Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 41

Lục Gia Hành và Lâm Ngữ Kinh đặc biệt không hợp nhau.

Sự bất hòa này bắt đầu từ khi còn bé.

Hai người bọn họ xem như là kẻ tám lạng người nửa cân, khi còn nhỏ Lục Gia Hành cũng bướng bỉnh, nhưng lớn lên lại trắng nõn thanh tú so với hồi bé càng xinh xắn hơn, nhìn giống như con gái vậy, không giống với nam sinh tầm tuổi đó thường nghịch ngợm gây chuyện, không nói nhiều.

Nói chung ngay cả mặt nồi cũng không dính.

Có lẽ do cùng đồng loại nên hai người hay ghen ghét lẫn nhau, Lâm Ngữ Kinh và Lục Gia Hành thường giở trò xấu, dốc hết sức khiến cho đối phương bị vùi dập giữa đường, mưa gió bất động.

Tuy rằng, cuối cùng người gánh vác cái nồi cho bọn họ đều là Trình Dật.

Năm đó mọi người đều là Gấu con, dĩ nhiên lớn lên sẽ không còn ngây thơ như vậy nữa, chẳng qua lúc nhỏ đã xác định là kẻ thù thì cả đời là kẻ thù, mấy loại phương thức liên hệ ngày thường như Wechat hay Weibo cũng có, Lâm Ngữ Kinh đã chuyển đi sáu bảy năm, vậy mà khi gặp mặt bọn họ cũng không có cảm giác quá xa lạ.

Hôm nay thực sự có rất nhiều người, ngoại trừ Lâm Ngữ Kinh còn có hai ba cô gái, Sơ Chi ngồi bên cạnh Lục Gia Hành nghe bọn họ thì thào câu được câu không, cô đành yên lặng cúi đầu ăn đồ ăn.

Đúng là cô rất đói bụng, từ trưa đến bây giờ chỉ gặm được một quả táo.

Cô chăm chú tập trung ăn chén cơm của mình, gió nổi mây vần trên bàn cơm hoàn toàn không chú ý tới, một mình yên lặng trong bữa ăn.

Có món cá xốt chua ngọt và gà hầm hạt dẻ.

Tay nghề của đầu bếp nhà Trình Dật thực sự rất khá, đặc biệt là món cá xốt này, cá được chiên rồi dội nước tương lên, bên ngoài xốp giòn cộng với vị nước tương chua ngọt, thịt cá tươi mềm thơm ngon.

Nhiều người trên bàn ăn mà Sơ Chi không nhận ra, cô cũng không tiện chủ động, lúc bắt đầu cô còn kiên nhẫn chờ món ăn được người khác chẩm chậm chuyển qua, thừa dịp nó dừng lại trước mặt mình mới gắp một chút, các món tiếp theo cũng như vậy.

Sau đó, không biết từ lúc nào Sơ Chi đã phát hiện ra món cá sốt chua ngọt dừng lại trước mặt mình.

Bàn xoay vẫn không nhúc nhích, dừng lại ngay ngắn, món ăn được bày ra trước mặt cô, không xoay chuyển.

Sơ Chi rất vui vẻ ăn món cá một lúc, chờ người khác xoay bàn là cô có thể gắp món cua xào bánh gạo phía đối diện rồi.

Cô chờ thật lâu, vẫn không ai xoay, Sơ Chi cắn đầu đũa của mình, cam chịu, yên lặng bới bát cơm.

Vẫn không ai chuyển.

Sơ Chi buồn bực.

Mọi người đều chỉ ăn món đặt trước mặt mình sao? Mỗi người một món sao?

Cô để đũa xuống, suy nghĩ một chút, bàn tay để trên bàn rời xuống dưới lặng lẽ chọc cánh tay Lục Gia Hành.

Lục Gia Hành nghiêng đầu, rủ mắt nhìn cô: “Sao vậy?”

Sơ Chi sáp đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao bọn họ lại không xoay bàn hả?”

