Sở Dạ biết rõ Thủy Bích đứng phía sau, nhưng không biết phải mở miệng nói với cô thế nào, đứng trước cửa sổ, nhìn thấy nàng lẳng lặng rơi lệ, tâm như dao cắt, lại phải lãnh khốc vô tình, cứ như vậy để nàng càng dễ rời xa mình, càng dễ dàng tìm được hạnh phúc.
"Vương gia, Hoàng Thượng đột nhiên hạ chỉ tặng mười nữ tử làm sườn phi, thuộc hạ nói thân thể Vương gia không khoẻ không thể tiếp chỉ, hiện giờ mười nữ tử đã được đưa đến phòng khách, phải làm thế nào? Mới vừa có một Trác Quân quận chúa, bây giờ lại thêm sườn phi, cái này sẽ làm Vương phi chán nản đến thế nào đây? Ta và Mạc, Trần đều không hiểu, vì sao Vương gia và Vương phi yêu nhau như thế, mà Vương gia bây giờ…" Phong vẫn thích bày tỏ ý nghĩ, cau mày, nói một cách khó hiểu.
"Thôi, có lấy được đồ không?"
Phong trịnh trọng gật đầu: "Lấy được, còn nữa… Nhan lão gia đã theo hạc về trời rồi."
Sở Dạ ngẩng đầu, không nói chuyện, Phong cũng lẳng lặng đứng. Sở Dạ biết Nhan Sắc Sắc đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi, hắn không thể không làm như vậy, oán hắn cũng tốt, hận hắn cũng tốt, miễn là nhớ hắn.
Buổi chiều, Nhan Sắc Sắc lên kiệu về Nhan phủ, bây giờ Nhan phủ quá hiu quạnh, trên mặt gia đinh nha hoàn đều lộ vẻ bi thương, cổng và sân vắng vẻ, thậm chí không thấy ai vội về chịu tang, chỉ nghe Nhan Ngọc quỳ gối trên bậc thang, thì thào nói: "Khi còn sống phong cảnh tươi đẹp thì như thế nào? Sau khi rơi xuống, ngay cả chó cũng không đến nỗi thê thảm như thế. Ha ha, Trời làm bậy có thể tha, tự làm bậy không thể sống!"
"Muội muội ――" Nước mắt Nhan Sắc Sắc lúc này không còn khống chế được, không ngừng rơi xuống, nàng và Nhan phủ không có cảm tình gì, có lẽ là thân thể nổi lên phản ứng.
Nhan Ngọc cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Tỷ tỷ đã đến rồi?"
Nhan Sắc Sắc gật đầu, nhìn thấy Nhan Ngọc búi tóc hỗn độn, một thân đồ tang trắng cũng vương đầy bụi đất, ngẩn ra, đây là người ngày đó vẫn cả vú lấp miệng em, kiêu ngạo vô cùng sao? Hiện giờ nhìn bộ dạng cô ấy sa sút đến thế nào, tại sao lại như vậy ? Dựa vào dung mạo và tư sắc của cô, tất nhiên sẽ có vô vàn vinh hiển, vì sao ngay cả nha hoàn bên người cũng không thấy?
"Nhị tiểu thư, trên mặt đất đầy nước mưa, người đừng quỳ nữa, chúng ta vào trong rồi nói!" Thành Nhân cẩn thận hỏi, dựa vào tính tình trước kia của Nhị tiểu thư, sợ là không tát cô một cái, mắng cô xen vào việc của người khác mới lạ. Nhưng hôm nay, cô chỉ lẳng lặng đứng lên, đi về phía trước. . . . . .