Lại nói về Diêu Cẩm Ngọc, trước đó nàng
ta theo Tri Mặc tới Đông viện, bước vào đình nghỉ chân, Tri Mặc liền
cười nói: “Đại tiểu thư ở đây chờ một chút sẽ biết ngay chuyện bất ngờ
mà thế tử dành tặng Đại tiểu thư là gì, tiểu nhân xin lui xuống trước.”
Y dứt lời liền cười tà rời đi. Diêu Cẩm
Ngọc cảm giác nụ cười của y hơi kỳ quái, định cất tiếng hỏi, song Tri
Mặc không để ý tới nàng, chỉ nhanh chân chạy mất. Diêu Cẩm Ngọc càng lúc càng say rượu, đầu óc trĩu nặng, khó chịu khôn kể, chỗ này xung quanh
lại toàn là rừng cây tĩnh mịch, mờ mịt u tối, trước mắt nàng ta cơ hồ
đặc một màu đen, chẳng nhìn rõ được gì.
Có điều nghĩ tới việc Tạ Thiếu Văn chuẩn bị điều bất ngờ cho mình, nàng ta vẫn hưng phấn khó tả, nàng ta vịn tay vào lan can, đang định khom lưng ngồi xuống thì đột nhiên đụng phải một người, người đó còn bế bổng nàng ta vào lòng nữa!
Diêu Cẩm Ngọc thoạt đầu cả kinh, cứng đờ người, nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân vang vọng bên
tai: “Đại muội muội khiến ca ca chờ lâu quá, muốn ta chết vì nôn nóng
sao…”
Cả người bị nam nhân ôm chặt vào lòng,
giọng nói thầm thì lởn vởn bên tai, đương lúc nói chuyện, y còn cố tình
dùng miệng mơn trớn vành tai nàng, Diêu Cẩm Ngọc cứ ngỡ đó là Tạ Thiếu
Văn, tức thì sung sướng khôn kể, thân thể mềm nhũn, run rẩy kêu: “Văn ca ca…”
Người đang ôm Diêu Cẩm Ngọc sao có thể
là Tạ Thiếu Văn? Y thực ra chính là người vừa chạm trán nàng ta tại Phúc Lộc Viện đã nổi sắc tâm – Tạ Thiếu Xuyên. Y nghe Diêu Cẩm Ngọc nũng nịu gọi tên Tạ Thiếu Văn thì cũng không phản bác, chỉ khẽ cười bảo: “Tay
nàng thật vừa trắng vừa mịn.”
Đương lúc y táo tợn sờ nắn tay nàng,
Diêu Cẩm Ngọc thấy y càng lúc càng suồng sã thì vừa sợ, vừa hồi hộp, lại vừa cảm thấy ngọt ngào như mơ, ra chiều ỡm ờ õng ẹo, tình trong như đã
mặt ngoài còn e. Tạ Thiếu Xuyên thấy Diêu Cẩm Ngọc không tránh thì càng
lúc càng được đằng chân lân đằng đầu, vừa cắn nhẹ vào vành tai, cần cổ
trắng nõn của nàng ta, vừa ra sức xoa bóp.
Diêu Cẩm Ngọc chưa từng được nam giới
trêu đùa như vậy, trong chốc lát thân thể dần mềm nhũn, xụi lơ trong
lòng Tạ Thiếu Xuyên, để mặc Tạ Thiếu Xuyên nhanh chóng cởi bỏ vạt áo,
luồn tay vào trong, da thịt đôi bên vừa tiếp xúc, Diêu Cẩm Ngọc kinh
hãi, đúng lúc đó có cơn gió lạnh thổi qua ngực, nàng ta bất thình lình
định thần lại, vội giãy dụa bảo: “Huynh đừng làm thế nữa! Mau thả muội
ra!”
Tạ Thiếu Xuyên chẳng hề ưng thuận, vẫn
một tay xoa nắn, một tay giữ chặt Diêu Cẩm Ngọc. Diêu Cẩm Ngọc khó bề
thoát khỏi, chợt nghe bên tai lại vang giọng nói: “Ta chẳng muốn buông,
Đại muội muội mỹ miều như vậy, khiến ca ca phải ngày đêm mong nhớ, dằn
vặt khôn nguôi, khó chịu muốn chết à, muội muội thuận theo tâm ý ta
nhé.”
Diêu Cẩm Ngọc đương thanh tỉnh, nghe vậy chợt cảm thấy có điều bất thường, bèn sốt sắng toan quay đầu lại, cất
giọng hỏi: “Huynh chẳng phải đang bị thương nặng phải nằm một chỗ sao?!”
Tạ Thiếu Xuyên vừa giữ chặt tay, không
để nàng ta quay lại nhìn thấy mặt, vừa đáp: “Ai bảo ta bị thương nặng
chứ? Đại muội muội không ngẫm kỹ mà xem, với thân phận của ta nào có ai
dám tùy tiện đả thương chứ? Chẳng qua là vết thương da lông, ta giả bộ
để giấu diếm người ngoài ấy mà, bằng không sao có thể khiến cha ta đồng ý từ hôn, sao có thể dễ dàng vào Diêu phủ, tiếp cận Đại muội muội chứ?