Lục Gia Hành sững sờ, khóe môi nhếch lên: “Không biết, có khả năng bọn họ đều không muốn ăn món khác.”

Trình Dật ngồi bên cạnh Lục Gia Hành, nghe thấy được cười nói: “Đúng vậy, cũng không biết bởi vì sao.”

Lục Gia Hành không để ý đến cậu ta, anh để đũa xuống, đưa cánh tay, đầu ngón tay đặt lên đĩa quay thủy tinh trên bàn, nghiêng đầu về phía cô: “Không muốn ăn cá sốt nữa sao?”

“Tôi muốn ăn cua sốt bánh gạo kia.” Bàn tay Sơ Chi víu cánh tay anh, nhích gần đến, kề tai anh nói nhỏ.

Lục Gia Hành dừng một chút rồi chậm rãi xoay đĩa quay thủy tinh, chuyển món cua xốt bánh gạo tới trước mặt cô.

Cô hơi nghiêng người, bàn tay nhẹ nhàng nắm cánh tay anh, đầu tiến đến gần nói chuyện với anh.

Dường như mọi người trên bàn đều liếc mắt về phía bên này, Sơ Chi không chú ý tới người khác, cô cầm đôi đũa lên gắp một cái bánh gạo ở trong bát.

Đương nhiên đều là vì tò mò.

Phần lớn mọi người trên bàn ăn đều thân với Lục Gia Hành, từ xưa tới nay bọn họ chưa từng thấy anh chủ động dẫn con gái tới, còn hận không thể nâng trong tay chăm sóc như thế này.

Thấy cô bé thích ăn cá, ai có ý định xoay bàn lúc cô gắp thì trong nháy mắt đôi mắt lạnh buốt liền liếc qua, khiến cho mọi người không ai dám di chuyển.

Tại sao lại có người như vậy? Chu U Vương đầu thai hay là hồn của Trụ Vương nhập à!

Lúc đó trên bàn cơm gió nổi mây vần, ánh mắt từ bốn phương tám hướng bay tới bay lui, chỉ có ba người không bị ảnh hưởng chút nào, đó là Lâm Ngữ Kinh có tám cơn gió cũng không dịch chuyển được cô nàng đang im lặng ngồi uống nước trái cây, Sơ Chi chuyên tâm ăn cơm lấp đầy bụng mình và Lục Gia Hành phụ trách xoay bàn cho cô, thỉnh thoảng mới hỏi một chút cô muốn ăn gì, không nhanh không chậm lại xoay bàn.

Vì vậy nhóm Thái tử điện hạ gặp được tình yêu không biết yêu trên WeChat lại nổ tung.

Vãi, chuyện này là sao hả, Điện hạ trở thành tay sai xoay bàn sao.

Đổi khẩu vị?

Tên nhóm này phải sửa lại hả?

Đừng, đây là Tiểu Bạch Thỏ thanh khiết thôi, tôi cá chỉ được ba ngày.

Ba mẹ cậu ba thì có, cậu đã nhìn thấy cậu ta như vậy chuyện này trước đây chưa?

Con mẹ nó tôi sợ đến nỗi phải vội vàng bán hết cổ phiếu, có cảm giác ngày mai sẽ phá sản.

Trình Dật bình chân như vại cười khà khà, vẻ mặt tôi biết tất cả mọi chuyện thế nhưng tôi cái gì cũng không nói.

Trong nhóm chat này không có nhiều người, trên bàn cơm cũng không có nhiều người thuộc nhóm họ, trong số đó có một cô gái không biết ai mang tới, nhìn Sơ Chi cười châm biếm: “Đây là bạn gái mới của Lục thiếu sao?

Giọng nói của cô ta thực sự không lớn, thế nhưng trong nháy mắt lại khiến căn phòng an tĩnh.

Lâm Ngữ Kinh chống cằm, thích thú nhếch khóe môi.

