Lúc này, ở bên trong một gian biệt thự phong cách cổ kính, ánh đèn từ trên đèn chùm châu Âu đang chiếu rọi cả phòng khách rộng rãi hơn trăm thước vuông kia, mang theo một cỗ hào nhoáng, sang quý không tên.

Trên ghế sofa đặt giữa phòng khách, một bóng người cao gầy đang bận rộn làm việc, một bên nghe điện thoại, một bên, tay lại không ngừng cầm bút ghi chép văn kiện, âm thanh của hắn phát ra, cũng trở thành tiếng động duy nhất ở biệt thự rộng lớn này.

"Tốt, hợp đồng đó tôi đã ký xong, cậu có thể chuẩn bị sẵn được rồi. Ngày mai sau khi tôi mang tới công ty, cậu nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất đi xử lý, có rõ không?"

"Đúng, sắp xếp thời gian một chút, ngày mai..."

Ngay khi chuẩn bị nói dứt lời, thì đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại ở ngay bên cạnh đã đột ngột vang lên, khiến hắn không khỏi chuyển giọng nói với trợ lý:"Khoan đã, tôi đi nghe điện thoại một chút, có gì tôi sẽ gọi lại."

Cúp máy, đem di động đặt lên bàn, Cố Thừa Trạch liền đi đến đầu còn lại của sofa, vươn tay đem ống nghe của điện thoại đang reo inh ỏi kia nhấc lên, từ tốn ứng thanh:"Alo..."

Đầu dây bên kia liên tục truyền tới tiếng "xạc xạc", vài giây sau khi im lặng, bên tai Cố Thừa Trạch rốt cuộc mới vang lên giọng nói trong trẻo, lành lạnh của một người.

"Cố Thừa Trạch?"

"Kỉ Tình?" Gần như ngay lập tức, Cố Thừa Trạch liền đã nhận ra thân phận của chủ nhân giọng nói này.

Nhưng chưa đợi hắn truy hỏi, đối phương liền đã lạnh giọng cắt ngang, khiến lời muốn nói của hắn đều bị nén ngược trở về:"Nếu muốn tôi li dị với chị của cậu, lập tức lăn xuống đây."

Ngang ngược, bá đạo, mang theo tuyệt đối không tha.

Cố Thừa Trạch há miệng, muốn cự tuyệt, nhưng không ngờ rằng, bên tai cũng chỉ còn lại tiếng "tút tút" ngắt quãng. Rất rõ ràng, người ở đầu dây bên kia chỉ buông xuống một câu liền đã trực tiếp ngắt máy.

Nhìn chằm chằm ống điện thoại trong tay, thần sắc trên mặt Cố Thừa Trạch liền có chút vi diệu. Nhưng rốt cuộc vẫn là đẩy cửa rời khỏi biệt thự, dựa theo suy đoán hướng về cửa khu mà đi.

Diện tích Đông Thư Uyển rất rộng, mất gần năm phút hơn, Cố Thừa Trạch mới tới được chỗ cổng lớn. Chỉ vừa tới, liền đã lập tức nhìn thấy thân ảnh của người kia.

Đây không phải Cố Thừa Trạch cố tình, bởi vì không muốn chú ý cũng rất khó.

Trên người y mặc là một chiếc áo thun rộng sọc trắng đen, phối với quần jean đen rách gối. Một đầu tóc đen được tỉa gọn, hoàn toàn rũ xuống gương mặt anh tuấn khó phai. Mặc cho trên dưới đều ướt lộc cộc, nhưng mỹ cảnh vẫn như cũ không thể che giấu được.

Nhất là khi lúc này y còn đang nhét tay vào trong túi quần, bá khí trắc lậu tựa người vào trên xe taxi...ừm, nếu đổi thành một chiếc siêu xe thì có lẽ hiệu quả đạt được sẽ cao hơn.

Tư thế này, thoạt nhìn đều có chút giống...hắc đạo lão đại.

Khóe miệng co rút, cố đem mấy suy nghĩ loạn thất bát tao này ném đi, Cố Thừa Trạch liền cất bước đi tới:"Kỉ Tình."

"Tới rồi sao? Giúp tôi trả 400...không đúng, là 410 nguyên cho tài xế đi." Khẽ liếc nhìn Cố Thừa Trạch một lần, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc nói.

Nhíu mày, nhìn Kỉ Tình lại nhìn tài xế xe, Cố Thừa Trạch rốt cuộc vẫn là từ trong ví lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho ông.

Đến tận khi tài xế đã đếm tiền xong, hớn hở lái xe rời đi, Cố Thừa Trạch mới khiêu mi, hướng Kỉ Tình liếc mắt:"Chị của tôi không phải vừa chuyển cho anh năm ngàn nguyên sao?"

"Tôi cảnh cáo anh một lần cuối, Kỉ Tình. Tiền của Cố gia cũng không phải là có thể vô hạn in ra, chúng tôi cũng không có trách nhiệm phải cung phụng anh."

"Anh muốn đem mình biến thành bộ dạng gì tôi không cần biết, nhưng nếu dám ảnh hưởng đến danh dự của Cố gia..." Ánh mắt hơi nheo lại, trong giọng nói xen lẫn một tia uy hiếp, Cố Thừa Trạch liền sẵng giọng:"Đừng trách tôi không nể tình."

"....................."

Đối diện với uy hiếp của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình bởi vì quá "sợ hãi", cho nên liền lựa chọn tại chỗ dọa ngất.

Dù sao, trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy à?

Mặc kệ bị chất vấn ra sao, bị chèn ép thế nào, ngất xỉu vẫn là phương pháp thành công hơn bao giờ hết. Vừa có thể để lỗ tai yên tĩnh, lại vừa có thể thoát khốn. Nhất cử lưỡng tiện.

Nhìn Kỉ Tình đột ngột ngã xuống đất, Cố Thừa Trạch liền ngây người một chút. Nhất thời lại có chút vô ngữ, không biết làm sao cho đúng.

"....................." Hắn rõ ràng chỉ mới nói hai câu thôi, sức chịu đựng của kẻ này vì sao lại kém như vậy chứ? Đây rõ ràng là trắng trợn ăn vạ!

"Này, Kỉ Tình..."

"Kỉ Tình!"

Nhưng rốt cuộc, không thể làm gì khác hơn, sau khi đứng trong gió đêm một lúc, Cố Thừa Trạch cũng chỉ có thể khom lưng, đem Kỉ Tình đỡ dậy.

Vốn dĩ, ban đầu Kỉ Tình chỉ định giả vờ một chút mà thôi. Nhưng cuối cùng, có lẽ là vì thân thể quá mức mệt mỏi, y lại thật sự ngủ thiếp đi.

**A Trạch phát hiện sư tôn ăn vạ nhưng lại không có chứng cứ...