Chẳng lẽ Đại muội muội muốn nhìn cảnh ta âu yếm với Tứ tiểu thư trong
phòng hơn là với nàng bây giờ ư?”
Mặc dù Diêu Cẩm Ngọc vẫn cho rằng giọng
nói của Tạ Thiếu Văn hôm nay sao mà khác lạ, song do ngửi thấy mùi rượu
trên người hắn nên cứ tưởng tất thảy là bởi men rượu bùng phát. Vả chăng chính tay Tạ Thiếu Văn đã viết thư hẹn gặp, Tri Mặc cũng là tâm phúc
của hắn, Diêu Cẩm Ngọc lại đang mù quáng vì tình, cũng chẳng buồn ngờ
vực thêm, bởi vậy càng không nhận ra người phía sau thực chất nào phải
Tạ Thiếu Văn. Thật ra, chỉ cần nàng ta tỉnh táo thêm chút nữa, hoặc
thường ngày hơi đề phòng Tạ Thiếu Văn thì sẽ nhận thấy điểm bất thường,
vì Tạ Thiếu Văn chưa bao giờ gọi Cẩm Sắt là Tứ tiểu thư, có điều vốn dĩ
từ trước tới giờ, Diêu Cẩm Ngọc chưa từng mang lòng hoài nghi hắn.
Ban nãy do thấy hơi khác lạ nên nàng ta
mới hơi ngạc nhiên, giờ nghe Tạ Thiếu Xuyên thuyết phục, đầu óc nàng ta
nhất thời lại trở nên mơ màng, lòng bỗng thấy hưng phấn xen lẫn ngọt
ngào. Nàng ta tin vì hắn thật sự muốn hủy hôn cho nên mới giả vờ bị
thương, lại nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, tức thì nổi cơn ghen
ghét, chỉ sợ hắn thật sự trở về âu yếm Cẩm Sắt, bèn cũng vội vã sờ soạn
người hắn, dán chặt vào lòng hắn, e lệ kêu: “Huynh nói thật sao?”
Tạ Thiếu Xuyên nhếch môi cười khẩy, đáp: “Tất nhiên, nếu ta nói dối dù chỉ nửa câu thôi cũng sẽ không được chết tử tế!”
Diêu Cẩm Ngọc tưởng như được uống liều thuốc an thần, yểu điệu kêu: “Đừng nói linh tinh!”
Tạ Thiếu Xuyên cả cười, tiếp tục sờ
soạng một hồi lâu, thấy nàng ta khó kiềm chế nổi, thân thể cứ run lên
từng chặp thì thích thú ôm nàng ta dậy. Diêu Cẩm Ngọc sợ hãi muốn ngẩng
lên, song y cản lại, cười bảo: “Muội muội có nghe thấy tiếng trái tim ta đập rộn ràng không, nó đang phấn khởi vì muội đấy.”
Diêu Cẩm Ngọc chú tâm nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, liền cảm thấy hạnh phúc khôn kể, nhớ tới việc Cẩm Sắt đang mê
man nằm trong phòng chờ đợi Tạ Thiếu Văn thì càng lúc càng đắc ý. Trước
đó nàng ta còn khó chịu vì phải tự tay dâng Cẩm Sắt cho hắn, giờ phút
này cứ tưởng Tạ Thiếu Văn toàn tâm toàn ý chiều chuộng thương yêu, nên
mới càng vênh váo tới mức mù quáng.
Do uống quá nhiều rượu, hơi men phát
tác, đầu óc nàng ta vốn đã mơ màng lung tung, lại được Tạ Thiếu Xuyên
tận tâm dẫn dắt, Diêu Cẩm Ngọc lúc này thật sự đã chìm đắm trong hạnh
phúc, vừa chăm chú nghe tiếng lòng hắn, vừa thẹn thùng nhoẻn cười.
Đến khi Diêu Cẩm Ngọc hơi tỉnh táo lại
thì đã thấy bản thân ở trước một gian phòng, Tạ Thiếu Xuyên đá văng cửa
ra, vội vã hướng tới chiếc giường lớn. Diêu Cẩm Ngọc kinh hãi, ngẩng đầu nhìn y, song vì trong phòng không thắp nến, tối như hũ nút nên nàng ta
không thể nhìn rõ dung mạo y, chỉ nghe thấy y cất tiếng.
“Đại muội muội đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng thôi…”
Dứt lời, y đặt nàng xuống giường, gấp
gáp cởi bỏ xiêm y, đè cả người xuống. Màn che bay phất phơ quanh giường, ánh trăng bên ngoài như lẩn dưới mây đen, Diêu Cẩm Ngọc mở to mắt tới
đâu cũng không nhìn rõ được gương mặt y, thấy y vội cởi quần áo thì càng không dám xem thêm.
Tạ Thiếu Xuyên bắt đầu giở trò với Diêu
Cẩm Ngọc, nháy mắt đã lột sạch xiêm áo trên người nàng ta, Diêu Cẩm Ngọc bấy giờ mới sợ hãi né tránh, kêu gào: “Huynh mau buông ra! Chúng ta
không thể như thế này được!”