Đôi mắt đào hoa của Lục Gia Hành khẽ nhếch, anh nhẹ nhàng liếc mắt qua.

Chỉ có người trong cuộc là Sơ Chi hoàn toàn không để ý đến người khác đang nói gì, hơn nữa danh xưng Lục thiếu này đối với cô mà nói là hoàn toàn xa lạ, không liên qua tới cô.

Cô như một con chuột siêng năng chăm chỉ, vùi đầu vào trong bát cơm, miệt mài ăn, ăn nữa, ăn nữa.

Sự im lặng kỳ lạ kéo dài một hồi lâu, cuối cùng Sơ Chi cũng ý thức được tình cảnh có chút quá mức an tĩnh, cô ngẩng đầu lên thấy tất cả mọi người trên bàn đều đang nhìn mình.

Dường như đang chờ cô trả lời cái gì.

Sơ Chi một mặt mờ mịt: “Hả? Ăn rất ngon.”

“...”

Không khí hoàn toàn yên tĩnh, tiếng cười ha ha của Lâm Ngữ Kinh đánh tan sự trầm mặc, cô nàng nghiêng đầu quan sát, nghiêm túc nhìn Sơ Chi một lúc.

Lục Gia Hành cười ra tiếng trầm thấp.

Anh cầm bình nước xoài rót cho cô một cốc, giọng nói dịu dàng: “Ăn nhiều một chút.”

Nhóm Thái tử điện hạ gặp được tình yêu không biết yêu trên Wechat lại bùng nổ.

Vãi, con mẹ nó cái này thật hay giả vậy.

Tại sao nhóm Wechat lại đổi tên hả? Khiến tôi tìm nửa ngày cũng không tìm được.

Xin lỗi, vừa rồi là võ đoán, lần này tôi đánh cược năm ngày đi.

Năm cái mẹ cậu năm, sợ là đánh cho cậu sưng cả mặt.

Canh suông cũng có sức hút của canh suông, làm sao bây giờ, nhìn Tiểu mơ hồ này cũng có điểm đáng yêu, động lòng.

Sợ là chân chó của cậu sẽ bị Thái tử đánh gãy thành côn tam khúc.

Sơ Chi từ từ đưa miếng cá vào miệng, đôi mắt to tròn liếc nhìn một vòng, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm cô lại để đũa xuống, lặng lẽ chọc chọc cánh tay Lục Gia Hành, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ vừa nói gì vậy?”

Lục Gia Hành cụp mắt xuống, nhích đầu tới gần: “Đang nói đầu bếp nhà Trình Dật làm món cá sốt chua ngọt rất ngon.”

Sơ Chi nghi ngờ liếc mắt nhìn anh.

Bên môi anh ngậm ý cười, dáng vẻ có gì không đúng lắm.

Cô gật đầu, ồ một tiếng: “Đúng vậy, ăn ngon lắm.”

Một cánh tay Lục Gia Hành lười biếng khoát lên mặt sau lưng ghế dựa của cô: “Lần sau bọn họ sẽ gọi món này.”

Sơ Chi lại cầm đôi đũa lên, đâm đâm bát cơm còn sót lại non nửa, cô suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được nói: “Tại sao người đối diện kia cứ nhìn anh vậy.”

Lục Gia Hành nhíu mày: “Ai?”

Sơ Chi cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Chính là người ngối đối diện tôi kìa, cô ấy là bạn gái cũ của anh à.”

Từ lúc bọn họ đến, mấy lần Sơ Chi nhìn lên đều có thể thấy tầm mắt người phụ nữ đó nhìn sang, không phải nhìn cô thì chính là nhìn Lục Gia Hành bên cạnh cô.

Ánh mắt kia thực sự khiến người ta cảm thấy không thỏa mái.

Bộ não của Sơ Chi đã nghĩ ra bộ phim tình cảm hơn 100 tập.

Lục Gia Hành không thèm nhấc mắt, nghiêng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Ở đâu ra tôi lại có nhiều bạn gái trước như vậy.”

