Danh Gia Vọng Tộc

Chương 10: Kết thúc

Lúc này tại Võ An hầu phủ, Diêu Cẩm Sắt đứng ở trong phòng nghe xung quanh tràn ngập tiếng cấm vệ quân tra xét nhà cửa, những tiếng gào thét vừa ầm ĩ vừa nặng nề, tiếng bước chân người đi qua đi lại, tiếng bọn đầy tớ khóc lóc kêu la, tiếng đồ vật xung quanh đổ vỡ hỗn độn... Tuy vậy, trong đôi mắt nàng vẫn tràn đầy sự trầm tĩnh yên lặng, rốt cuộc, rốt cuộc nàng cũng đợi được đến ngày này.

”Diêu Cẩm Sắt! Ngươi ra đây, ra đây ngay cho ta!”

Bên ngoài mơ hồ vang vọng tiếng thét của Diêu Cẩm Ngọc, Cẩm Sắt khẽ mỉm cười, nàng vừa đẩy cửa ra đã bắt gặp một Diêu Cẩm Ngọc đầu tóc không chỉnh tề, trâm cài tóc long ra, tán loạn theo từng nhịp chân bước vội vàng vào trong sân, ngay phía sau nàng ta là một đội cấm vệ quân bám sát không rời.

”Ngươi là cái đồ miệng đầy quạ đen! Đồ độc phụ! Đồ thuộc sao Tang Môn*, tất cả đều vì ngươi, đều do ngươi ngày ngày nguyền rủa Hầu Phủ, ngày nào cũng lảm nhảm nếu Hầu gia đeo đuổi quyền lực quá mức thì sẽ dẫn tới hoạ diệt môn, hiện giờ linh nghiệm rồi, ngươi vui vẻ lắm phải không?” Diêu Cẩm Ngọc ngẩng đầu thấy Cẩm Sắt mở cửa ra thì ngay lập tức mở mồm gào thét chửi bới.

*Sao Tang Môn: là chòm sao liên quan đến sự tang tóc, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc.

Trước kia khi mới vào phủ, Cẩm Sắt quả thực đã từng nhắc nhở qua với Tạ Thiếu Văn về vấn đề này, lúc đó hắn vẫn còn tỏ ra vô cùng yêu thương nàng nên không cảm thấy phiền chán, còn cười nàng là người quá mức cẩn thận, nàng nhắc lại hai ba lần nhưng hắn căn bản không để vào tai cho nên nàng cũng không nhiều lời nữa, sau này khi Tạ Thiếu Văn ở trước triều đình tỏ ra quá trớn thì nàng mới không nhịn được mà lại khuyên nhủ hắn.

Chuyện xảy ra khoảng hơn một năm sau khi nàng vào phủ, Tạ Thiếu Văn lúc ấy tỏ vẻ rất giận dữ, sau đó Diêu Cẩm Ngọc biết được, nàng ta tìm mọi cách làm cho lão phu nhân biết, lão phu nhân được thể lợi dụng tội thiếp thất làm loạn gia đình nên phạt nàng quỳ trước từ đường ba ngày.

Lúc đó nàng không nói một lời, chỉ lặng lẽ chấp nhận hình phạt quỳ tại từ đường, nhưng cũng chính thời điểm này nàng bắt đầu suy nghĩ lại về những chuyện đã qua, bắt đầu cảm thấy nghi ngờ Diêu Cẩm Ngọc và Ngô thị, sau đó qua nhiều lần thăm dò, xác minh, nàng mới phát hiện ra chân tướng xấu xa khiến trái tim nàng trở nên hoàn toàn lạnh lẽo...

Nghĩ đến đây Cẩm Sắt cười lạnh một tiếng, mở hé mắt rồi nói: “Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn không biết suy nghĩ!”

Bắt gặp Cẩm Sắt đứng trên bậc thang, toàn thân toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt thản nhiên, phảng phất như những chuyện lộn xộn trong phủ giờ phút này một chút cũng không ảnh hưởng được tới nàng ta, trong lòng Diêu Cẩm Ngọc tràn lên nỗi hận như cơn sóng cuồn cuộn không ngừng, nàng ta rút cây trâm trên đầu xuống ném về phía Cẩm Sắt, đúng lúc đó một đội cấm vệ quân chạy tới, ngay sau đó là giọng một người đàn ông quát tháo giận dữ.

”Còn ra thể thống gì nữa, kéo xuống!”

”Vâng, thưa Vệ uý đại nhân“. Ngay lập tức có tiếng người đáp lại rồi hai binh sĩ tiến lên đè mạnh xuống vai Diêu Cẩm Ngọc rồi kéo nàng ta ra ngoài.

Diêu Cẩm Ngọc chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế, trong nhất thời nàng ta gào lên, vùng vẫy muốn đứng dậy.