Tạ Thiếu Xuyên giở giọng dỗ dành: “Sao
lại không thể? Đại muội muội yên tâm, ta đã gửi thư cho phụ thân báo
rằng sẽ lấy muội làm vợ rồi. Chẳng lẽ đến lúc cha ta tới gặp Diêu bá
phụ* định hôn ước, nàng lại không muốn gả cho ta nữa ư?”
*Bá phụ: Bác trai.
Diêu Cẩm Ngọc nghe Tạ Thiếu Xuyên bảo đã gửi thư báo kết hôn về phủ, tức thì trong đầu tràn ngập ảo tưởng, chốc
thì nghĩ bản thân chuẩn bị trở thành Hầu phu nhân, chốc lại tưởng tượng
ra cảnh thiếp thất Cẩm Sắt quỳ gối cầu xin tha thứ, cho nên Diêu Cẩm
Ngọc càng khó lòng từ chối. Hơn nữa Tạ Thiếu Xuyên rất giỏi tán tỉnh dụ
dỗ đàn bà, Diêu Cẩm Ngọc lại là một cô tiểu thư khuê các chưa từng thân
mật với đàn ông, bị y trêu đùa tới mức mụ mị đầu óc, thân thể mềm oặt,
vả chăng do men rượu phát tác, dù bị y cợt nhả như vậy song cũng chẳng
còn sức mà chống cự, đành phủ phục dưới thân y, bộ dạng vừa e sợ vừa ỷ
lại, chỉ có thể yếu ớt gọi Văn ca ca.
Nghe Diêu Cẩm Ngọc gọi tiếng Văn ca ca,
Tạ Thiếu Xuyên bèn cúi đầu hung hăng miết mạnh môi nàng, Diêu Cẩm Ngọc
sung sướng ngất ngây, thân thể nhẹ bẫng như trôi dạt tựa phương nào,
nàng ta càng lúc càng cảm thấy vừa nóng bỏng tê dại, vừa bứt rứt xen lẫn ngất ngây khôn xiết, Tạ Thiếu Xuyên điên cuồng mút mát, Diêu Cẩm Ngọc
thì mặt mày vốn ửng hồng vì rượu, nay càng xấu hổ đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ vòng tay ôm chặt lấy Văn ca ca yêu dấu của mình.
Mặt khác, Cẩm Sắt ngồi trong lòng Hoàn Nhan Tông Trạch trên chạc cây, trông thấy hết vở kịch trong đình.
Nàng xem qua tình hình liền biết rõ ràng Diêu Cẩm Ngọc bị Tạ Thiếu Văn bày mưu đùa bỡn. Nhất thời nàng quả thực
không biết nên cảm thấy vui mừng, hay nên tỏ ra thương cảm cho Diêu Cẩm
Ngọc.
Hạng đàn ông như Tạ Thiếu Văn mà Diêu
Cẩm Ngọc cũng dám tin tưởng, kiếp trước sợ rằng dù nàng không giăng kế
hủy diệt Hầu phủ, Diêu Cẩm Ngọc cũng khó lòng sống hạnh phúc suốt đời
với hắn, Tạ Thiếu Văn vốn dĩ không phải người mà nữ nhân có thể yên tâm
phó thác cả cuộc đời.
Nhìn cảnh trong đình, Cẩm Sắt chau mày
nghĩ, Tạ Thiếu Văn một mặt mưu tính hủy hoại thanh danh mình, mặt khác
lại tùy tiện bỡn cợt Diêu Cẩm Ngọc, để nàng ta rơi vào tay kẻ vô liêm
sỉ, nàng sao có thể không càng lúc càng tức tối chứ?! Sắc mặt nàng tối
sầm lại, đôi tay siết chặt lên.
Hoàn Nhan Tông Trạch phía sau nàng chừng như sợ bẩn mắt, chẳng hề xem cảnh trong đình, ngược lại, gã chăm chú
dõi theo biểu hiện của Cẩm Sắt, thấy nàng tỏ vẻ khó chịu thì bỗng hơi
hối hận vì đã đưa nàng tới đây, khiến nàng trông thấy cảnh nhơ nhớp này.
Gã hơi nghiêng người về phía Cẩm Sắt,
nhẹ giọng hỏi: “Tạ Thiếu Văn đâu phải hạng tốt đẹp gì, đáng để nàng giận ư?” Gã dứt lời liền lấy tay gỡ nhẹ nắm tay đang siết chặt của nàng, ra
chiều an ủi.
Cẩm Sắt không ngờ Hoàn Nhan Tông Trạch
phát hiện ra tâm tư mình, bèn ngoảnh lại liếc xéo gã, buông lỏng tay,
bực bội đáp: “Ngài cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu!”
