Thủy Bích hoảng sợ, mở cửa đã thấy Thành Nhân ôm Nhan Sắc Sắc khóc đến chết đi sống lại, không biết làm gì, chỉ phải lúng túng hỏi một câu, "Chuyện này là sao? Sao lại khóc đến nỗi ấy?"
Thành Nhân lúc này nhìn ai cũng không thuận mắt, Thủy Bích vốn là người của Sở Dạ, tự nhiên giọng nói cũng đầy vẻ khiêu khích, "Đều tại Vương gia chó má của các ngươi, rõ ràng phải thì nói với thê tử, hắn cả đời chỉ cưới một người, làm như hắn là Liễu Hạ Huệ, thật ra chỉ là ra vẻ đạo mạo, đêm qua… Lại phản bội tiểu thư nhà chúng ta!" Dứt lời lại bắt đầu khóc lớn, như là bị trời cao uỷ khuất điều gì.
Thủy Bích ngơ ngác, thế này là sao? Hôm qua Vương gia vẫn cùng Phong, Trần uống rượu đến bình minh, sao lại. . . . . .
"Chuyện này là thật sao?" Thủy Bích hỏi thử. Trong lòng hơi bất an, Vương gia cũng thật là… Đây là biện pháp tồi nhất từ trước tới giờ!
"Ta tận mắt thấy bọn họ ngủ cùng nhau, còn là giả sao?" Thành Nhân hỏi lại, Thủy Bích không trả lời. Nhìn thấy Nhan Sắc Sắc như thế, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hô hấp cũng đau, cái đau từ trên người Nhan Sắc Sắc truyền tới. Ông trời! Vương gia cuối cùng là thương tổn Vương phi sâu sắc đến đâu? Nên làm gì để hoá giải mâu thuẫn này đây?
"Vương phi, nô… Thủy Bích biết người hận Vương gia, nhưng có những thời điểm, những gì nhìn thấy không nhất định là thật, Vương gia có lẽ cũng là thân bất do kỷ mới làm chuyện như vậy, có lẽ người cảm thấy nô tỳ ăn nói hồ đồ, nhưng sau này… Sau này người nhất định sẽ hiểu, Thủy Bích không dám cầu xin Vương phi tha thứ cho Vương gia, Thủy Bích khẩn cầu Vương phi buông tha cho chính mình, người bây giờ thật sự làm kẻ khác đau lòng." Thủy Bích nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, bất giác nhìn thấy góc áo ẩn hiện, thầm thở dài, trong lòng Vương gia có Vương phi, sao lại còn làm như vậy? Thật sự là ngu ngốc, luôn miệng bắt người khác không được thương tổn Vương phi, thật ra, hắn mới là người thương tổn Vương phi sâu nhất.
"Tôi không sao." Nhan Sắc Sắc nói nhẹ nhàng, dùng quyết tâm lớn nhất của nàng che giấu cảm giác bi thương trong giọng nói, dường như có một dòng nước nhẹ nhàng chảy trong lòng nàng, nhộn nhạo khởi đầu một cơn sóng, nhẹ như vậy, đau như vậy.
Thủy Bích không đành lòng, rơi lệ nhìn Nhan Sắc Sắc, thở dài một hơi, đi ra ngoài, khép mắt, nhìn thấy Sở Dạ xa xa, không nói một tiếng, tránh qua một bên.