56

Ta gật đầu một cách nặng nề: “Bắt hắn về lóc thịt cho Tiểu Hoa ăn.”

“Tiểu Hoa là ai?”

“Là con rùa ta nuôi.”

“…”

57

“Ta dặn Tiểu Kim tử đưa nàng trở về?” Bệ hạ bất lực nhìn ta đang dựa vào vai ngài.

“Không muốn, ta không muốn trở về, ta sợ.”

“Sợ cái gì?” Bệ hạ khẽ cau mày lại, đỡ lấy bờ vai của ta.

“Ta chỉ có một mình, ở trong cung điện lớn như vậy, ta có thể không sợ sao?” Ta bĩu môi: “Ta nhớ nhà… ta còn sợ… sợ.”

“Còn sợ cái gì?” Bệ hạ cười lên, lông mày cong cong.

“Sợ làm hoàng hậu.” Ta lấy hết dũng khí rồi nói: “Ngài dự định khi nào… sẽ đón Liễu Phất Như vào cung?”

Bệ hạ thu liễm nụ cười lại: “Ai nói với nàng là ta muốn đón nàng ta vào cung?”

Ta không lên tiếng nữa.

“Lão già Liễu Thanh Vân kia, nghĩ là có thể tiếp tục uy hiếp trẫm, giống như hai năm trước.” Bệ hạ cười khẩy: “Chỉ là mộng xuân thu của hắn.”

Ta nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của ngài, không nhịn được cười hỏi: “Thế nhưng không phải là bệ hạ đã đồng ý với hắn rồi sao?”

“Đồng ý yêu cầu của hắn là ta của hai năm trước.” Bệ hạ nói một cách ranh mãnh và tự tin: “Ta của ngày hôm nay đã không còn là ta của ngày hôm qua nữa rồi.

Huống hồ chi là ta của hai năm trước?”

Ta nhịn không được cười ha ha, bộ dạng không biết xấu hổ của ngài thật có chút quen mắt…

“Liễu Thanh Vân và Triệu Linh Thành cấu kết với nhau làm việc xấu, bây giờ Triệu Linh Thành đã không còn nữa rồi, ta muốn xem một tên lão thất phu như Liễu Thanh Vân thì có thể gây nên sóng gió gì chứ!”

58

Dù bản lĩnh sắt đá và quyết tâm sát phạt của bệ hạ, ta vẫn không thể bỏ qua chuyện này…

Ngày đó bên trong mật thất, thật ra Triệu Linh Việt chỉ nói một nửa.

Liễu Thanh Vân muốn cái giá đau đớn thê thảm mà bệ hạ phải trả, kỳ thật trong đó bao gồm cả ta.

Lần đầu tiên gặp mặt Hoàng thượng, ngài đã truy lùng những sát thủ theo ta suốt chặng đường, kẻ ra người vào, máu chảy trên thảm có lẽ chỉ là bề nổi của tảng băng và là vật tế thần mà chúng ta có thể nhìn thấy.

Bất luận là thích khách ám sát ta bên trong chùa Bạch Mã có sự tham của Liễu gia hay không, thì chắc chắn Liễu Thanh Vân là người hy vọng ta sẽ chết nhất so với bất kể người nào.

Triệu Linh Việt khuyên nhủ bệ hạ không nên đối nghịch với Liễu gia, còn không phải giữ lại cho ta một chút sao…

Những sóng gió nguy hiểm và những âm mưu đen tối của Trung nguyên thực sự khiến ta cảm thấy tiều tụy.

Tôi cảm thấy như mình đang leo lên một ngọn núi dốc, và nếu ta bất cẩn một giây thì chỉ có thể là thịt nát xương tan.

59

Ta nghe được một chút tình hình của Triệu Linh Việt từ miệng của Minh Nguyệt.

Hắn bị thương rất nặng, may mắn thay, ngày hôm đó một viên tiểu đan dược đã kịp thời cứu hắn một mạng.

“Chỉ là hoàng tẩu không cần phải quá lo lắng.” Minh Nguyệt trấn an ta, nói: “Nhạc Bình sẽ chăm sóc đệ ta.”

Nhạc Bình mà nàng ta nói đến chính là cháu gái của Lão thái phi năm xưa đã cứu mạng Triệu Linh Việt, bởi vì thuở nhỏ nuôi dưỡng ở trong cung, cho nên Tiên Hoàng phá lệ ban cho nàng xưng hào công chúa, phong hào là Nhạc Bình.

Bởi đó trước tế bái mẫu thân gần đây mới trở về Kinh đô, cho nên chúng ta một mực không thể thấy phía trên.

“Hoàng tẩu nhất định sẽ thích nàng ấy!” Minh Nguyệt cười tủm tỉm: “Nhạc Bình hoạt bát cởi mở, là quả ngọt vui vẻ của mọi người.”

“Thật vậy sao?” Ta mỉm cười, nhớ tới thiếu niên năm đó lúc bất tỉnh vẫn nhẹ nhàng gọi hai tiếng công chúa.

Cuối cùng là Lãng Ý công chúa, hay là Nhạc Bình công chúa?

60

Đại hôn diễn ra như đúng kế hoạch…

Ta đã từng thấp thỏm lo lắng mấy ngày qua, nhưng khi đến ngày hôm nay, ta lại tuyệt nhiên không có chút lo lắng nào.