Hoàn Nhan Tông Trạch đang ngồi sau lưng
nàng, dù gã không ôm nàng vào lòng, song khoảng cách giữa hai người khá
gần, hơn nữa sợ nàng ngã nên gã phải đặt hờ tay lên lưng nàng, bởi vậy,
Cẩm Sắt vừa quay đầu, cả người liền như nằm gọn trong lòng gã, gương mặt hơi sượt qua, Hoàn Nhan Tông Trạch tức thì cứng đờ người, hít thở khó
khăn.
Cẩm Sắt suýt thì đụng vào trán gã, nhìn
mắt gã chợt ánh vẻ khác thường thì không dám nhìn thêm nữa, vội vàng
xoay người lại, cau mày chẳng nói chẳng rằng.
Hoàn Nhan Tông Trạch ngơ ngẩn ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, dưới ánh trăng, dung nhan càng thêm tươi
đẹp tuyệt mỹ, làn da trắng ngần, chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn, cánh môi mềm
mại, đỏ tươi xinh xắn, vầng trán rộng, chiếc cằm thanh tú, đôi mắt sáng
trong veo, tất cả hòa quyện toát lên vẻ êm đềm như nước.
Những sợi tóc mai của nàng tung bay theo gió, vờn qua mũi gã, cọ vào lòng gã. Gã bèn lui về sau một chút, song
hương thơm như hoa lan vẫn quẩn quanh bên người, như thể chầm chậm giày
vò lòng gã vậy.
Có điều tiếng động trong đình càng lúc
càng lớn, Hoàn Nhan Tông Trạch không dám ngắm nàng nữa, vội lùi về sau,
thầm trách bản thân, đáng lẽ không nên đưa nàng tới đây. May mà chốc lát sau đó, Tạ Thiếu Xuyên nhanh chóng ôm Diêu Cẩm Ngọc đi chỗ khác, Hoàn
Nhan Tông Trạch mới có thể bế Cẩm Sắt nhảy xuống.
Gã vừa buông, Cẩm Sắt liền bước nhanh về phía nội viện, Hoàn Nhan Tông Trạch ton tót đuổi theo, cười hì hì bảo:
“Sao nàng lại không để ý tới ta nữa rồi?”
Ban nãy nán lại đây lâu, giờ Cẩm Sắt chỉ sợ trong viện bắt đầu tìm người, nên tất nhiên phải vội vã quay về.
Thấy Hoàn Nhan Tông Trạch theo sau, nàng biết có đuổi gã cũng không đi,
chỉ sợ lại theo tới nội viện thì hỏng, nên nghe gã cất giọng, nàng bèn
quay lại, nhìn chằm chằm vào gã, bảo: “Vương gia đúng là rảnh rỗi tới
mức hễ hứng lên là tùy tiện đột nhập vào nhà người khác, đây chẳng phải
hành vi của bọn đầu trộm đuôi cướp ư?”
Hoàn Nhan Tông Trạch tươi cười đáp: “Ta
đâu có tùy tiện, lần trước chẳng phải vừa vặn tới cứu nàng ư, lần này
thì… Chốc nữa nàng sẽ phải cảm tạ ta đấy.” Dứt lời, gã bèn sáp lại gần
nàng, giở giọng lưu manh: “Hành vi giống đạo tặc ư? Kỳ thực ta cũng muốn được như thế lắm…”
Gã nói xong liền bắn cho nàng ánh mắt mờ ám, Cẩm Sắt giật mình, nhìn gương mặt hơi phớt hồng của gã dưới ánh
trăng, sực nhớ lại tình cảnh ngại ngùng ban nãy ở trên cây, bèn cáu kỉnh trợn mắt quát: “Ngài đang nghĩ cái quái gì thế hả?!”
Cẩm Sắt bị gã trêu đỏ cả mặt, tức tối nói: “Nếu không nghĩ chuyện linh tinh thì sao mặt mũi ngài lại ửng hồng thế kia!”
Nàng dứt lời, Hoàn Nhan Tông Trạch tức
thì làm bộ tủi thân, sang sảng cười, liên thanh gật đầu bảo: “Phải rồi,
phải rồi, đúng là ta đang nghĩ chuyện linh tinh, được chưa!” Dứt lời lại tiếp tục chăm chú nghía nàng.
Cẩm Sắt càng lúc càng bực bội tới nỗi mặt đỏ tía tai, hung hăng giẫm mạnh lên chân gã, rồi xoay người đi mất.
Hoàn Nhan Tông Trạch thấy điệu bộ nàng
như vậy thì trong lòng chợt dâng niềm ngọt ngào, cũng không hề thấy đau, trái lại còn thấy vô cùng vui sướng. Gã vừa giả vờ ôm chân kêu đau, vừa nhảy lò cò đuổi theo, bị Cẩm Sắt lườm cho, bèn nhếch miệng cười gian
tà, lặng im dõi theo bóng nàng khuất dần trong đêm tối.
Trong khi đó, Tạ Thiếu Văn nằm trên
giường, lẳng lặng nhìn thằng nhóc sai vặt đưa Diệu Hồng vào. Thằng nhóc
sai vặt đặt người xuống cạnh Tạ Thiếu Văn, rồi vội vã rời phòng. Do Tạ
Thiếu Văn một mặt sợ Cẩm Sắt bỏ trốn, một mặt thấy bản thân hiện thời bị thương, thân thể bất tiện, nên đã dặn gã sai vặt phải khóa chặt cửa
phòng.
