“Đi công tác ạ,tốt a.”

Tôi gật đầu,một bên mạnh tay gẩy cơm trong bát,một mặt mơ hồ không rõ mà trả lời.

“Vậy con đến nhà bác ở vài ngày.” Ba ba không yên tâm nói: “Ta không ở nhà,không ai làm cơm cho con ăn.”

Tôi trợn mắt một cái,”Ba ba,con đã mười sáu tuổi,đều không phải là trẻ con,hơn nữa,ba thường có xã giao thì không trở về nhà,con đều không phải vẫn rất khá sao?”

“Không giống với,lần này là đi hơn một tháng ni,con ở nhà một mình,ta lo lắng.”

“Có cái gì không yên lòng.” Tôi buông chén đũa,”Con đã người lớn như thế,có thể tự chăm sóc mình.”

Ấn tượng ở trong tôi,sau khi mẹ qua đời,cũng không có xảy ra thời gian dài kém,giống nhau đều là ra ngoài 2-3 ngày,tôi biết ba đã luôn cho rằng tôi cùng mẹ như vậy đột nhiên rồ,nhưng là thế nào làm sao có thể chứ? Tôi hoàn toàn không có giống mẹ như vậy thần kinh hoảng hốt,thỉnh thoảng liền như đi vào cõi thần tiên,tôi xem qua bác sĩ tâm lý,bác sĩ cũng chỉ nói tôi giống những đứa trẻ gặp áp lực,có triệu chứng uất ức nhỏ.

Tôi lên mạng điều tra,hiện tại toàn thế giới có 80% người mắc chứng ức chế,chỉ là trình độ nặng nhẹ không giống nhau,chỉ có cực kỳ nghiêm trọng mới có thể chuyển hóa thành chứng ức chế tính chất tinh thần,chỉ số chứng ức chế của tôi tuyệt đối trong phạm vi bình thường.

“Ít nhất 3 bữa phải đến nhà bác ăn.” Ba ba nghiêm túc.

Tôi biết bệnh trạng lo lắng của ba vô vùng nghiêm trọng,nếu như tôi không đáp ứng,ba tình nguyện không ra khác,cũng phải thủ ở bên cạnh tôi.

“Được rồi,con sẽ đi.”

Tôi gật đầu,kỳ thực,tôi tuyệt không nghĩ sẽ đến nhà bác.Bác tuy rằng đối với tôi rất tốt,nhưng dượng thì tuyệt đối không hoan nghênh tôi,dượng giống như người khác đều đối với tôi kì thị,cho là tôi sẽ ảnh hưởng tới con của dượng.Sợ rằng bác đối với tôi cũng đều có cảnh giác đi,dù sao lời đồn đại ở chỗ chúng tôi thật là đáng sợ.

“Phải nhớ uống thuốc đúng hạn.”

“Nga.”

Kỳ thực tôi căn bản không có cái gì là tâm bệnh,thế nhưng ba ba vẫn yêu cầu tôi uống thuốc chống thần kinh.Tôi biết ba như chim sợ cành con,mặc dù bác sĩ cũng đã nói không nhất thiết mà phải dùng thuốc,ba vẫn cố chấp yêu cầu tôi dùng.Tôi thường hoài nghi tôi có thể hay không có một ngày bị độc trong thuốc mà chết.

Tôi đột nhiên nghĩ đến,ba ba đưa cho tôi dùng thuốc cũng không phải là cái gì độc dược mạn tính đi.Trong tiểu thuyết loại chuyện này rất thường gặp,ba ba đều đã sợ đến mức muốn đẩy tôi xuống sông làm tôi chết đuối,nếu là ba muốn dùng cái gì độc dược mạn tính đem ta giết chết,chỉ sợ cũng sẽ làm được thần không biết quỷ không hay.

Ông trời,tôi thế nào đã quên,ba ba là làm dược phẩm mua đồ ăn,đối với tính năng và tác dụng của thuốc men vậy khẳng định là rất rõ ràng.

Căn cứ vào tri thức tôi có,giống như bị người đả kích thật lớn,cơ suất mắc bệnh tâm thần phân liệt sẽ tăng nhiều,tuy rằng ba ba trong dòng họ không có lịch sử di truyền bệnh tâm thân,nhưng không có nghĩa là ba ba cũng rất bình thường.

Người có chút bệnh tâm thần,mắc bình thường và người bình thường cũng không có gì khác nhau.Nhưng thời gian phát bệnh,bọn họ ngay cả chuyện mình đã làm mình cũng không biết,ba ba cái loại ý niệm cố chấp trong tiềm thức cho rằng tôi nhất định sẽ mắc bệnh tâm thần cũng không biết là thế nào hình thành,bất luận tôi giải thích như thế nào,ba vẫn sẽ kiên trì ý kiến mình,cái này phi thường đáng sợ,nếu như ba ba dường như hoài nghi tôi như vậy,như vậy ba trong tiềm thức sẽ muốn giết tôi.

Tôi buông chén đũa,trừng mắt vào cơm,ba sẽ không hạ độc vào cơm đi?

“Làm sao vậy?” Ba ba không hiểu nhìn tôi,”Thế nào không ăn.”

“Con no rồi,sáng sớm ăn nhiều lắm,hiện tại đều không thế nào đói.” Tôi cười cười,đứng lên.

Không biết là chính lòng nghi ngờ,hay là thật trúng độc,cảm thấy bụng mơ hồ cảm giác đau.

Bất quá,thuốc không thể không ăn nữa,quá nguy hiểm,thấy ba ba không để ý chút nào tiếp tục ăn cơm,chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Thực sự rất đáng sợ.