”Các ngươi buông ta ra! Thả ta ra! Ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, là chính thê của Võ An hầu, đám nam nhân rác rưởi như các ngươi dám cả gan chạm vào người ta sao, buông ra!”

”Diêu Cẩm Sắt, ngươi chính là kẻ gây ra tai hoạ này! Đồ hồng nhan họa thủy!”

...

Sau khi tiếng nói cuồng loạn của Diêu Cẩm Ngọc xa dần, Cẩm Sắt bình thản lại, đôi mắt nàng chợt loé sáng, lúc này nàng mới hướng về phía vị đại nhân vừa ra lệnh, cúi người hành lễ rồi nói: “Đại nhân có thể cho phép tiện thiếp chỉnh trang lại mặt mũi rồi đi theo người được không?”

Vị trí thống lĩnh cấm vệ quân với dàn kỵ binh dũng mạnh hiện giờ chính là thế tử Dương Tùng Chi của phủ Trấn Quốc công, đồng thời là trưởng tử của Dương Kiến, mà vị Vệ uý đại nhân mang họ Trương này cũng chính là vị quan gia sống dựa vào cửa nhà Trấn Quốc công, vì thế chuyện Cẩm Sắt truyền tin cho Trấn Quốc công Dương Kiến, vị Trương đại nhân này cũng là một trong số ít những người hiểu rõ tình hình bên trong.

Việc Cẩm Sắt phải vào Võ An hầu phủ làm thiếp cho Tạ Thiếu Văn năm đó cũng từng gây chấn động một thời, thêm nữa qua những lời Diêu Cẩm Ngọc vừa nói nên Trương đại nhân cũng hiểu rõ thân phận của nàng.

Ông ta nhìn Cẩm Sắt toàn thân toát lên vẻ trang nhã tự nhiên, không hề sợ hãi, vẻ mặt thanh thản nhẹ nhàng, bất giác cảm thấy có thiện cảm, hơn nữa nhớ đến công lao của Cẩm Sắt nên đối với thỉnh cầu nhỏ này ông ta sẵn lòng đáp ứng, nghĩ rồi gật đầu: “Vậy xin mời cô nương.”

Cẩm Sắt cúi người hành lễ, sau đó mới xoay người bước vào phòng, chậm rãi đóng cửa lại đồng thời ngăn chặn mọi ánh mắt từ phía bên ngoài.

Nàng bước vào phòng liền đi thẳng tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, nàng không để ý đến âm thanh huyên náo bên ngoài mà chuyên tâm cầm bút vẽ mày lên, nhìn thẳng vào gương mà phác hoạ.

Mẹ đã từng nói, khi trưởng thành đôi mày của nàng là điểm đẹp nhất trên khuôn mặt, trông cong cong như núi xanh phía xa, em trai cũng từng nói thích nhìn nhất đôi lông mày nghiêng nghiêng của chị gái, mỗi khi cười rộ lên trông như hai hai hàng liễu rủ, thật là đẹp mắt...

Rất nhanh thôi nàng sẽ được gặp lại những người thân yêu nhất của mình, nàng muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất để trùng phùng với họ, để xin bọn họ thứ lỗi, để sám hối lại những lỗi lầm của nàng.

Lông mày kẻ cao, má hồng khẽ đánh, búi tóc vấn cao, chiếc trâm cài lệch, môi tựa cánh hoa, dung mạo khuynh thành, xinh đẹp hơn hoa, diễm lệ như mây.

Cẩm Sắt tỉ mỉ dán hạt ngọc hình hoa sen vô cùng tinh xảo vào giữa trán, xong xuôi mới mỉm cười ngắm cô gái trong gương, tai nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, nàng cầm chén rượu để sẵn trên bàn, hướng về phía người trong gương cùng nhau nâng chén.

”Tài danh tựa như Trạng Nguyên, dung mạo chấn động Giang Nam... Ha ha ha, Diêu Cẩm Sắt ơi là Diêu Cẩm Sắt, ngươi đúng là loại đàn bà ngu ngốc nhất thế gian! Ta kính ngươi một ly, ước rằng sau khi chết đi ngươi sẽ sớm được siêu sinh, đầu thai sang kiếp khác, kiếp sau đừng bao giờ lại làm thiếp cho người.”

Vào đúng lúc này ở ngoài sân, vị thống lĩnh cấm vệ quân Dương Tùng Chi đang bước nhanh vào, vóc người hắn cao lớn, thân mang áo giáp rung động theo từng nhịp chân bước, khuôn mặt ánh lên vẻ cương nghị kết hợp với chiếc áo giáp màu bạc càng làm nổi bật vẽ anh tuấn xuất trần.

Trương đại nhân nghe thấy tiếng chợt ngoảnh đầu lại, giật mình đến nỗi bước nhanh lên trước hành lễ: “Thống lĩnh“.

