Lữ Tân Văn nhìn quần áo rách nát trên người, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối, nói:
- Đáng tiếc, chiếc áo này làm bằng Thiên Tàm Ti ở Bắc Băng sơn và tơ của Nhân Diện Tri Chu ở Nam cương nên mới có thể ngăn cở được một kích của tiên thiên cường giả.
Trong lòng Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Nói như thế, loại công pháp của Lữ huynh phải sử dụng vũ khí đặc chế mới có thể phát huy tới cực hạn sao?
Lữ Tân Văn tức cười, cầm trong tay xiêm y bị tàn phá, nói:
- Cho dù không có vũ khí đặc chế, ta cũng có thể diệt toàn gia ngươi.
Dứt lời, hắn bước tới một bước, song chưởng nhanh nhẹ quấn lại với nhau, lúc này đây tốc độ của hắn cũng không phải nhanh chóng mà ngược lại có chút thong thả.
Nhưng mà đây chỉ là ảo giác thôi, hắn bước tới ba bước, cũng đã vượt qua khoảng cách mấy chục thước, đánh ra một kích vang dội.
Thủy hệ công pháp cũng không thích hợp để lấy cứng chọi cứng, vậy mà lão nhân này lại chọn phương pháp cường công.
Bởi vì trải qua một lúc nói chuyện, hắn biết được Hạ Nhất Minh cũng mới chỉ bước chân vào tiên thiên cảnh giới.
Mặc dù hắn không rõ tại sao trên người lại có tiên thiên công pháp lợi hại Tàng Châm Ấn, nhưng nếu vừa mới tiến vào tiên thiên cảnh giới thì tiên thiên chân khí khẳng định sẽ không bằng hắn, một người đã tiến vào cảnh giới này hai mươi năm rồi. Cho nên sau khi sử dụng Vân Vụ Tễ Áp Thuật thất bại, hắn mới lựa chọn phương pháp này.
Dốc hết toàn bộ sức lực, đạo lý này mặc dù đơn giản nhưng thường thường rất có tác dụng.
Một bàn tay tựa hồ đột ngột xuất hiện ở trên không trung cứ như vậy đánh về phía Hạ Nhất Minh. Nếu một chưởng ấn này thật sự đánh vào người Hạ Nhất Minh thì cho dù hắn là tiên thiên cường giả cũng khó có thể tiếp thụ nổi.
Thế nhưng, đối mặt với một chưởng bất thình lình này, hai tay Hạ Nhất Minh xoay chuyển, Tàng Châm Ấn ban đầu được biến thành Phục Địa Ấn.
Loại ấn pháp này cũng là học trộm từ Lâm Đào Lật, hơn nữa đây là loại ấn pháp hắn học tập hoàn mỹ nhất. Mặc dù so với ấn pháp mà Lâm Đào Lật thi triển còn có chút bất đồng, nhưng những cái bất đồng này đều do Hạ Nhất Minh đã chỉnh sửa lại cho hợp với bản thân. Xem như đây là một loại ấn pháp thích hợp với bản thân hắn.
Bàn tay mờ ảo trên không lắc lư vài cái tựa hồ đang muốn tìm ra sơ hở trên người Hạ Nhất Minh. Nhưng chủ nhân của nó đột nhiên phát hiện, sau khi Hạ Nhất Minh thay đổi ấn pháp hắn không còn tìm ra được sơ hở nữa. Tựa hồ toàn bộ người của Hạ Nhất Minh đã bị loại ấn pháp kỳ dị này bao phủ.
Bàn tay kia lơ lửng ở lưng chừng hư hư thật thật vô số lần, cuối cùng cũng chọn cách va chạm vào Phục Địa Ấn của Hạ Nhất Minh.
Giống như bàn tay hắn đã sớm được đặt ở đó, chuyên môn chờ đợi một chưởng đánh tới của đối phương.
Nhất thời Lữ Tân Văn cảm thấy vô cùng buồn bực, chiêu thức này của hắn đã thi triển toàn lực nhưng vẫn giống như trước không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Nhãn lực của hắn như thế nào? Chì cần liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra được hai loại thủ ấn này mặc dù có chỗ tương tự nhau, nhưng không hề mạch lạc. Tuy nhiên không thể nghi ngờ hai loại thủ ấn này đều là tiên thiên chiến kỹ.
Trong lòng hắn kinh dị không thôi, thiếu niên tuổi trẻ này lai lịch thế nào mà lại có thể nắm giữ được hai loại ấn pháp bất đồng?
