Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 19: Oan Gia Ngõ Hẹp 5



Cao Phong không phản ứng, cũng không mở miệng
Hắn đang trầm tư.

Dương Bảo Thiên nói: “Võ lâm phân tranh, người thắng làm vua, nếu ngươi và ta cùng liên thủ, không có việc lớn lao gì không thành?”
Lão thở dài rồi nói tiếp: “Ta năm nay tuổi tác đã cao, chỉ hy vọng những năm còn lại phải làm một việc lớn lao gì cho thật oanh liệt, nếu có thành tựu, đợi sau khi ta mất đi, không phải tất cả sẽ thuộc về ngươi ư?”
Trước những lời lẽ quyến rũ như vậy, nếu người nào vẫn đưa ra lời từ chối, người đó nhất định phải là đồ ngốc.

Cao Phong quả nhiên là đồ ngốc, hắn lắc đầu: “Ta không thể đáp ứng lại lão!”
Gương mặt Dương Bảo Thiên vốn dĩ tự tin nhàn nhã, nay bỗng nhiên như bị đóng băng, lão trầm giọng hỏi: “Sao vậy? ngươi có thể cho ta biết lý do không?”
Cao Phong nói: “Bởi vì gần đây ta có ý định sẽ thành thân.


Hắn hơi cười quay mặt về phía Đinh Hiểu Lan, dường như có ý nói: “Nàng chính là thê tử của ta.


Mặt Đinh Hiểu Lan đột nhiên ửng hồng, gương mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng trông giống như trái cây chín mọng.


Dương Bảo Thiên thở dài thườn thượt: “Tốt, tốt lắm!”
Lão ta đột nhiên nhắm mắt, nằm ngả người trong kiệu, rồi vẫy tay ra hiệu, nói: “Chí Hoa, Lập Sinh, khởi kiệu!”
*****
Quả nhiên Dương Bảo Thiên rút lui, kéo đi hết đám đệ tử Thần Linh giáo.

Cao Phong và Đinh Hiểu Lan quay vào phòng khách Thường gia, lần này cả hai cùng dắt tay nhau đi vào, chỉ đến khi ngồi xuống ghế, tay hai người mới chịu rời xa.

Trong phòng khách Thường gia, mọi người trước đây nửa thời thần vẫn còn sợ sệt đầy lo lắng, bây giờ cười nói vui vẻ cả nhà.

Việc người thế gian như vậy không nhiều, chỉ cần cố gắng hướng thượng, tích cực tranh thủ, thì sau cơn mưa ắt trời sẽ sáng.

Thường phu nhân vừa ôm hũ rượu trong buồng bước ra đã cười nói: “Hũ rượu Nữ Nhi Hồng nhà tôi đã được cất kỹ mười tám năm, vốn đợi đến khi Tú Vân lấy chồng mới khai rượu, bây giờ Tú Vân đã không thể hứa hôn với Cao công tử, thì hũ rượu này vẫn đem ra để hai vị thưởng thức.


Mặt Đinh Hiểu Lan càng đỏ hơn, nàng nói: “Gã sâu rượu Cao Phong này có thể đánh hơi mùi rượu cách xa mười dặm, cháu đoán hắn nhất định đã nghe nhà dì có thứ mỹ tửu này nên mới nôn nóng đến đây giúp đỡ.


Thường phu nhân cười nói: “Nếu nói thế, chẳng lẽ hũ rượu này cũng là ân nhân cứu mạng gia đình chúng tôi chăng?”
Trong phòng tiếng cười nói vang lên không dứt.

Nhưng rồi cuộc vui cũng có lúc kết thúc, cảnh biệt ly khiến lòng mọi người sầu khổ.

Cao Phong muốn đi thì không ai có thể cầm chân hắn nổi.

Vợ chồng Thường gia đã chuẩn bị sẵn cho hai người một cỗ xe ngựa lộng lẫy.

Cao Phong thấy không thể chối từ, đành nắm tay Đinh Hiểu Lan bước lên cỗ xe.