“Anh có, anh ai cũng yêu thích hết.” Sơ Chi rầu rĩ nói.

Lục Gia Hành không hé môi.

Sơ Chi không có dũng khí ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.

Tựa như sự trầm mặc của anh là ngầm thừa nhận, lửa nóng không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên bùng tới, Sơ Chi trượt cái ghế ra sau, cô đứng dậy, trầm giọng nói: “Tôi đi toilet.”

Tiểu cô nương buồn bã, cúi thấp đầu lết ra cửa.

Nếu như có đôi tai thật to thì lúc này đôi tai của cô đã ủ rũ mà cụp xuống.

Bên trong phòng bao đều có nhà vệ sinh, Sơ Chi không chú ý tới, cô đi hết hành lang mới nhìn thấy toilet.

Cô chậm chạp đi vào tới tận cái bồn rửa tay bên trong.

Vòi nước ở đây là cảm ứng, Sơ Chi thấm ướt tay mới ấn nước rửa tay xoa xoa chơi một lúc, thẳng đến khi bọt xà phòng trên tay ít một chút, cô mới đưa tay xuống dưới vòi nước cảm ứng chờ nước chảy.

Chờ một lúc mà vòi nước vẫn không có phản ứng gì.

Sơ Chi chớp mắt mấy cái, bàn tay dính đầy bọt lắc lắc ở phía dưới, lắc qua lắc lại nửa ngày, thử mỗi góc độ cũng không thấy nước chảy.

Sơ Chi cúi người, nghiêng đầu nhìn máy dò cảm ứng hồng ngoại kia.

Cô nhìn nửa ngày cũng không nhìn thấy cái gì, bàn tay đang đập hăng say ở phía dưới thì trong lúc đó một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đưa qua.

Bàn tay kia trắng nõn, ngón tay thon dài, móng tay dài được cắt gọn đẹp đẽ có lớp sơn mỏng được tô lên phía trên.

Dòng nước lạnh theo động tác của cô ấy mà chảy xuống.

Sơ Chi hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Lâm Ngữ Kinh vịn tay vào bồn rửa, hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn cô.

Sơ Chi nói cảm ơn, rửa sạch đám bọt trên tay rồi rút tờ giấy phía dưới tấm gương lau tay.

Lâm Ngữ Kinh vẫn đứng đó nhìn cô.

Sơ Chi lau xong, ném khăn giấy vào thùng rác.

Lâm Ngữ Kinh vẫn đứng dựa vào nơi đó nhìn cô như cũ, không nhúc nhích.

Sơ Chi hắng giọng một cái, cảm thấy ánh mắt của cô ấy có chút đáng sợ.

Giống như tia X quang, quét đi quét lại khiến người khác có cảm giác kỳ lạ.

Cô biết người này là bạn thân của Lục Gia Hành, dáng vẻ giống như có quan hệ rất tốt, nếu là nhân vật trong tiểu thuyết thì chính là quan hệ thanh mai trúc mã đó.

Hai người cứ như vậy đứng trong toilet nhìn nhau một hồi, tình cảnh khá là quái dị, Sơ Chi vừa định mở lời, lại có người vào đây.

Là người đối diện nhìn chằm chằm Sơ Chi lúc đó.

Sơ Chi cảm thấy nhà vệ sinh nữ thật là náo nhiệt.

Trời lạnh như thế, cô gái đó còn ăn mặc mỏng manh đến nỗi có thể thấy da thịt xuyên qua lớp tất, chiếc váy rất ngắn không biết được làm từ lông động vật gì, cổ áo sơ mi đen mở bung mấy cái cúc lộ ra bộ ngực trắng nõn và khe rãnh.

Sơ Chi nhìn chiếc váy lông mềm mại của cô ta, nhíu nhíu mày.

Cô gái kia đi tới, đứng bên cạnh bồn rửa tay của Sơ Chi, lấy son môi từ trong túi xách ra chậm rãi tô.