Thằng nhóc sai vặt đứng ngoài canh, bắt
đầu liên tưởng lung tung tới chuyện trong phòng, hắn xoa xoa tay,
nghiêng người nghe ngóng động tĩnh, song vừa mới dán người vào cửa phòng đã thấy sau gáy tê rần, choáng váng ngã nhào xuống đất.
Thốn Thảo thấy thằng nhóc mềm nhũn dưới đất, bèn đá thêm vài cái rồi mới túm người lên, vứt vào xó tường xa xa.
Trong phòng, Diệu Hồng nằm trên giường, mặt đeo khăn che, chỉ lộ cần cổ.
Tạ Thiếu Văn bóp chặt tay nàng ta, căm
tức nói: “Cẩm Sắt muội muội đừng trách ta, nếu không phải do nàng phản
bội ta trước, ta cũng không đối xử với nàng như vậy! Ai bảo nàng không
tuân lễ nghĩa, dám tự động ước hẹn chung thân đại sự với Dương Tùng Chi
chứ!”
Hắn dứt lời lại bóp chặt tay Diệu Hồng,
vuốt ve cần cổ trắng nõn, tựa hồ vô cùng yêu thương, lại tựa hồ vô cùng
căm hận, lạnh lùng thốt: “Địa vị của Dương Tùng Chi tôn quý như vậy, sao có thể dễ dàng lấy nàng chứ? Nàng đừng mơ tưởng nữa, y chẳng qua chỉ
đùa giỡn với nàng đấy thôi! Đáng hận làm sao, nàng thà làm trái lễ giáo, tự tiện ước định với y mà chẳng thèm đoái hoài tới hôn ước của chúng
ta, chẳng thèm gả làm vợ ta! Hôm nay ta phải cho nàng biết, Tạ Thiếu Văn ta không phải người mà nàng có thể đối xử tùy tiện!”
Hắn dứt lời liền siết chặt cần cổ Diệu
Hồng, nàng ta hơi giãy dụa phản kháng, rên hừ hừ, Tạ Thiếu Văn ngửi thấy mùi rượu, cứ tưởng nàng ta đương say, bèn tiện tay tháo chiếc khăn che
mặt xuống, làm lộ hẳn ra gương mặt Diệu Hồng sáng rõ dưới ánh nến.
Tạ Thiếu Văn bỗng giật nảy người khi
nhìn thấy thiếu nữ xa lạ. Còn Diệu Hồng thì cả người nóng rẫy, thân thể
như thiêu như đốt, miệng đắng lưỡi khô, run rẩy toàn thân, đầu óc cũng
vô cùng mơ màng hỗn loạn, cơ thể tựa hồ như đang chìm đắm trong sự kích
thích đến tột cùng.
Đương lúc thần trí nửa tỉnh nửa mê, nàng ta chợt thấy có người vuốt ve, khiến cơ thể chợt dịu lại, cảm giác mê
đắm tê dại tràn ngập, làm nàng ta bật thốt thành tiếng. Song đúng lúc
nàng ta đang thấy thoải mái dễ chịu thì người đó lại dừng lại, khiến
nàng ta giật mình vặn vẹo người, đột nhiên choàng tỉnh.
Nàng ta chưa thấy rõ nam nhân trước mắt
là ai, chỉ vội vàng nắm lấy tay người đó, lại vội vã cởi tung xiêm y
trên người ra, vừa cầm tay hắn ấn vào làn da nóng bỏng trần trụi, mắt
ánh vẻ mơ màng mông lung, vừa bật thốt: “Khó chịu quá, nóng quá đi…”
Thấy Diệu Hồng mặt mũi đỏ bừng, trán
đượm đầy mồ hôi, thần sắc mơ màng, Tạ Thiếu Văn hẳn nhiên kinh hãi, vội
đánh tiếng gọi bên ngoài, song đáp lại hắn chỉ là khoảng không yên tĩnh. Bấy giờ hắn mới phát hiện ra, bản thân ị rơi ngược vào bẫy của kẻ khác, hắn cố gắng đẩy Diệu Hồng sang một bên, nhịn cơn đau giày vò, toan đứng dậy. Song Diệu Hồng như người phát điên, một mực túm chặt lấy Tạ Thiếu
Văn, hắn lại đang bị thương, chỉ cử động được tay bên phải, còn Diệu
Hồng thì càng lúc càng điên dại, khiến hắn thoáng chốc rơi vào tình
trạng phủ phục dưới người nàng ta.
Do muốn hủy hoại thanh danh Cẩm Sắt, nên hiện giờ hắn chỉ vận đồ lót, bị Diệu Hồng giằng kéo một lát đã bay sạch cả bộ y phục. Diệu Hồng liều lĩnh như vậy là do nàng ta bị Hoàn Nhan
Tông Trạch cho ăn thuốc, hơn nữa, tuy nàng ta chỉ là thiếu nữ, song thân là Đại nha hoàn chốn nhà cao cửa rộng, sao có thể không hiểu biết chút
gì về chuyện trai gái chứ, trong cơn kích động, nàng ta bất chấp tất
thảy, chẳng hề để tâm tới thương thế của Tạ Thiếu Văn, giằng co, đụng
chạm mạnh mẽ tới mức khiến hắn ta đau đớn vã đầy mồ hôi lạnh.
