Nàng không có vẻ gì đau đớn trước cái chết của Lý Hệ. Trên thực tế Thôi Tiểu Phù đã chờ đợi ngày này đã lâu. Hoàng đế Đại Đường chết, Thái hậu cũng uống thuốc độc “ tự sát” . Sau đây đứa con ba tuổi của nàng sẽ chính thức ngồi lên ngôi báu, nàng sẽ buông rèn nhiếp chính cho tới khi con mình hai mươi tuổi. Nàng có thời gian mười bảy năm. Chừng đó cũng đủ khiến nàng được hưởng quyền lực chí tôn vô thượng.
Thôi Tiểu Phù vô cùng biết ơn vị tướng quân trẻ tuổi trước mắt này. Mặc dù Thôi Tiểu Phù hy vọng Trương Hoán có thể ở lại nhưng nàng cũng biết một điều: cho dù là Long Vũ quân hay Thiên Kỵ doanh vì lần chính biến cung đình này mà phải biến mất. Thôi Viên và Bùi Tuấn nhất định sẽ không để ở Trường An có một thế lực quân đội thứ ba.
Một khi Trương Hoán đã thuần phục mình thì phải làm cho hắn thuần phục vĩnh viễn, trở thành một lực lượng trong tay mình. Thôi Tiểu Phù mỉm cười nói với Trương Hoán: “ Lần này được tướng quân bảo vệ, Ai gia rất cảm kích. Ai gia hy vọng vẫn tiếp tục hợp tác với Trương tướng quân. Ta tin tưởng rằng Trương tướng quân cũng muốn một chỗ dựa cho mình. Mời Trương tướng quân hãy suy xét cẩn thận'.
Trương Hoán không trả lời trực tiếp Thôi Tiểu Phù. Hắn quay đầu nhìn Lý Phiên Vân, cười hỏi nàng: “ Bây giờ tỷ có đồng ý ở bên cạnh nương nương không?”
Hiển nhiên Lý Phiên Vân hiểu rõ ý định của Trương Hoán. Nàng lặng lẽ gật đầu đồng ý với sự sắp đặt của Trương Hoán. Lập tức Trương Hoán nói với Thôi Tiểu Phù: “ Lý Phiên Vân chính là tỷ tỷ của tại hạ. Tỷ tỷ có thể là đại diện của tại hạ ở bên cạnh nương nương, trở thành trợ thủ đắc lực cho nương nương. Nếu như nương nương có chuyện gì cần tìm ta, cứ nói với tỷ tỷ” .
Thôi Tiểu Phù thoáng do dự. Việc giữ lại trưởng công chúa của thái tử Dự bên mình có phải là ý hay không? Thế nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức biến mất. Nếu quả thực Trương Hoán muốn trở thành mối uy hiếp với ngôi vị Hoàng đế thì quả thực còn khó hơn so với lên trời nên việc này tạm thời không cần lo lắng. Hơn nữa bản thân Thôi Tiểu Phù thực sự cần một trợ thủ đắc lực. Lý Phiên Vân này là một người can đảm, cẩn thận, là đối tượng rất phù hợp.
Thôi Tiểu Phù gật đầu nói: “ Vậy chúng ta quyết định như vậy” .
Lúc này một tên hoạn quan bối rối chạy tới bẩm báo: “ Nương nương, Thôi Tướng quốc và Bùi Tướng quốc cùng cầu kiến'.
“ Ai gia biết rồi. Hãy bảo bọn họ chờ một chút” Thôi Tiểu Phù quay đầu lai cười, phất tay với Trương Hoán: “ Đi thôi! Tới lúc lên đường rồi”.
Trương Hoán hít một hơi thật sâu, cuối cùng hắn nói với Thôi Tiểu Phù: “ Xin nương nương hãy quan tâm tới nàng. Hãy nói với nàng, tại hạ nhất định thực hiện lời thề Khúc Giang Trì”.
Nói xong Trương Hoán nhảy lên ngựa, giơ roi chỉ về cửa Trọng Huyền nói với ba nghìn binh sĩ: “ Xuất phát!”.
Nhiều đội binh lính nối đuôi nhau chạy ra cửa Trọng Huyền. Bên ngoài là cánh rừng rậm mênh mông. Cho tới khi hình bóng tên lính cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, Thôi Tiểu Phù mới nói với Lý Phiên Vân vẻ lo lắng: “ Ai gia vẫn lo lắng. Hắn mang theo nhiều người như vậy, liệu có thể ra khỏi Quan Trung không?”
Lý Phiên Vân cười nhạt nói: “ Xin nương nương cứ yên tâm. Đệ đệ của ta từ trước tới giờ luôn là người định kế hoạch rồi mới hành động. Đệ đệ sẽ có biện pháp ra được”.
Bùi Tuấn đang đi tới quan thự thì nhận được tin tức sự biến cung Thái Cực. Lập tức Bùi Tuấn hiểu rằng thời cơ xuất binh Hà Đông của Thôi Viên đã tới. Thời cơ đã tới thì không thể bỏ lỡ. Bùi Tuấn không do dự chút nào, ông ta lập tức viết một phong thư giao cho một tên thị vệ tâm phúc nói: “ Ngươi hãy cấp tốc giao phong thư này cho Bùi Minh Viễn. Lệnh cho hắn mau chóng gửi thư bồ câu tới quận Thường Sơn” .
Tên thị vệ đang định lên đường thì đột nhiên Bùi Tuấn gọi hắn lại. Bùi Tuấn cúi đầu trầm tư một lát rồi ông ta quả quyết nói: “ Lập tức phái người tới Đồng Quan nói cho Mã đại soái biết. Nếu Thiên Kỵ doanh của Trương Hoán mượn đường thì chỉ cho Trương Hoán mang theo một trăm người xuất quan. Nếu không hãy giết toàn bộ cho ta” .
