Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 39: Phối Lầm Uyên Ương 2



Đêm, hơi có gió, trời càng lúc càng tối, mưa lất phất rơi.

Đinh Hiểu Lan đi đi lại lại trước cửa trang đã gần một thời thần, mái tóc đen huyền của nàng ướt sủng nước mưa, nước mưa bắt đầu chảy xuống trán, nhưng nàng vẫn không quan tâm, lúc này lòng nàng nóng như thiêu đốt, nàng đang chờ đợi sự phán quyết cuối cùng quyết định cuộc đời mình.

Cuối cùng, không xa nghe có tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, bất chợt lòng Đinh Hiểu Lan đang thấp thỏm lo âu bỗng nhiên biến thành sợ hãi, một thứ sợ hãi khó diễn tả thành lời.

Lúc nàng nhìn thấy nét mặt của ân sư và Cao Phong thâm trầm nghiêm túc, thì cũng là lúc tim nàng như lặn sâu vào đáy biển thăm thẳm.

Nàng ngây người ra, run rẫy bước về phía trước, lòng vẫn ôm ấp một tia hy vọng: “Sư phụ, thế nào rồi? Lưu gia họ nói sao?”

Chu Bằng chân vẫn rảo bước: “Vô nhà rồi hãy nói.


Mọi người vào khách sảnh, Đinh lão phu nhân và Đinh Tương Long cũng đang đợi ở đó.

Đinh Hiểu Lan bước vào sau cùng, nàng thấy Cao Phong đưa mắt nhìn mẫu thân rồi lắc đầu.

Chu Bằng ngồi xuống ghế, thở dài nói vói Đinh Hiểu Lan: “Sư phụ đã tận hết sức rồi, nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân bắt nguồn từ con mà ra, thái độ của Luu gia rất kiên quyết, nếu như bây giờ ta giải trừ hôn ước với họ, nhà họ Lưu nhất định sẽ căm hờn ta gấp bội, lúc đó Đinh Lưu hai nhà như nước với lửa, nhìn xa mà nói, hai phái Thiếu Lâm và Thái Sơn ta cũng sẽ bị mất hòa khí, hậu hoạn khó lường trước được.


Đinh Hiểu Lan nghe sư phụ nói, lòng cảm thấy tê tái, nhưng lần này nàng không khóc, đợi sư phụ nói xong, nàng nhìn mẫu thân và huynh trưởng, rồi bình thản nói: “Mẹ, đại ca, hai người tiếp chuyện cùng sư phụ, con về phòng nghỉ ngơi đây.

” Nói xong nàng quay người đi về phòng mình.

Nhìn Đinh Hiểu Lan ra đi với dáng vẻ bình thản, ai nấy trong sảnh đều cảm thấy chua xót, nhất là Đinh lão phu nhân, bà ngơ ngác nhìn con với lệ tuôn trào.

Đợi một lát sau, Đinh lão phu nhân nói với Đinh Tương Long: “Con thử đi xem chừng em con, tánh nó nếu không khóc thì cũng làm ầm ĩ lên, nhưng hôm nay sao im hơi lặng tiếng quá, khiến ta thấy lo lắng.



Đinh Tương Long vâng dạ rồi lui ra.

Chu Bằng thấy Đinh lão phu nhân tâm tình đau thương, nhỏ lệ, ông bèn an ủi: “Sư tỷ, Đinh Hiểu Lan hiện tại còn nhỏ, chưa hiểu rõ tình cảm thế thái nhân tình, tạm thời có đau lòng đôi chút cũng không sao, ta thấy Lưu Hàn Tùng tính tình hiền lành, người trung hậu, lại đối đãi với Hiểu Lan rất mực yêu thương, hết lòng chiều chuộng, những yếu tố đó không phải là hạnh phúc lâu dài sao?”
Đinh lão phu nhân gật đầu, than thở: “Thế huyng nói vậy cũng đúng, nhưng ý nguyện của Lan nhi đã bộc lộ từ lâu.


Chu Bằng đột nhiên nghĩ tới Đinh Tương Ngọc, ông nói: “Sư tỷ, còn Tương Ngọc? nó đang bận việc gì?”
Đinh lão phu nhân nói: “Hình như là chuyện của Uy Võ tiêu cục, mấy ngày trước có người bị thương ghé qua đây, sau đó Tương Ngọc hộ tống người đó tới Dương Châu, hừm, Phong nhi, con biết việc này rõ hơn ai hết, con hãy kể lại cho thế huynh nghe đi.



Cao Phong gật đầu, sau đó kể lại tỉ mỉ sự việc, nói mình ở Dương Châu được Đinh Hiểu Lan và Đinh Tương Ngọc tìm tới, Đường Trung Long đã cứu trị cho Tần Đại Sơn, sau khi Tần Đại Sơn tỉnh dậy bèn thuật qua vụ cướp tiêu cục, Đinh Tương Ngọc nhận ủy thác chăm sóc Tần Đại Sơn, còn mình, Đường Trung Long và Đinh Hiểu Lan cấp tốc đi Hoàng Sơn ….

.

Chu Bằng nghe xong, cau mày nói: “Bây giờ là thời thịnh trị của Tuyên Tông, thiên hạ thái bình, trăm họ đều an định, sao lại có bọn cướp quan ngân, Kim Thị Ngũ Hổ tuy bản lãnh không nhỏ, tiếng ác đồn xa, nhưng không thể dám hồ đồ đối địch với triều đình? Sau đó lại có vụ tàn sát Ngũ thị để phỏng tay trên, hắc đạo cướp hắc đạo ư? điều này khiến cho ta phải suy nghĩ, chắc bên trong có ẩn tình!”
Cao Phong nói: “Vụ án đó từ Tần Đại Sơn cho tới ngọn nguồn vật bảo tiêu đều có chút cổ quái, nhưng sự thực là như thế, Kim Thị Ngũ Hổ tham gia cướp tiêu đã có chứng cứ rành rành, không thể chối cãi được, nhưng điều kỳ quái ở đây là, ai là người đã khống chế anh em Kim Thị Ngũ Hổ? sau đó lại vắt chanh bỏ vỏ, tàn sát anh em họ để cướp tiêu đi và không lưu lại một chút manh mối nào.