Kỳ thực tôi cũng không tới nhà bác ăn,bác cũng là thở dài một hơi.Bác gọi điện tới hỏi tôi,trong giọng nói thái độ có lệ ấy có lẽ chính bác cũng cảm thấy được.

Bất quá không quan hệ,buổi trưa có thể ở trường ăn,buổi tối sẽ có Mưa làm đồ ăn cho.

Tuy rằng kỹ thuật làm cơm của anh thực sự không được tốt lắm,nhưng chỉ là anh làm,tôi có thể ăn sạch cổ vũ.

Mưa còn có thể giúp tôi làm bài tập,anh cũng có thể mô phỏng theo chữ của tôi,thầy giáo căn bản cũng sẽ không thể phát hiện.

Ba ba không ở nhà,cho tôi và Mưa nhiều tự do,tôi và anh cùng một chỗ cũng sẽ không sợ bị người phát hiện.

Bởi vì Mưa đáp ứng tôi,lúc ba ba không có ở nhà,mỗi ngày đều đi theo tôi,chỉ cần có thể với Mưa cùng một chỗ,tôi nên cái gì cũng không sợ.

Tắm rửa xong,bò lên giường,thế nhưng không buồn ngủ,tôi tựa ở trong ngực anh.

“Mưa,nếu là chúng ta như vậy,bị người phát hiện sẽ như thế nào a.” Tôi có chút lo lắng,sợ anh có thể bởi vì cái nhìn của thế tục mà vứt bỏ tôi,”Anh có thể vì áp lực người ngoài mà rời khỏi em sao?”

Anh di động thân thể,để cho tôi càng thêm thoải mái mà nằm ở trong ngực anh.

“Anh sẽ không rời đi em,mặc kệ chuyện gì xảy ra,anh cũng sẽ không rời khỏi em.”

Tôi xoay người,đem anh đè xuống dưới người.

Ánh mắt của anh chiếu lấp lánh.

Tôi nhẹ nhàng xoa gò má gầy gò của anh,thấy đôi môi mỏng xinh đẹp hơi nâng lên,có điểm bên trong cặp mắt kia bởi vì chứa đầy nhu tình mà có vẻ sáng sủa mà ướt át.

“Nha,khóe mắt dưới có nốt ruồi nha.” Tôi cau mày,”Nghe nói,có nốt rồi ở đường khóe mắt,nói là “Giọt lệ vì thương tâm mà rơi” nga (nguyên văn nó là “thương tâm rơi lệ trĩ” – chả biết dịch đúng không)”.

Anh cười,”Nếu thật vậy,cũng chỉ có em có thể làm anh thương tâm.” Anh khẽ nâng người lên,ôm chặt tôi,”Em cũng không nên làm đau lòng a.”

“Sẽ không,em yêu anh như vậy,làm sao sẽ nhẫn tâm làm anh thương tâm.” Tôi cúi đầu,khẽ hôn khóe môi của anh,tôi thích nụ cười nhàn nhạt bên môi anh,cái loại bình thản mà yên lặng cười,mỗi khi làm cho lòng tôi bình tĩnh an thần,anh giống như thuốc của tôi,giả như máu của tôi thực sự có loại máu điên cuồng,như vậy anh chính là linh dược duy nhất làm cái điên cuồng ấy trầm tĩnh.

Anh cười khẽ,hạ xuống cổ của tôi,”Như vậy mới là hôn.”

Tôi cảm giác cánh môi ấm áp của anh nhẹ nhàng bao phủ môi tôi,trằn trọc mút vào.

Tôi mắc mỡ,mặt mũi đỏ bừng.Anh trước đây cũng hôn qua tôi,nhưng mỗi lần đều là nhẹ nhàng hôn trấn an,những lần hôn đó cũng đều chỉ làm lòng tôi thêm bình tình,khiến tôi càng thêm ỷ lại anh.

Nhưng lần này là khác,trong nụ hôn của anh chứa đựng tình cảm mãnh liệt.Tôi tuy rằng chưa từng trả qua việc đời (chắc là việc ấy ấy đó đó =)))~),nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết.Xuất phát từ hiếu kì cùng với tuổi thanh xuân gây rối,tôi cũng đã từng xem lướt qua mấy trang web đen,lại thêm len lén xem mấy phim điện ảnh nhỏ,loại chuyện đó cũng không tính là xa lạ,chỉ là tôi chưa từng có nghĩ tới Mưa sẽ đối với tôi có dục vọng.

Thế nhưng,đó là Mưa a,không là người khác a.

Nếu như là Mưa,cũng không sao đi.

Tôi cảm giác lưỡi của anh nhẹ lướt qua lại trên môi tôi,tay của anh ôm chặt lấy cổ tôi.Tôi ngượng ngùng khẽ mở đôi môi,mặc cho cái lưỡi to gan trượt tiến vào khoang miệng của tôi,tỉ mỉ mềm mại mà khẽ liếm từng nơi trong miệng tôi.

Đây là hôn sao? Trước đây tôi luôn cho là hai người với nhau trao đổi nước bọt là chuyện buồn nôn,nhưng vì sao Mưa lại không một chút nào khiến cho tôi cảm thấy chán ghét ni? Bởi vì là tình yêu,bởi vì có yêu,sở dĩ vô luận làm cái gì đều sẽ không cảm thấy buồn nôn sao? Bởi vì có yêu,tôi mới có thể cam tâm tình nguyện vì anh nỗ lực hết thảy,chỉ vì vậy,chỉ vì vậy có thể đem anh lưu ở bên cạnh tôi sao?

Tôi thấy cái gương tủ quần áo bên giường phản chiếu ánh mắt mê loạn của tôi.

Là ánh mắt của tôi sao? Đó là ánh mắt của tôi sao?

Mưa dùng sức lớn xoay người,biến thành tư thế anh ở trên tôi ở dưới.

“Cũng không nên không chuyên tâm a.”

Mưa nhẹ nhàng cười,ánh mắt xinh đẹp có hơi khàn khàn cùng điên cuồng.Tôi ngơ ngác nhìn,đã thấy qua đôi mắt như vậy ở nơi nào ni? Ánh mắt của mơ thật quen thuộc a,trong trí nhớ trong tôi như nhau.

Thế nhưng,thế nhưng là ký ức từ lúc nào đi?