Trước đó nhìn xiêm y của Diệu Hồng, Tạ
Thiếu Văn cứ đinh ninh nàng ta là một vị tiểu thư của Diêu gia, giờ thấy nàng ta tự xưng nô tỳ, hắn càng lúc càng tức giận. Hắn là người đọc
sách thánh hiền, từ trước tới giờ lại luôn tự cao ngạo mạn, luôn coi
mình xuất chúng hơn người, lúc này lại bị một đứa nô tỳ thấp kém ép buộc dưới thân, muốn vùng ra cũng chẳng được, hiển nhiên là vô cùng nhục
nhã.
Mặt khác, Cẩm Sắt không về Y Huyền viện
ngay mà lặng lẽ tới Kiều Tâm viện, bước vào phòng Diêu Cẩm Hồng. Trong
phòng, Kim Bảo đang ngồi tựa vào bàn chợp mắt, nghe được động tĩnh liền
bừng tỉnh, thấy người đến là Cẩm Sắt thì ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy,
Cẩm Sắt cười bảo: “Hai đứa nha hoàn của ta say khướt chẳng còn biết trời trăng gì nữa, ta cũng hơi quá chén, đang nặng đầu quá, liệu ta có thể
nghỉ tạm ở chỗ Tam tỷ một lúc không, lát nữa chắc ma ma của ta sẽ phái
người qua đón.”
Kim Bảo nghe loáng thoáng bên ngoài vẫn
vang tiếng cười đùa thì biết nhóm nha hoàn bà vú vẫn đang say sưa, bèn
tươi cười đáp: “Tứ tiểu thư mau lên giường, nô tỳ đi lấy khăn ấm và canh giải rượu tới ngay.”
Diêu Cẩm Hồng vẫn nằm ngủ mê mệt trên
giường, Cẩm Sắt thấy vậy liền khoát tay bảo: “Ta nằm ở giường La Hán
cũng được, kẻo lại đánh thức Tam tỷ tỷ. Ngươi cũng không cần phải vội,
cứ nghỉ ngơi tiếp đi.” Dứt lời nàng liền bước tới phía giường La Hán bên cạnh cửa sổ.
Thấy Cẩm Sắt khép mắt lại, Kim Bảo bèn
lấy một chiếc chăn gấm đắp lên người nàng, đoạn nhẹ nhàng nhón chân, ghé vào bên giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Cẩm Sắt mới nằm được một lát, bên ngoài
bỗng dưng nhốn nháo ầm ĩ, hóa ra là Lưu ma ma bên người Diêu Lão thái
thái tới, Cẩm Sắt nhếch miệng cười khẩy, che chăn kín mặt, bất giác chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngoài sân, Lưu ma ma bước vào sương
phòng, đám nha hoàn bà vú Y Huyền viện say xỉn ngã lăn ra bàn, còn nha
hoàn trong viện Diêu Cẩm Ngọc thì vẫn đang nốc rượu ừng ực, bà ta thầm
mở cờ trong bụng, sau đó ra chiều giận dữ quát: “Các vị tiểu thư đã tàn
tiệc rồi mà đám nô tài các ngươi trái lại vẫn còn nhốn nháo thế này ư!
Ăn uống mau lên rồi giải tán đi, kẻo lại quấy nhiễu Tam tiểu thư nghỉ
ngơi.”
Dứt lời chau mày nhìn sang Bạch Chỉ và
Bạch Hạc, bảo: “Tứ tiểu thư còn đang ốm, vậy mà đám nha hoàn này chẳng
để tâm gì hết, mau gọi bọn chúng tỉnh dậy! Ta tới Y Huyền viện, thấy Tứ
tiểu thư vẫn chưa trở về, Vương ma ma đang sốt ruột lắm đấy.” Nói rồi
lại bảo: “Ta đi xem Tứ tiểu thư thế nào.”
Bà ta nói xong thì đã có người hắt trà
lạnh lên mặt đám Bạch Chỉ, bọn họ tức thì tỉnh dậy, đúng lúc đó Lưu ma
ma lại bước vào, ra chiều hoảng hốt, giận dữ nói: “Tứ tiểu thư mất tích
rồi, đám nô tỳ các ngươi muốn chết hay sao mà hầu hạ như thế hả! Còn
không mau theo ta tìm người!’
Đám Bạch Chỉ liếc nhau, vội vàng tỏ ra sợ hãi, chốc lát sau Lưu ma ma liền dẫn người lùng sục khắp nơi.
