Kỉ Tình đối với nguyên chủ, ngay cả một chút đồng tình cũng không có. Không chỉ vì hành động của hắn thật sự sai lầm, mà còn là vì...

Hắn đi thong thả rồi, nhưng lại để lại một mớ hỗn độn bắt y xử trí. Đúng là khinh người quá đáng!

[ Đinh, nhiệm vụ chính tuyến của ký chủ là cố gắng tẩy trắng, ít nhất phải khiến 1 người của thế giới này có cái nhìn khác về ký chủ, tin tưởng ký chủ đã thay đổi.]

[ Đồng thời, yêu cầu ký chủ công lược nhân vật mục tiêu: Cố Thừa Trạch. Có thể xác định hoàn thành thông qua một trong hai phương pháp bên dưới:

‎1. Để đối phương từ tận đáy lòng nói yêu ký chủ.

‎2. Để đối phương cam tâm tình nguyện cùng ký chủ XXOO, nhớ kỹ, là cam tâm tình nguyện. Những hành vi ép buộc, hạ xuân dược đều sẽ không được tính!]

Kỉ Tình sạm mặt lại, tâm lý có phần lơ lửng không dừng.

Bởi vì y ngàn phòng vạn phòng, chỉ không ngờ tới mục tiêu nhiệm vụ lại là em trai của Cố Thiên Thiên!

Chưa nói đến tầng quan hệ anh rể - em vợ này, dù sao nguyên chủ và Cố Thiên Thiên cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi.

Nhưng quan trọng hơn hết, Cố Thừa Trạch là nam, là nam, là nam. Chuyện quan trọng nhấn mạnh 1000 lần cũng không đủ!

Y là trai thẳng, làm sao lại có thể đi công lược một người đàn ông được chứ?

[ Không sao, việc này ký chủ không cần lo nghĩ. Từ từ liền sẽ quen thôi...] Hệ thống không cho là đúng nói.

Chỉ là, ngay tức khắc lại làm mi mày của Kỉ Tình cau lại một chỗ:"Ngươi có ý gì?"

Chẳng lẽ...

[ Đúng vậy, từ đây về sau, nhân vật mà ký chủ cần công lược đều sẽ là nam. Vạn vật đều sẽ cong dần theo thời gian, đến lúc đó ký chủ...]

"Ta thật lòng đề nghị ngươi nên đi chết đi." Không muốn nghe hệ thống ở trong đầu mình lải nhải không ngừng, gân xanh trên trán ẩn hiện, Kỉ Tình liền nhắm mắt, dứt khoát xua đuổi:"Cút!"

[.....................] Cút thì cút, ký chủ hung dữ với người ta như vậy làm gì, oa oa.

Không quản hệ thống khóc lóc ỉ oi, Kỉ Tình chỉ có thể lê thân thể ướt sũng của mình dựa theo ký ức của nguyên thân rời khỏi bến cảng, ở bên đường lớn tùy tiện gọi lại một chiếc xe taxi.

Đương nhiên, lười đi bộ là một phần, còn phần lớn là bởi vì...y mắc bệnh mù đường, hơn nữa còn vô cùng nặng cái loại kia.

Tin hay không một đoạn đường dài 5 phút từ nhà đến trường, mỗi ngày lặp đi lặp lại đi, y đều có thể đánh vòng nửa cái huyện thành mới có thể tới chỗ?

Đêm khuya thanh vắng, thời khắc nhìn thấy Kỉ Tình toàn thân ướt như chuột lột đứng ở bên đường đón xe, tài xế taxi kém chút liền bị dọa vỡ mật, còn tưởng rằng chính mình đụng phải mấy thứ dơ bẩn.

Đến tận khi đèn pha rọi sáng cái bóng ở sau lưng Kỉ Tình, tài xế mới thoáng bình phục tâm tình. Mặc dù cho phép Kỉ Tình lên xe, nhưng trong miệng vẫn thoáng càu nhàu vài câu.

Chỉ là, khi nhìn thấy quần áo đắt tiền cùng với thần sắc lãnh đạm trên mặt Kỉ Tình, rõ ràng là không muốn cùng mình nhiều lời. Tài xế taxi rất nhanh vẫn thức thời ngậm miệng.

Biệt thự của Cố gia nằm ở trung tâm thành phố. Khoảng cách bến cảng không tính quá xa, chỉ chạy hơn nửa tiếng liền sẽ tới.

Nhưng có lẽ là trong lòng đối Kỉ Tình sinh hậm hực, tài xế taxi này lại cố tình đi đường vòng, kéo dài khoảng cách ra, rõ ràng là muốn lấy thêm tiền của y.