Tô một nửa, cô ta mới giả bộ như vừa mới nhìn thấy cô, lông mày tinh xảo nhếch lên tỏ vẻ kinh ngạc: “Ô, đây không phải là bạn gái mới của Lục thiếu sao.”

Không biết Lâm Ngữ Kinh đã quay lại phòng bao từ bao giờ, lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ là Sơ Chi và cô ta, giọng nói cô ta the thé, giọng điệu khiến người khác rất không thỏa mái.

Lời nói nghe có vẻ không vấn đề gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Tầm mắt Sơ Chi chuyển từ váy cô ta sang chỗ khác: “Tôi không phải là bạn gái của anh ấy.”

Cô gái đó mím môi cười, ý tứ sâu xa, dáng vẻ hơi xin lỗi: “Ồ, xin lỗi, tôi cho là cô là bạn gái mới đấy, không nghĩ tới là loại kia.”

Cô ta vừa tô son môi, vừa nhìn cô từ trong gương: “Phương diện kia của Lục thiếu như thế nào, hẳn là rất lợi hại chứ? Hơn nữa có vẻ ra tay cũng rất hào phóng.”

“Cái gì?” Sơ Chi sững sờ mười mấy giây, hồi lâu mới phản ứng lại cô ta đang nói gì, cô không tin trừng mắt nhìn: “Không phải! Chúng tôi cũng không có quan hệ gì cả! Không phải là loại kia, loại kia...”

Cô ta nhẹ nhàng liếc nhìn cô, cười nhạo một tiếng: “Em gái, thẹn thùng cái gì, chuyện như vậy rất bình thường, em biết là tốt rồi.”

Căn bản Sơ Chi không nói ra được, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, dáng vẻ xấu hổ lại phẫn nộ: “Chúng tôi không phải là loại quan hệ kia!”

*

Lục Gia Hành có chút mất tập trung.

Sơ Chi vừa đi, mọi người trên bàn đều xôn xao, cuối cùng bọn họ cũng không cần kiềm chế, bắt đầu bàn tán đủ thứ tồi tệ, anh chờ một hồi mà Sơ Chi vẫn chưa trở lại.

Lục Gia Hành đang chuẩn bị ra ngoài xem, tiếng tin nhắn Wechat liền vang lên.

Đến từ Lâm Ngữ Kinh, là một đoạn thu âm.

Lục Gia Hành không muốn nghe nó, anh cảm thấy Lâm Ngữ Kinh sẽ không gửi tin nhắn thoại cho mình, quả thật là hiện tượng lạ của vũ trụ, dù sao cuộc đối thoại lần trước của hai người họ vẫn là “Tôi mong cậu chết đi.”

Anh vừa định cất điện thoại, một tin nhắn lại gửi tới.

Lâm Ngữ Kinh: Hướng mười hai giờ cuối hành lang ở nhà vệ sinh nữ có người bắt nạt em gái cậu.

Mắt Lục Gia Hành tối lại, mở biểu tượng bong bóng nhỏ, đưa tới bên tai nghe.

Là giọng nói kinh bỉ đầy cay nghiệt của một cô gái: “Phương diện kia của Lục thiếu thế nào, hẳn là rất lợi hại chứ? Hơn nữa nhìn có vẻ ra tay cũng rất hào phóng.”

“Cô thẹn thùng cái gì, chuyện như vậy hai bên đều hưởng thụ, mình lại có tiền, tôi cũng hiểu mà, sẽ không nói lung tung đâu.”

Và giọng cô gái nổi giận đến cực điểm, luống cuống đến mức muốn khóc, phản bác: “Tôi không có! Chúng tôi không phải như vậy! Cô làm sao! Cô làm sao có thể...”

Đột nhiên Lục Gia Hành đứng dậy.

Anh nghe không nổi nữa, khớp xương ngón tay nắm chắc điện thoại trở nên trắng bệch, một cước đá văng ghế, xoay người đi ra ngoài.