Trong chính phòng, Kim Bảo thấy bên
ngoài nhốn nháo thì nghiêng tai lắng nghe, đinh ninh rằng Lưu ma ma đang quở mắng đám nha hoàn nên chẳng để tâm lắm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Lưu ma ma vừa phát hiện ra Cẩm Sắt mất
tích, bên Phúc Lộc viện cũng lập tức phái người hăm hở tới phụ giúp tìm
kiếm. Sự tình ầm ĩ cả phủ viện, Kiều Tâm viện chật ních người, Lưu ma ma đương nhiên phát hiện ra ngay cửa thông giữa nội viện và ngoại viện
đang mở, bèn lập tức dẫn người vọt sang.
Trong khi đó Diêu Cẩm Ngọc nằm trong
lòng Tạ Thiếu Xuyên, hẵng còn tỏ vẻ xấu hổ, vỗ nhẹ vào ngực hắn, thốt:
“Em đã là người của chàng, chàng nhất định… nhất định phải lấy em đấy,
bằng không… em chẳng thể sống nổi đâu.”
Tạ Thiếu Xuyên tuy chẳng tốt đẹp gì
nhưng không phải hạng thích ép buộc phụ nữ, đơn giản vì y sợ việc cưỡng
bức sẽ làm giảm độ hứng thú trong chuyện chăn gối, nên y mới phải cố
công lừa gạt Diêu Cẩm Ngọc, khiến nàng ta tưởng nhầm y là Tạ Thiếu văn. Y rất hiểu đàn bà, dù thân phận thanh cao tôn quý tới đâu, một khi đã
thất thân thì coi như cuộc đời chấm hết, chỉ có thể mặc lũ đàn ông thích gì làm nấy. Bởi vậy khi Diêu Cẩm Ngọc đã thuộc về y, y cũng chẳng buồn
dối gạt thêm, vừa cười vừa mân mê thân thể nàng ta, cười bảo: “Đại muội
muội yên tâm, mặc dù ta đã có vợ có con, nhưng vẫn rất yêu thương các
nàng thiếp thất, Đại muội muội lại khiến ta mất hồn tới vậy, ta tất
nhiên sẽ đưa nàng vào phủ.”
Diêu Cẩm Ngọc tức thì ngây ngẩn, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình, Tạ Thiếu Xuyên thấy vậy
càng phá lên cười: “Ta và nàng chẳng phải đã thoáng gặp nhau lúc ở viện
của lão thái thái đấy sao, lẽ nào Đại muội muội không nhận ra ta à?”
Diêu Cẩm Ngọc càng lúc càng luống cuống, mặt cắt không còn giọt máu, gắng sức xé toang tấm màn che ra, ánh trăng chiếu vào tuy mờ ảo nhưng cũng khiến nàng nhìn rõ được dung mạo Tạ
Thiếu Xuyên! Nàng ta chừng như đờ đẫn tới nỗi quên hết tất thảy, chỉ
hoảng hốt trợn trừng mắt với vẻ không thể nào tin nổi.
Nhờ nỗi sợ hãi mà hơi rượu lập tức bay
biến sạch, đầu óc càng tỉnh táo dần, nghĩ mình vừa thất thân trong tay
Tạ Thiếu Xuyên, Diêu Cẩm Ngọc tức thì khó thở, sợ hãi chực muốn ngất đi, Tạ Thiếu Xuyên thấy vậy bèn ôm chặt nàng ta, bảo: “Đại muội muội hà tất phải như vậy, ta biết nàng cảm mến Tạ Thiếu Văn, nhưng bây giờ nàng đã
thuộc về ta rồi, đừng nghĩ viển vông nữa, yên tâm đi, ta nhất định sẽ
đối xử thật tốt với nàng.”
Diêu Cẩm Ngọc nằm trong vòng tay y mà cả người cứng đờ như khúc gỗ, quả thực tránh sự đụng chạm của y như tránh
rắn rết vậy, nàng ta chỉ biết lúc này phải nhanh chóng thoát khỏi y, chớ để người khác phát hiện thấy, tức thì đẩy mạnh y ra, nhặt qua loa xiêm y choàng lên người rồi chạy một mạch ra ngoài. Tạ Thiếu Xuyên thấy vậy
thì không vội kéo nàng ta lại, y cũng nhặt quần áo trên đất lên khoác
vào rồi nối gót theo.
Mặt khác, Lưu ma ma đang dẫn người chạy ào tới Thư Hằng viện, chuẩn bị tới chính phòng.
Trước đó bọn họ đã thỏa thuận, thằng
nhóc sai vặt của Tạ Thiếu Văn sẽ đứng ngoài canh, chờ mọi người kéo tới
thì vu oan rằng Diêu Cẩm Sắt say rượu nên tự mò tới chỗ này. Nhưng hiện
giờ không thấy thằng nhóc đó đâu, Lưu ma ma cứ tưởng xảy ra biến cố gì
đó thì càng vội vã bước tới hành lang, nghe trong phòng vọng tiếng trai
gái thì bụng liền chắc mẩm, đoán rằng Tạ Thiếu Văn ngại ngùng mới sai
thằng nhóc đó tránh ra xa, bà ta liền gào lên: “Sao cửa lại khóa thế
này, bên trong rõ ràng có người mà! Hình như ta nghe thấy tiếng nữ nhân, có lẽ nào… Mau, mau phá cửa ra!”