[ Ký chủ, ngươi có phải quên mất ví tiền cùng giấy tờ tùy thân của mình đã bị lấy mất rồi không? Một lát nữa ngươi làm sao trả tiền xe đây?]

Nói ra những lời này, hệ thống cũng không phát hiện, trong giọng nói máy móc của chính mình đã ẩn hiện một chút ý vị vui sướng khi người gặp họa.

Chỉ là, làm nó thất vọng rồi, biểu tình trên mặt Kỉ Tình vẫn chưa từng thay đổi qua. Y vẫn cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vân đạm phong khinh trả lời:"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."

[ Vậy nếu ngăn không được đâu?] Trong lòng hệ thống lập tức nảy sinh linh cảm không tốt. Quả nhiên...

"Quỵt."

[..................] Người mặc đồ hiệu, khí chất cao quý thoát tục, ngoại hình đúng chuẩn nam thần, ký chủ rốt cuộc là dùng mặt mũi nào nói ra một chữ này vậy?

Nhưng kết quả, làm hệ thống không ngờ được chính là, ký chủ lại nói được làm được, thật sự ngồi xe quỵt!

"Tốt, cổng biệt thự Đông Thư Uyển đã tới, tiền xe của cậu là 405 nguyên. Tính chẵn cậu 400 thôi."

( 1 nguyên ~3500VNĐ)

Đông Thư Uyển là đâu? Chính là khu biệt thự đắt giá nhất ở đây. Người ở bên trong đều không phú thì quý.

Cho nên, chỉ vừa mới dừng xe, tài xế đã lập tức dùng công phu sư tử ngoạm.

Nhưng làm tài xế khó hiểu nhất chính là, chàng trai ngồi ở sau xe vẫn như cũ không tỏ một chút thái độ nào, chỉ bình tĩnh gỡ ra dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.

"Có thể mượn điện thoại một chút sao?"

Trên người không có tiền, cũng không có điện thoại, Kỉ Tình liền chẳng thể làm gì khác ngoài hỏi mượn điện thoại, gọi cho người mang tiền đến chuộc.

"Cái này..." Thần sắc có chút đắn đo, tài xế cũng không lập tức đáp ứng.

Chỉ là, Kỉ Tình ngay tức khắc liền đã hào phóng nói:"Một phút 10 nguyên."

Dù sao dùng cũng không phải là tiền của mình, không đau không ngứa.

[...............]

[ Ký chủ, nguyên chủ không có tiền để dành đâu. Ngài đây là muốn dùng tiền của Cố gia nữa sao? Ngàn vạn không thể, chỉ có tra nam mới làm như vậy, chúng ta phải tẩy trắng!]

"Mang danh cặn bã nhiều năm như vậy, cũng không thiếu một chút thế này." Kỉ Tình lý lẽ hùng hồn nói.

[...............] Mặc dù cảm thấy có chút không đúng, nhưng nó lại bỗng dưng không tìm được lời phản bác.

Rất hiển nhiên, đứng trước điều kiện mà Kỉ Tình đưa ra, tài xế ngay tức khắc liền đem điện thoại của mình đưa cho y.

Mặc dù chỉ là kiểu điện thoại cũ, nhưng cũng không trở ngại Kỉ Tình nhập vào một dãy số, bắt đầu gọi điện.

Số điện thoại của Cố Thiên Thiên, Kỉ Tình chắc chắn biết, nhưng y sẽ không bao giờ gọi. Bởi vì lúc này nàng chín phần mười sẽ không ở nhà, mà là vội vã cùng tình nhân vui vẻ bên nhau.

Cố thủ trưởng đã ra ngoài công tác, không có mười ngày nửa tháng là sẽ không về.

Người hầu của Cố gia, tất cả đều là làm việc theo ca, mà không phải túc trực.

Cho nên, có thể đến chuộc y về, cũng chỉ có thể là Cố Thừa Trạch vẫn luôn ở nhà tăng ca đến giờ này trong trí nhớ của nguyên chủ mà thôi.

Nhưng do không biết số điện thoại của Cố Thừa Trạch, nên Kỉ Tình cũng chỉ có thể gọi thẳng vào điện thoại bàn của Cố gia.

**Sư tôn một thời phú khả địch quốc của ta bây giờ lại lưu lạc đến phải ngồi xe quỵt, chờ người tới chuộc, hic...hic... Sư tôn đừng sợ, con đến chuộc ngài về ngay đây.