Dương Tùng Chi ở ngoài sân liền phát hiện ra tình huống bên này, nhìn thấy trong viện cực kỳ yên tĩnh, sáu bảy binh sĩ đứng im lặng như đang kính cẩn chờ người nào đó, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái khó hiểu, lúc này mới bước vào trong sân. Thấy Trương đại nhân hành lễ, hắn khẽ cúi người đỡ ông rồi mới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Trương đại nhân thấy hắn để ý, lập tức bẩm báo lại chuyện khi nãy thì thấy đôi mày kiếm của Dương Tùng Chi hơi nhếch lên, sau đó hắn mới hỏi: “Đại nhân vừa nói rằng, nàng ta đã từng khuyên Tạ Thiếu Văn không nên theo đuổi quyền lực quá mức sao?”

Trương đại nhân đáp: “Đúng vậy, chính mồm vị phu nhân của Võ An hầu kia đã từng nói như thế.”

Ánh mắt Dương Tùng Chi chợt trầm xuống, nàng ta nói lời này rất giống với phụ thân, chẳng lẽ nàng ta hiểu rõ chính sự đến thế sao? Dù sao thì một cô gái có trí tuệ như vậy đúng là hiếm thấy... Quả thật xứng danh xuất thân từ Diêu phủ sở hữu hai vị Trạng Nguyên.”

”Không ổn rồi!” Hắn nghĩ đến đây đột nhiên trợn trừng mắt quát vội một tiếng rồi chạy vào trong phòng, bước nhanh lên bậc thang, một chưởng liền đá vỡ cửa phòng vọt vào bên trong, nhưng bất thình lình hai chân chợt dừng lại.

Ở trong phòng, qua tấm gương trước mặt, hắn thấy Cẩm Sắt đang chống hai tay lên bàn chậm rãi đứng lên, nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, trâm cài gắn châu ngọc rung động leng keng, dung mạo tươi đẹp kiều diễm như hoa nhưng đôi môi lại nhiễm máu tươi đỏ rực. Gương mặt kia, ngũ quan kia chỉ còn vẻ tươi cười lạnh lẽo.

Nét mặt tươi cười tuyệt mỹ nhưng thảm thiết, từng giọt máu đào chảy dọc theo chiếc cằm xuống dưới, thân thể nàng từ từ gục xuống, dường như giống một phiến lông chim nhẹ nhàng rơi xuống...

Nhìn thấy bóng dáng kia lặng lẽ gục xuống, không hiểu sao trong lòng Dương Tùng Chi dâng lên một nỗi buồn bực khó tả, hắn lặng lẽ nhắm chặt mắt lại.

Mà theo sát phía sau hắn Trương đại nhân vội vã chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này cũng giật mình sợ hãi rồi than một tiếng: “Quả thật là một cô gái kiên cường khí phách, chỉ tiếc đã gả cho người thì số phận không còn thuộc về bản thân mình nữa.”

Ông ta vừa dứt lời thì ngay sau đó có một binh sĩ bước tới bẩm báo: “... Bên ngoài có một bà vú già mang theo một cô gái tới quấy rối, bọn họ tự xưng là nô tỳ của Cẩm di nương, đáng lẽ ra bọn họ không được chạy tới tìm người thế này ạ, ngoài cửa dân chúng đang bàn tán xôn xao, thống lĩnh xem tại hạ có nên đuổi đánh bọn họ đi không?”

Dương Tùng Chi nghe thấy thế mới bước ra ngoài rồi lên giọng phân phó: “Đưa bọn họ vào đây, bảo bọn họ đưa thi thể nàng ta ra ngoài, cho bọn họ chút tiền mua quan tài chôn cất nàng ấy đi.”

Nghe câu nói sau cùng của hắn mà Trương đại nhân ngẩn người ra một lúc rồi phản ứng lại được, ông vội vàng đáp ứng, ánh mắt dõi theo dáng người cao lớn đang rời đi của Dương Tùng Chi, vẻ mặt thì toát lên sự kinh ngạc vô cùng.

Vị thống lĩnh này từ xưa tới nay tính tình lạnh lùng, không hay xen vào chuyện của người khác, hôm nay sao lại ngược đời đến thế. Không những cho bọn nô tài ít tiền mà vị Cẩm di nương này còn là nữ quyến của phạm quan triều đình, thế nhưng nàng ta lại dám tự sát, theo luật pháp Đại Cẩm thì thi thể phải bị vứt vào nơi đồng không mông quạnh mới đúng, thế tử làm như vậy xem ra không phù hợp với luật pháp cho lắm.

Mặc dù đối với thân phận của Dương Tùng Chi mà nói thì chuyện nhỏ này cũng không đáng kể gì, nhưng ngộ nhỡ bị đối thủ phát hiện được thì chắc chắn không tránh khỏi một trận phiền toái rầy rà, chẳng lẽ là do cô gái này có công trong việc bắt giữ tra xét Hầu phủ sao? Thật đúng là kỳ quái.