Bà ta dứt lời liền lui xuống, để hai bà
vú cao to bước lên trước phá tung cửa rồi mới dẫn người xông vào, mọi
người cùng nhìn vào trong, xiêm y nữ nhân vương vãi khắp nơi, trên
giường không một bóng người, bình phong thì nằm ngổn ngang, dưới nền
nhà, một đôi nam nữ trần truồng quấn lấy nhau, cô gái ngồi bên trên, tư
thế vô cùng dâm đãng!
Cô gái nghe thấy tiếng động thì ngước
khuôn mặt vương đầy tóc tai tán loạn lên, Lưu ma ma lập tức nhận ra đó
là Diệu Hồng! Bà ta ngây người, còn Tạ Thiếu Văn thì vừa tức vừa nhục,
tiện tay vơ bừa đống tách chén rơi vãi dưới đất lên, ném mạnh vào đám
người trước cửa, giận dữ quát: “Cút hết đi!”
Trong khi đó, Diêu lão thái thái được
Nhã Chi đỡ, vội vã tới xem tình hình, bọn họ vừa bước qua Thư Hằng viện
thì trông thấy một người lao ra, nương theo ánh trăng, phát hiện ra đó
là một cô gái. Sau lưng cô gái đó còn có một chàng trai, y vừa đuổi theo vừa hô: “Đại muội muội chờ chút, đừng chạy!”
Nhóm người Diêu lão thái thái dừng chân, cô gái kia dường như vô cùng sợ hãi chàng trai đang đuổi theo, một mặt
liên tục ngoái lại trông, một mặt hoảng hốt chạy, không hề phát hiện ra
đằng trước có người. Bởi quá vội vàng nên nàng ta đột nhiên vấp chân ngã nhào xuống, do khoảng cách khá gần, lại được ánh trăng chiếu sáng,
gương mặt nàng ta lẫn bộ xiêm y lộn xộn đều hiện ra vô cùng rõ ràng.
Diêu lão thái thái mở to mắt nhìn, cơ thể tức thì loạng choạng, Nhã Băng cũng sợ hãi kêu: “Đại tiểu thư!”
Diêu Cẩm Ngọc toan đứng lên thì nghe
thấy tiếng gọi, đành ngẩng lên nhìn, thấy Quách thị và một đám nha hoàn
bà vú đứng ngay trước mặt thì tay chân bất chợt mềm nhũn ra, co quắp
lại, gương mặt trắng trẻo chuyển sang tái mét, thêm vào đó là bộ dạng
nhếch nhác, tóc dài xõa tung, thần sắc sợ hãi, quả thực khiến nàng tra
trông như ma quỷ vậy.
Ngay sau đó Tạ Thiếu Xuyên cũng đuổi tới nơi, y còn vừa đi vừa buộc lại đai lưng, điệu bộ so với Diêu Cẩm Ngọc
cũng chật vật không kém. Trông bộ dạng hai người bọn họ như vậy, ai nấy
đều biết đã xảy ra chuyện gì. Quách thị không thể đứng thẳng nổi, may mà có nha hoàn dìu chắc mới không ngã xuống. Đúng vào lúc này, Diêu Lễ
Hách dẫn theo một đống người tới, rõ ràng là nội viện ồn ào đã kinh động tới nhóm thiếu gia ở tiền viện, Văn Thanh và Tam thiếu gia Diêu Văn
Khoa, Tứ thiếu gia Diêu Văn Mẫn, Thất thiếu gia Diêu Văn Cường cơ hồ đều đồng loạt chạy tới, trong nhất thời biết bao ánh mắt kinh ngạc đều đổ
dồn vào Diêu Cẩm Ngọc đang ngã ngồi dưới đất, trong viện tuy chật ních
người, nhưng lại tĩnh lặng như tờ.
Thấy Diêu Lễ Hách cứng đờ người, đanh
mặt lại, tức tối ghim thẳng ánh mắt giận dữ vào Diêu Cẩm Ngọc, Tạ Thiếu
Xuyên bấy giờ mới thắt chặt đai lưng, tiến lên chắn trước nàng ta, chắp
tay thi lễ rồi thưa với Diêu Lễ Hách: “Vãn bối xin lỗi Diêu lão thái
thái và Diêu lão gia, tối nay vãn bối uống rượu quá đà, nhất thời không
kiềm chế được… Bất luận thế nào Diêu Đại tiểu thư đã là người của vãn
bối, vãn bối cũng thật lòng cảm mến nàng, hai bên tình đầu ý hợp, vãn
bối nguyện ý lấy Diêu Đại tiểu thư làm di nương. Mặc dù không thể cưới
hỏi đàng hoàng, nhưng vãn bối nhất định sẽ trân trọng nàng ấy, tiện nội* cũng là người khoan dung độ lượng, chắc chắn sẽ không hà khắc với Diêu
Đại tiểu thư, mong lão thái thái và lão gia tác thành.”
*Tiện nội: Là cách gọi vợ mình một cách khiêm tốn.