Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 4: 4 Gặp Lại Người Đã Từng Yêu


Gạt lại vấn đề này qua một bên, Đường Tố Nhiên nhìn đứa trẻ với vẻ ngạc nhiên.

Đằng sau cậu bé là một người đàn ông bặm trợn.
"Con..."
Trên ti vi thường nói đến chuyện này.

Những kẻ bắt cóc thường mai phục ở những điểm xe buýt, tỏ vẻ quen biết với một con mồi xấu số nào đó rồi kéo người đó xuống xe.
Liệu đây có phải là một cái bẫy không?
Trong đầu Đường Tố Nhiên rối như tơ vò, cho đến khi cô nhìn thấy ánh mắt long lanh ngấn lệ của đứa trẻ, ánh mắt như cầu cứu.
Đôi mắt của một đứa trẻ tin tưởng cô sẽ cứu nó.
Đường Tố Nhiên ngay lập tức nắm lấy tay thằng bé, kéo nó về phía mình:
"Anh là ai vậy? Tiểu Triết là cháu trai của tôi, tại sao nó lại đi với anh?"
Ánh mắt của gã đi cùng gã đi cùng trở nên hoảng loạn.

Mặc dù hắn có hung dữ thế nào cũng không thể nào chống lại sự hoài nghi của những người trên xe, nên chỉ đành ngượng ngùng gãi đầu:
"Xin lỗi cô.

À...!à, tôi là bạn của bố cháu bé.

Anh nhà nhờ tôi đến đón thằng bé về.

Cô bận việc cứ để tôi đón cháu là được rồi."
Có quỷ với tin.
Nhìn quần áo của cậu nhóc này không giống với một đứa trẻ sống trong gia đình bình thường.

Không bao giờ bố mẹ nó phải nhờ người đón con bằng xe buýt.
Đường Tố Nhiên còn chưa chửi thành tiếng thì đã thấy ánh sáng lóe lên rọi vào mắt mình.

Gã đàn ông trước làm một động tác khoa trương.

Một mặt hắn nắm một tay của cậu nhóc, tay còn lại đút trong cái túi đeo bên hông.
Có vũ khí.

Cả người cô run lên.
Nụ cười ngượng ngùng trên mặt tên bắt cóc vụt biến thành cái nhếch miệng đầy cảnh cáo.

Cô biết rằng hắn sẽ sẵn sàng đâm con dao kia vào bất cứ ai, nếu kẻ đó dám cản trở hắn..
"Tiểu Triết" đứng trước mặt Đường Tố Nhiên cũng sắp khóc rồi.

Nó thút thít, ngập ngừng như muốn buông tay cô ta.

Đứa trẻ này cực kì hiểu chuyện, có lẽ nó cũng biết rằng nếu tiếp tục sẽ làm cô gặp nguy hiểm.
Đường Tố Nhiên xoa đầu nó, rồi chợt nhìn về phía sau tên cướp giống như ngạc nhiên lắm:
"Bố của Tiểu Triết hả?"
Tên bắt cóc phân tâm quay đầu lại phía sau.

Nhân cơ hội có, Đường Tố Nhiên cướp lấy con dao trong túi quấn hắn.

Chỉ tiếc hắn đã phản ứng lại quá nhanh, vung tay ngăn cô lại.

Cô hoảng loạn kéo "Tiểu Triết", che cho đứa nhỏ rồi mới tung chân đá vào hạ bộ lắm.
"Có bắt cóc, ai giúp chúng tôi với."
Con dao trên tay tên bắt cóc lao tới cổ của Tiểu Triết.

Đường Tố Nhiên ngây ra, rồi chưa đến một tích tắc, cô lăn một vòng, ôm cả người thằng bé vào trong lòng.
Tiểu Triết không sao cả, nhưng trên người cô lại có thêm vài vết xước...
Như vậy còn đi phỏng vấn gì nữa chứ.
Những người đàn ông trên xe thấy tên bắt cóc đã không còn dao nữa liền xông lên chế trụ hắn và gọi báo cảnh sát.
"Tiểu Triết, con sao vậy?" Đường Tố Nhiên lay lay đứa nhóc trong lòng mình mới biết, cậu nhóc ngủ rồi.
Ngủ rồi.
Thật sự ông trời không muốn cô đi phỏng vấn luôn.
Đường Tố Nhiên định bụng giao cậu nhóc cho người ta mang đến đồn cảnh sát, nhưng Tiểu Triết cứ nắm chặt lấy vạt áo cô không buông, gỡ thế nào cũng không được.

Cô thở dài, đành để lại số điện thoại của mình cho tài xế xe buýt rồi bắt một chiếc xe đến thẳng công ty Hoa Thành.
"Cô đến phỏng vấn mà còn mang theo con trai à?" Một người phụ nữ cười phá lên khi thấy Đường Tố Nhiên ôm theo một đứa bé vào phòng.
"Tôi...!thằng nhóc quấn người." Cô cười gượng gạo.
"Tiểu Triết...!Tiểu Triết...!Con dậy được không?"
"Dạ...!dạ..." Thằng nhóc mê man mở mắt ra.