Nói xong Bùi Tuấn ra lệnh cho xe ngựa chạy nhanh hơn, phóng tới cung Đại Minh.
Cùng lúc đó, Bùi Oánh và hai nha hoàn cũng đi nhanh ra khỏi phủ. Hai ngày nay tâm trạng của nàng rất phức tạp. Lúc mừng, lúc lo. Nàng mừng là cuối cùng Trương Hoán cũng đồng ý hôn nhân với nàng. Điều này làm cho nàng sống lại hy vọng trong cơn chán nản tới cực độ. Nàng và Trưởng Tôn Y Y khác nhau hoàn toàn. Tình cảm của Trưởng Tôn Y Y với Trương Hoán vốn xuất phát từ việc Trương Hoán đại phá kinh thành Hồi Hột quay về, một anh hùng trong truyền thuyết. Loại tình cảm này có vẻ hơi mù quáng. Nếu như bản thân Trương Hoán là người xấu xa, không xứng với danh hiệu anh hùng vậy Trưởng Tôn Y Y sẽ vô cùng thất vọng, như rơi xuống bảy tầng địa ngục.
Nhưng Bùi Oánh thì khác. Nàng đương nhiên coi trọng biểu hiện xuất sắc bề ngoài hiện nay của Trương Hoán. Trong lòng nàng không bao giờ quên một đao kia của Trương Hoán trong thuyền. Mạnh mẽ, khí phách. Bùi Oánh cảm thấy như là một khí thế ôm trọn núi sông khiến nàng không bao giờ có thể quên được. Từ khoảnh khắc đáng nhớ ấy, tơ tình ái của nàng quấn lấy Trương Hoán. Thế nhưng bây giờ khi Trương Hoán đã đồng ý ấy nàng lại khiến nàng lo lắng về thái độ của của Trương Hoán. Rõ ràng Trương Hoán đã vì lợi ích mà đồng ý lấy nàng, không phải xuất phát từ tấm lòng yêu thích nàng thực sự.
Bùi Oánh đi ra bên ngoài phủ. Lúc trước có người nhà tới báo. Trưởng Tôn Y Y có một phong thư muốn đích thân giao cho nàng. Bùi Oánh nhìn quanh, không thấy xe ngựa của Trưởng Tôn Y Y nhưng bên kia đường cái có mấy lính kỵ binh, dường như không có việc gì, đang nhìn về bên này.
“ Bùi tiểu thư, là ta tìm tiểu thư” một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng Bùi Oánh. Bùi Oánh vội vàng quay người. Nàng thấy một nam tử đội mũ rộng vành đang đứng tựa vào sư tử đá. Thân hình người này cao lớn, chiếc nón rộng vành sụp xuống, che hết nửa gương mặt của người này, chỉ để lộ ra một cái cằm râu mọc tua tủa.
Mặc dù Bùi Oáng không nhìn thấy gương mặt của người này nhưng trái tim nàng đập rộn rã. Nghe giọng nàng đã nhận ra nam tử này chính là Trương Hoán mà nàng vừa nghĩ tới.
“ Ngươi!” .
Trương Hoán lấy ra một tấm ngân bài, hắn cười nói: “ Ta và Bùi Tướng quốc đã hợp tác với nhau. Tướng quốc bảo tại hạ đi quận Hà Đông nhưng tại hạ lo quân đội đóng ở Đồng Quan không thả cho đi nên tại hạ muốn mời tiểu thư đi trợ giúp. Mời tiểu thư xuất quan cùng tại hạ” .
Bùi Oánh kinh hãi. Nàng lui lại sau từng bước một. Ra ngoài Đồng Quan mấy trăm dặm sao? Trương Hoán muốn bắt mình làm con tin hả?
Trương Hoán biết Bùi Oánh đang nghĩ điều gì. Hắn cười nhạt, bình tĩnh nói: “ Xin Bùi tiểu thư không nên sợ hãi. Nếu tại hạ có ý muốn bắt cóc tiểu thư vậy chỉ cần mời tiểu thư đi du ngoạn Khúc Giang Trì, tiểu thư nghĩ xem có đúng không?”
Bùi Oánh thấy Trương Hoán nói có lý. Sự sợ hãi trong lòng thoáng chốc tan biến. Bùi Oánh là một thiếu nữ rất thông minh. Nàng thấy Trương Hoán đội mũ rộng vành trên đầu thì biết hắn có điều khó xử. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “ Tướng quân đã có ngân bài của phụ thân. Mặc dù không thể điều binh nhưng muốn mượn đường ra khỏi Đồng Quan thì không có vấn đề gì. Mã thúc thúc nhất định sẽ không làm khó dễ tướng quân” .
“ Tại hạ biết chuyện Bùi Tướng quốc thả tại hạ ra thì không có vấn đề gì lớn nhưng tại hạ còn có ba nghìn quân. Chỉ e điều này thì rất khó khăn” Nói tới đây, Trương Hoán lột chiếc mũ rộng vành trên đầu xuống, để lộ ra gương mặt của mình. Trương Hoán thành thực nói với Bùi Oánh: “ Không nói dối gì Bùi tiểu thư, tại hạ không phải muốn tới quận Hà Đông. Tại hạ muốn tới Hà Tây. Tại hạ muốn chiếm lại vùng đất đai của Đại Đường đã bị Thổ Phồn chiếm mất để làm căn cứ của mình. Ba nghìn quân này cực kỳ quan trọng với tại hạ. Tại hạ khẩn cầu Bùi tiểu thư hãy ra tay trợ giúp tại hạ. Khi ra khỏi Đồng Quan, tại hạ sẽ phái người hộ tống tiểu thư quay về” .
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt