Danh Gia Vọng Tộc

Chương 20

Xe ngựa Diêu phủ chậm rãi đi rồi, trên căn phòng riêng của Phức Đức lâu, Ảnh Thất đã mặt không đổi sắc mà báo lại toàn bộ cuộc trò chuyện của chị em Cẩm Sắt. Hoàn Nhan Tông Trạch vừa nãy còn ở đây, sau đó có việc lại đi ra ngoài một lúc, vì thế hắn chỉ biết chuyện ầm ỹ của Trầm Ký, nhưng vừa khéo bỏ lỡ chuyện liên quan đến Cẩm Sắt, sau khi trở lại phòng, thấy Trầm Ký đã bị đánh thành bộ dạng khác hẳn thì trái lại bỗng chốc vô cùng ngạc nhiên.

Vừa nãy thấy Tiêu Uẩn phân phó Ảnh Thất đi nghe trộm, hắn biết Trầm Ký thay đổi thành bộ dạng này chắc chắn có liên quan đến người trong xe ngựa kia, vì vậy hắn cũng không nhiều lời nữa, chờ Ảnh Thất quay về. Hiện giờ lại nghe thấy Ảnh Thất nhắc lại cuộc đối thoại giữa Văn Thanh và chị gái cậu ta, thế hắn mới biết người trên xe ngựa kia chính là tiểu thư Diêu phủ.

Hắn chợt nghĩ đến việc khi nãy vừa chạm trán với tiểu nha đầu tại cửa sau Diêu phủ, tâm tư khẽ động, chẳng lẽ con nha đầu đó là nha hoàn bên cạnh Diêu Tứ tiểu thư sao? Suy nghĩ một hồi nhưng rồi hắn vứt hết ra sau đầu, thấy Tiêu Uẩn có vẻ đăm chiêu, hắn nhướng mày nói: “Sao vậy? Ngươi đang nghĩ tới vị Diêu Tứ tiểu thư kia sao?”

Tiêu Uẩn biết Hoàn Nhan Tông Trạch là kiểu người nói không suy nghĩ, tức thì lắc đầu cười, nói: “Vị Diêu Tứ tiểu thư kia năm nay còn chưa tới tuổi cập kê* đâu.”

*Cập kê: Có nghĩa đến tuổi cài trâm (Kê nghĩa là cài trâm). Theo phong tục cổ đại Trung Quốc, con gái đến tuổi 15 là đến tuổi gà chồng cho nên bắt đầu búi tóc cài trâm.

Hoàn Nhan Tông Trạch nghe vậy càng kinh ngạc, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, đôi con mắt thâm thúy đượm vẻ trêu đùa nhìn chằm chằm Tiêu Uẩn rồi nói: “Ái chà, ngay cả tuổi cập kê của cô nương nhà người ta ngươi cũng biết, tuổi còn nhỏ ư, ta không ngờ thế mà ngươi cũng để ý đấy.”

Tiêu Uẩn là người thuộc thế gia Tiêu thị thành Thanh Dương, Tiêu thị là gia đình trâm anh thế phiệt, danh môn vọng tộc, trong dòng họ nhiều người làm quan, Giang Nam vốn có câu “Trạng nguyên đều họ Tiêu”. Mà phụ thân Tiêu Uẩn là Tiêu Mặc năm đó đồng lứa với Diêu Thành, Tiêu Mặc vốn đỗ Tam nguyên, không nghĩ đến lúc thi đình lại kém Diêu Thành, đành phải làm Bảng Nhãn. Năm đó khi Diêu Thành qua đời, Tiêu Mặc từng cúng bái trong phủ, sau đó khi ông nội Cẩm Sắt mắc bệnh qua đời, Tiêu Mặc càng thêm thổn thức, hắn nghĩ Diêu thị với hai vị Trạng Nguyên có lẽ suy tàn từ đây, nếu không rõ ràng cũng là danh gia vọng tộc.

Vì thế nhân việc liên quan đến phụ thân, khi nãy Tiêu Uẩn thấy hiệu thuốc của Trầm Ký xảy ra chuyện hỗn loạn, hắn vốn lưu ý tới Diêu Văn Thanh, sau đó lại thấy Cẩm Sắt vội vàng chạy tới, lúc này mới dâng lòng hứng thú mà để ý quan sát hai người họ, trái lại chẳng ngờ lại làm cho Hoàn Nhan Tông Trạch hiểu nhầm.

Hắn bị Hoàn Nhan Tông Trạch đùa cợt đến không có cách nào biện bạch, nhưng hắn cũng không muốn giải thích rõ ràng, chỉ cười khổ: “Diêu Tứ tiểu thư trước kia đã đính hôn với thế tử nhà Võ An hầu, Tử Ngự đừng nói nhăng nói cuội ảnh hưởng đến danh dự của cô nương nhà người ta.”

Hoàn Nhan Tông Trạch thế nhưng lại giương mồm châm biếm: “Tạ Thiếu Văn? Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, thật đáng tiếc cho Diêu Tứ tiểu thư thông minh nhanh nhẹn. Có điều cũng mới đính hôn thôi, nếu thích thì cướp lấy là được!”

Tiêu Uẩn hiểu Hoàn Nhan Tông Trạch ghét nhất những kẻ luôn tỏ ra hòa hoa phong nhã, kiêu ngạo tự phụ, không có tài, không thức thời, đặc biệt là những thư sinh cổ hủ, nghe thấy thế bất đắc dĩ cười cười, trong khi đó Hoàn Nhan Tông Trạch vừa dứt lời liền phân phó Ảnh Thất: “Ngươi đi theo dõi Diêu Văn Thanh cho ta.”

Tiêu Uẩn lúc này mới mở miệng: “Khi nãy không phải ngươi nói gia tộc nhà Thủ phụ đúng là không người kế nghiệp sao, nói lời rồi lại phủ nhận không giống với hành vi của Tự Ngử.”

Hoàn Nhan Tông Trạch bị Tiêu Uẩn châm chọc nhưng cũng chỉ nhấp ngụm rượu rồi nói: “Có một tỷ tỷ như vậy, Diêu Văn Thanh này có lẽ cũng không phải kẻ bất tài, tương lai có thể vì Đại Yến ta mà dốc hết năng lực.”

Hắn nói rồi im lặng, vòng vo chuyển chủ đề: “Ta nghe nói khu vực Kim Châu dân chúng sinh sống bằng nghề trồng và buôn bán chè, biên giới Kim Châu có tám khu sản xuất lá chè lớn, lá chè đa phần đều qua tay lái buôn xuôi về phương Nam, người ta gọi là “Chè khu biên giới”, Bá Ước có biết việc này không?”

Tiêu Uẩn chẳng ngờ hắn tự dưng lại nghiêm túc nhắc tới chuyện này, trong đầu chợt dấy lên suy nghĩ rồi mới trả lời: “Quả thật có việc này, Kim Châu nằm ở phía Nam Giang Châu, địa thế hiểm trở, núi non rậm rạp, trùng trùng điệp điệp. Vì thiếu đồng ruộng tốt nên đất đai càng bị những thế gia vọng tộc chiếm lấy một cách ngang ngược, tá điền Kim Châu cũng làm việc cực khổ giống như nô lệ, ngoại trừ việc phải giao nộp địa tô thì còn phải gánh chịu thuế má lao dịch. Do số lượng tá điền chiếm đến 9, 10 phần nên bách tính Kim Châu càng thêm nghèo khổ. Dân chúng làm nông không đủ ăn nên phải làm thêm việc hái chè, trộm buôn bán chè đổi chút lương thực…”

Trong khi hai người họ mải nói chuyện dưới mái hiên, Cẩm Sắt đã về đến cửa sau Diêu phủ, xe ngựa dừng lại, nàng và Kiêm Nhi đi thẳng từ cửa sau về Y Huyền viện, Liễu ma ma đang sắp xếp lại hai bồn hoa Cẩm Đái mà Cẩm Sắt chăm sóc thì thấy nàng và Kiêm Nhi một trước một sau đi vào sân, vội vàng mở to mắt nói: “Cuối cùng cũng trở về, tiểu thư vừa mới uống thuốc, đang chờ các ngươi mang kẹo đường về đấy, mấy đứa ngươi muốn chết à, sao đi lâu như thế! Còn không mau mang vào!”

Nàng vừa dứt lời đã vén rèm cửa lên, Kiêm Nhi là nha hoàn tam đẳng không được vào phòng, nàng hành lễ rồi rời đi, còn Cẩm Sắt tỏ vẻ lo sợ mà ôm chiếc hộp bước nhanh trên bậc thang vào phòng.

Nàng vừa vào phòng đã được Vương ma ma đỡ lấy, chiếc hộp trong tay được Bạch Chỉ thay bằng một chiếc lò sưởi tay ấm áp, mấy người vây quanh Cẩm Sắt vào phòng ngủ, đỡ nàng ngồi xuống giường, gỡ khăn che mặt xuống.

Liễu ma ma vắt khăn nóng đưa cho Cẩm Sắt lau mặt, Bạch Chỉ bưng tới bát canh xương hươu hầm với táo đỏ, giúp nàng dùng hơn nửa bát, lúc này sắc mặt nàng mới tươi tắn hơn một chút. Trong khi đó Bạch Hạc đã thay lại quần áo, Vương ma ma tự mình dẫn cô bé ra ngoài, ngay sau đó vang lên tiếng bà trách mắng.

“Ngươi vừa mới ra ngoài, trên người đầy khí lạnh, đã thế còn không biết quy củ mà đi vào nội thất, tiểu thư vừa mới tỉnh lại, sao có thể chịu được, ngươi đúng là càng ngày càng làm người khác phải lo lắng, còn không mau ra ngoài!”

“Nô tỳ… Nô tỳ cũng vì lo lắng cho tiểu thư, những mong nhìn một lát, ma ma đừng tức giận, nô tỳ ra ngoài ngay đây.”

Khi Vương ma ma đuổi Bạch Hạc ra ngoài rồi quay trở lại phòng ngủ thì thấy Liễu ma ma đang khuyên Cẩm Sắt nằm xuống giường nghỉ một lát, thế nhưng Cẩm Sắt xua tay nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ lão thái thái, ta sao có thể giấu mặt trong phòng? Chỉ có các ngươi mới biết ta bị bệnh thật sự, người bên ngoài sẽ nói ta là tiểu bối mà không hiểu chuyện, không nhớ ân tình. Sức khỏe của ta cũng tạm ổn rồi, ma ma nhanh đỡ ta ngồi dậy, Bạch Chỉ đi tìm cho một bộ quần áo phù hợp với không khí vui mừng đến đây.”

Liễu ma ma nghe thế thì nhíu mày, còn muốn khuyên nữa, Vương ma ma đã đi tới, hướng về phía Liễu ma ma nói: “‘Tiểu thư nói đúng, một lúc nữa ta đi cùng tiểu thư, đi một vòng rồi về, có lẽ sẽ không mệt lắm đâu, chúng ta nghe lời tiểu thư đi.”

Lúc nãy Cẩm Sắt rời đi rồi, Vương ma ma suy nghĩ rất nhiều, trong phút chốc sự nghi ngờ như hạt giống đâm chồi nảy lộc trong lòng bà, nhiều chuyện trước kia bị xem nhẹ giờ phút này hiển hiện, hiện giờ Vương ma ma dù rất chiều chuộng Cẩm Sắt, nhưng dù yêu thương đến đâu cũng không dám làm chuyện tổn hại đến thanh danh của nàng, hơn nữa bà trông Cẩm Sắt quả thực khá ổn mới quyết định như thế.

Liễu ma ma vốn dĩ tính nết lương thiện dễ dãi hơn Vương ma ma, làm việc dù thỏa đáng, vừa lòng người nhưng không đủ khôn ngoan khéo léo, hơn nữa vì Vương ma ma là nhũ mẫu của Cẩm Sắt, vì thế cho nên trong viện này vị trí của bà không bằng bà ấy, thấy Cẩm Sắt và Vương ma ma nói như vậy, bà cũng chỉ biết gật đầu đáp ứng, Cẩm Sắt được Bạch Chỉ dìu đứng lên, bước lên trước kéo tay Liễu ma ma rồi nói: “Ta hiểu rõ ma ma lo cho ta, nhưng hiện giờ… không phải lúc nghỉ ngơi. Có vú nuôi ở bên cạnh, ta sẽ không mệt đâu, chốc nữa quay về ta còn muốn ăn một đĩa bánh hạnh nhân lúa mạch do chính tay ma ma làm.

Liễu ma ma nghe vậy thì cười rạng rỡ, vẻ mặt tràn đầy sự hiền lành thoải mái, liên thanh đáp ứng: “Lão nô vốn vụng về lóng ngóng, chỉ có tay nghề làm điểm tâm cho tiểu thư là còn hữu dụng, lão nô lập tức đi làm ngay đây.”

Cẩm Sắt thấy Liễu ma ma đi ra ngoài rồi, lúc này mới sai Bạch Chỉ đỡ nàng ngồi xuống bàn trang điểm, nũng nịu với Vương ma ma: “Từ khi có Bạch Chỉ, vú nuôi lâu lắm rồi không chải đầu búi tóc cho ta, vú nuôi trước kia thường vừa chải vừa ghìm tóc lại, người nói như thế có thể làm tóc vừa đen vừa sáng bóng lên, tay của vú lại mềm mại dẻo dai, Vi Vi vẫn nhớ đến đôi bàn tay của vú đấy.”

Vi Vi chính là nhũ danh của Cẩm Sắt, từ nhỏ đến giờ chỉ có lão thái gia, lão phu nhân, lão gia và phu nhân mới có thể gọi nàng như vậy, Vương ma ma là nhũ mẫu của nàng, khi nàng còn nhỏ nằm trong tã lót cũng từng gọi nàng như thế, sau này vì tôn ti khác biệt nên bà không gọi nữa, từ khi ông nội Cẩm Sắt qua đời, nhũ danh của nàng càng như bị đóng băng, không có người nhắc đến. Hiện giờ nghe thấy Cẩm Sắt tự xưng nhũ danh, lại bị nàng ngắm với đôi mắt long lanh đầy nước, lòng bà mềm như bún, ngay lập tức bước đến cười cười: “Vậy để vú chải đầu rồi vấn cho tiểu thư một búi tóc thật đẹp.

Cẩm Sắt tựa đầu vào ngực Vương ma ma, tùy ý để bà chải đầu cho mình, nhìn qua tấm gương đồng thấy khuôn mặt đượm ý cười của bà, nàng nói bằng giọng đầy chân thành: “Vú à, bên cạnh Vi Vi cũng chỉ có mấy người thôi, mọi người đều phải sống thật tốt với ta, tất cả đều phải sống thật tốt, thật tốt đẹp mới được!”

Cẩm Sắt nói liên tiếp mấy câu tốt đẹp, trong mắt nàng dâng đầy sự quyến luyến cùng cảm kích, xen lẫn giọng điệu kiên trì cầu mong, Vương ma ma lòng đau xót, đôi mắt đỏ dậy, gật đầu đáp: “Tiểu thư yên tâm, lão nô hiểu mà.”

Hai người đang hàn huyên thì nghe thấy bên ngoài vang tiếng động, Vương ma ma nhíu mày, còn chưa kịp hỏi gì thì Liễu ma ma với vẻ mặt mừng rỡ đã bước vào nói: “Tiểu thư, thế tử Võ An hầu nghe nói tiểu thư bị bệnh thì tự mình tới thăm.”

=================

Chú thích thêm về hoa Cẩm Đái: Hoa này có tên khoa học là Weigela Florida, còn gọi là hoa Cẩm Đái, giống như người Trung Quốc gọi. Người Nhật gọi là “Đại Hồng Không Mộc”, tức là hoa không mộc đỏ lớn. “Cẩm Đái” có nghĩa là dải gấm. Hoa nở theo từng chùm trải dài trên một nhánh cây bụi, có thể hình dung như một dải gấm.