Người phu xa theo chỉ thị của Đinh Hiểu Lan đánh xe ngựa đi về hướng bắc.

Thùng xe rộng rãi thoáng mát, Cao Phong nằm bẹt người xuống, cố gắng để cơ thể được thư giãn, về sau hắn lim dim cặp mắt, loại bỏ tiếng ồn ào của bánh xe lăn trên đường ra khỏi tâm tưởng.


Cái cảm giác này thật dễ chịu làm sao.

Đinh Hiểu Lan ngồi bên cạnh, nhìn vào mặt hắn, nói: “Huynh đang nghĩ gì?”
Cao Phong không lên tiếng, chỉ mỉn cười.

Đinh Hiểu Lan chớp mắt, lại hỏi: “Huynh cười chuyện gì, có gì hay mà cười?”
Cao Phong hơi than vãn: “Huynh đang nghĩ tới một việc, việc này hơi có chút buồn cười.


Đinh Hiểu Lan nói: “Việc gì vậy?”
Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, hứ lên: “Muội đoán ra rồi, huynh nhất định đang nghĩ tới nàng Tú Vân của Thường gia phải không?”
Cao Phong mở to mắt: “Muội quá thông minh, nàng đúng là con giun trong bụng ta!”
Hắn cười ngặt ngẽo, rồi nói: “Như muội biết đó, một gã nam nhân ba chục tuổi không nhà không sự nghiệp, sống nay đây mai đó, không dễ gì có dịp làm anh hùng cứu mỹ nhân lần thứ hai, huống chi người đẹp nhà đó nguyện ý hiến thân báo đền, đối với ta mà nói không phải là cơ hội tốt trời ban cho ư? Nếu ta ở lại nhà Thường gia lấy Tú Vân làm vợ, rút chân khỏi chốn giang hồ, không đua tranh với đời, ở lại cái tiểu trấn hẻo lánh đó sống đời bình dị, không phải là chuyện tốt lành hay sao?”
Đinh Hiểu Lan nghiêm mặt nói: “Sao huynh không ở lại? làm giống như Chư Bát Giới lấy con gái Cao lão trang, còn hơn là cứ mỗi ngày phải mơ tưởng tới người đẹp?”
Cao Phong cười gượng: “Bởi vì ta mắc bệnh thần kinh, cô dâu của Cao lão trang không chịu gả, ta đành nghĩ đến cô dâu của Đinh gia trang.


Mặt Đinh Hiểu Lan lập tức đỏ ửng, nàng bỉu môi nói: “Huynh đừng mơ tưởng quá cao, cô nương xinh đẹp của Đinh gia trang cách đây nửa tháng đã có người tới đề thân, hơn nữa gia đình cầu thân lại có sự nghiệp lớn lao, thật đáng môn đương hộ đối!”
Cao Phong trợn tròn mắt, nói: “Nhà ai to gan vậy? dám tranh dành dâu với Kinh Long Kiếm vang danh giang hồ này?”
Đinh Hiểu Lan có vẻ say sưa đắc ý: “Nói cho huynh biết cũng không hề gì, chính là đệ nhất phú hào Lưu gia ở cùng thành An Khánh với gia đình muội.



Cao Phong hơi bất ngờ: “Ý muội muốn nói tới nhà đệ tử tục gia Thiếu Lâm Lưu Hán Dương Lưu lão gia tử phải không?”
Đinh Hiểu Lan cười hi hi nói: “Ở An Khánh thành, ngoại trừ nhà đó ra thì kiếm đâu ra nhà họ Lưu thứ hai.


Cao Phong nói: “Lưu Hán Dương lão gia tử có bao nhiêu người con?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Có bốn người.


Cao Phong nói: “Người con nào của nhà đó đã chấm trúng muội?”
Đinh Hiểu Lan càng đắc ý, cười nói: “Lưu Hàn Tùng người con út bảo bối của họ, hắn ta nhỏ hơn muội hai tuổi.


Hết chương 19.