Giờ Dần thức dậy, mặc y phục rồi đánh phấn, chỉ là riêng bộ lễ phục đã dày đến bảy lớp, châu ngọc, trâm cài xung quanh, trâm phượng mũ vàng.

Nghi giá của Hoàng hậu một đường đến bên ngoài điện Thái Hòa, tại lộ thiên ở điện đài chính thức cử hành nghi lễ phong sắc phong…

Khi quan hành hát ca lễ, ta nhìn bệ hạ xuyên qua một lớp màn, ta nhìn thấy ngài mặc một chiếc áo long cổn đen và khoác chiếc long bào với những hoa tiết màu vàng kim, cũng đang nhìn ta chằm chằm hồi lâu,khẽ mở miệng nói: “Tiểu Lãng.”

Khóe miệng ta có chút nhếch lên, nhìn ngài hết lần này đến lần khác “gọi” tên ta.

Những người Tây Bắc cách một biển với Bắc Ngụy, chúng ta cuối cùng cũng được gặp lại nhau.

Tế thiên bái địa, sau đó tiếp nhận triều bái của chúng thần, bước qua chậu than.

Tiếp nhận chúng thần triều bái.

Chúng ta đang đứng ở rất cao rất cao, đến mức lúc ta hướng mặt đến các vị đại thần, ta có thể dễ dàng trông thấy núi non ở phía xa bao la rộng lớn, bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ qua.

Ánh mắt của ta xuyên qua mọi người, xuyên qua các lâu, xuyên qua mọi thứ, chó đến khi trông thấy từ đằng xa có ai đó đang lặng lẽ theo dõi buổi đại hôn này.

Từ hôm nay, ta sẽ đem đóa hoa Cách Tang cất vào góc xó.

Từ hôm nay, ta sẽ quên hết những giấc mộng thiếu niên.

Kể từ hôm nay, ta đã là hoàng hậu.

61

Được một đám mệnh phụ dẫn đường, ta đến bên trong tân phòng.

Những tấm màn vải vàng, đỏ choáng ngợp, lúc trước ta chỉ cảm thấy tầm thường, bây giờ nhìn lại, trong mắt lại tràn đầy niềm vui.

Ngọn nến hỷ Long phụng được lặng lẽ thắp lên.

Ta ngồi trên chiếc long sàng rộng lớn, được bố trí trăm lớp màn, trăm lớp chăn, bên dưới chiếc chăn bông được phủ đầy lạc, nhãn và táo đỏ lộp bộp khiến ta ngồi không yên.

“Hoàng hậu nương nương đừng động đậy, nương nương chắc có biết ý nghĩa của lạc và quả táo đỏ này?” Một vị mệnh phụ tuổi tác khá lớn ân cần hỏi ta.

Ta ngượng ngùng gật đầu.

Các quan phụ có mặt ở đó đều che môi cười khúc khích.

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương!” Chợt từ bên ngoài một tiểu hài tử tầm sáu bảy tuổi chạy đến, nhóc hét lớn: “Nương nương, người có sinh hay không?”

Mặt tôi đỏ bừng, tôi nhẹ nhàng đáp: “Sinh.”

Giữa những tiếng cười, bệ hạ tiến vào.

Ta nhìn ngài từng bước từng bước tiến sát lại ta.

Tư thế như ngọc, phong thần tuấn lãng.

Ở giữ rời đất này, giờ đây dường như chỉ sót lại hai người, ngài và ta.

62

Ta nằm cạnh bệ hạ.

Nhớ lại ánh mắt lúc nảy ở lễ hợp cẩn mà bệ hạ nhìn ta, vẻ ấm áp trên gương mặt vẫn chưa phai nhạt.

Bệ hạ đột nhiên nắm lấy tay ta, quay đầu lại nhìn: “Tiểu Lãng, nàng có biết ta từ khi nào biết được nàng sẽ được gả cho ta không?”

Trong lòng ta mơ hồ đoán được, nhưng cảm thấy không chắc nên đã khẽ lắc đầu.

“Từ lúc nàng vừa mới sinh ra.” Bệ hạ bật cười: “Mẫu thân đã từng nói với ta, đợi khi ta trưởng thành, ở Tây Bắc xa xôi, có một tiểu công chúa xinh đẹp sẽ được gả cho ta, lúc đó, ta chỉ mới năm tuổi.”

“Thời điểm đó mẫu thân của ta và Tiên Hoàng tình cảm sâu đậm.” Ngài hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt sáng ngời như vì sao: “Khi đó, khi đó tiên hoàng vẫn chỉ là một vị hoàng tử vô danh tiểu tốt.

Ngài ấy và phụ thân của nàng từng có duyên gặp mặt, còn hứa hẹn kết thành thân gia, mãi đến lúc ta đã năm tuổi, mẫu thân của nàng cuối cùng cũng sinh hạ một cô công chúa, chính là nàng.

Ngài xoa xoa đầu ta: “Nàng cũng đã biết, đúng không?”

Ta ngượng ngùng gật đầu, lúc đó A Đa ta vì uống say mà đã nói sẽ đem ta gả cho một Đại hoàng tử ở Trung Nguyên làm Đại phi, khi đó ta còn rất nhỏ đối với những lời đó tin tưởng không chút hoài nghi, chỉ là khi trưởng thành ta cứ nghĩ đó chỉ là một câu nói đùa của A Đa.

Nếu nói như vậy, lúc ngài ấy mới năm tuổi đã biết đến ta?.