"Chú kia đâu rồi ạ?"
"Hắn ta bị bắt rồi.

Giờ cô đang có cuộc phỏng vấn.

Con ngồi đây uống nước rồi một lát cô đưa con về ha."
Tiểu Triết nhìn chai nước mà Đường Tố Nhiên mua tạm trên đường, không biết có nên uống không.


Cậu nhóc chưa bao giờ uống những thứ nước này cả.
"Được không con?" Đường Tố Nhiên cười rất tươi, rồi ụp lên đầu Tiểu Triết một cái mũ.
Cậu bé thấy nụ cười của cô, gật đầu cái rụp: "Dạ được!"
Đường Tố Nhiên thở phào.

Cuối cùng thì cũng dụ được cậu nhóc này rồi.
Các ứng viên trong phòng phỏng vấn đã đến đủ rồi.

Chẳng mấy chốc mà đến lượt cô.
Đường Tố Nhiên chậm rãi bước vào trong phòng, điềm nhiên bước đến trước bàn.
Trong phòng chỉ có một người đàn ông quay mặt vào tường và một cô gái tên Trương Nhu đang đứng, có vẻ như trợ lý của anh.
"Tổng giám đốc Lục." Đường Tố Nhiên lẩm bẩm bảng tên của anh, thầm than, thì ra giám đốc của Hoa Thành cũng họ Lục.

Người có họ Lục rất hiếm gặp, chỉ trong một ngày cô đã gặp ba người rồi.
"Xin chào Tổng giám đốc, chào cô.

Tôi đến đây để phỏng vấn cho vị trí Nhân viên truyền thông."
Người trợ lý tươi cười, đón lấy hồ sơ của cô:
"Cô Đường mang theo cả con trai đến sao? Thằng nhóc trông kháu khỉnh quá."
Đường Tố Nhiên hơi đỏ mắt, nhưng không tiện giải thích nhiều, hơn nữa, không biết vì sao cô không muốn giải thích.

Giống như cảm thấy để người ta hiểu lầm như vậy cũng là một chuyện rất tốt đẹp.
Làm mẹ à? Đường Tố Nhiên bỗng cười rất tươi.
:
"Dạ, cháu hơi dính người."
Trợ lý cũng gượng cười, rồi nghiêm túc lật giờ hồ sơ.

Công đoạn này chỉ qua loa, vì hồ sơ của cô đã gửi một bản online đến công ty rồi.
"Hồ sơ học vấn của cô rất đẹp."
Trương Nhu đặt hồ sơ xuống, cười đẩy ẩn ý.
"Để xem năng lực ứng viên, chúng tôi có một câu hỏi tình huống cho cô, không biết cô có tiện không?"
"Tôi sẵn lòng.

Truyền thông không phải chỉ có bằng cấp và lý thuyết là có thể giải quyết."

Trương Nhu để rõ sự tán thưởng: "Tối lắm, cô hãy giải quyết tình huống sau: Giám đốc Vương là một trong những danh nhân trẻ của thành phố.

Công ty Hoa Thành là công ty giáo dục - khoa học - công nghệ tinh anh, tất nhiên cần lý lịch trong sạch.

Năm ấy người đại diện thương hiệu của công ty là cô Tô phải lĩnh án tù sáu năm vì tội gây tai nạn bỏ trốn, nạn nhân còn là em gái của giám đốc.

Câu chuyện của gia đình họ nhanh chóng trở thành chuyện cười của cả thành phố.

Cô nghĩ xem, nên giải quyết khủng hoảng truyền thông thế nào đây?"
Xoảng.
Chuỗi âm thanh kéo dài vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Chiếc cốc trên bàn Đường Tố Nhiên đã rơi từ lúc nào.
Cô hít sâu một hơi, càng hít càng khó thở.
"Cô không sao chứ? Không thoải mái ở đâu sao?" Trương Nhu từ tốn hỏi.

"Sáu năm trước thì phải nhỉ, ở Hàng Châu không ai là không biết câu chuyện này.

Cô Đường cũng là người ở Hàng Châu, mà cô gái bị lấy ví dụ trong chuyện này, hình như..."
"Các người có cần thiết lấy việc này ra để ví dụ không?"
"Tại sao không? Đây là ví dụ mắt thấy tai nghe mà.

Cô có thể giải quyết ổn thỏa thì chúng tôi rất vui mừng chào đón đồng nghiệp mới.

Nếu không được, chúng tôi sẽ gọi người tiếp theo."
"Lục Nghiêm!" Đường Tố Nhiên chậm rãi đáp, nhưng không phải là với Trương Nhu: "Dạo này bộ phận truyền thông của công ty tệ đến nỗi phải lấy chuyện của tổng giám đốc ra mua vui sao?".