Nếu như chỉ gần học xong thì cũng không đáng để ngạc nhiên, nhưng Hạ Nhất Minh chẳng những học được lại còn nắm giữ được tinh túy của nó. Điều này thật khó có thể tin được.
Vào lúc này, hắn thật sự có chút hoài nghi tuổi của Hạ Nhất Minh.
Nội kình tăng lên thì có thể dùng kim đan, tiến vào tiên thiên cảnh giới cũng có thể phục dụng tiên thiên kim đan để tiến vào.
Nhưng tu luyện chiến kỹ thì không có đường tắt để đi.
Ngoại trừ những người có được sự lĩnh ngộ trăm năm khó gặp ra thì chỉ có thể thông qua việc không ngừng luyện tập, luyện tập và luyện tấp. Cho đến khi đem loại chiến kỹ đó ghi nhớ vào trong xương tủy mới có thể thành thục thi triển.
Nhưng biểu hiện của Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn phá vỡ mọi quy luật.
Hắn thi triển ra hai loại tiên thiên ấn pháp, đều đạt tới tình trạng tùy tâm sở dục. Đối với độ thuần thục của tiên thiên ấn pháp dĩ nhiên hắn không thể đã có trên hai mươi năm khổ tu.
Gặp loại quái thai như thế này, ngay cả Huyết Đồ Phu Lữ Tân Văn cũng cảm thấy bất lực.
Hai tay Hạ Nhất Minh thi triển ra Phục Địa Ấn, hai chân hắn hơi trùng xuống, chính loại động tác này đã đem hơn nửa lực lượng tiên thiên Thủy hệ chân khí của Lữ Tân Văn chuyển xuống mặt đất. Sau đó, hai chân Hạ Nhất Minh khẽ dùng sức, một cỗ lực lượng từ hai chân hắn tập trung tại hai bên đầu gối, đầu gối hơi run lên một cái, trong nháy mắt một cỗ lực lượng đàn hồi cường đại từ hơn ba trăm khiếu huyệt trên người hắn đồng thời phát ra, chỉ chốc lát đã ngưng tụ lại như một sợi dây thông qua Phục Địa Ấn phát ra ngoài.
"Bịch......."Một đạo âm thanh không lớn vang lên, loại âm thanh này có vẻ đã được áp chế, giống như một một vật ở trong cái rương sắt bị nổ.
Ánh mắt Lữ Tân Văn đột nhiên trợn tròn, tay hắn cùng với Phục Địa Ấn hung hăng va chạm vào nhau, hai luồng chân khí cường đại không hề hoa lệ va vào nhau.
Nhưng mà kết quả hai luồng chân khí va chạm vào nhau lại làm cho Lữ Tân Văn cảm thấy khó có thể tin được.
Từ Phục Địa Ấn truyền ra một cỗ lực lượng cường đại vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Hơn nữa cỗ lực lượng này lại vô cùng tinh khiết, thuần túy là Thổ thuộc tính. Ở trong ngũ hành thuộc tính thì chúng nó hoàn toàn khắc chế thuộc tính của hắn.
Lữ Tân Vân hoảng hốt, thân hình giống như điện lui lại phía sau, trong quá trình lùi lại phía sau, hai chân hắn không ngừng đạp xuống mặt đất. Mỗi một lần chân hắn tiếp xúc với mặt đất, đều lưu lại dấu chân vô cùng rõ ràng. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi trên mặt đất đã xuất hiện ba trăm sáu mươi dấu chân của hắn.
Lực lượng từ trong hơn ba trăm huyệt của cơ thể Hạ Nhất Minh bắt ra, lại bị hắn dùng phương thức kỳ dị này hoàn toàn hóa giải.
Lữ Tân Văn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn đối thủ, hắn không thể nào nghĩ được lấy một người mới bước chân vào tiên thiên cảnh giới làm sao có thể có được tiên thiên chân khí cường đại như vậy. Tiên thiên chân khí cường đại đó lại không hề kém hơn một người đã có hơn hai mươi năm khổ tu như hắn.
Đến lúc này, trong lòng hắn rốt cục xuất hiện một tia hoài nghi, đối với chính bản thân có thể hay không đánh chết được Hạ Nhất Minh, tín niệm của bản thân hắn đã xuất hiện một tia dao động.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn lên, lúc này hắn cảm ứng được khí thế của đối phương tựa hồ đã xuống thấp hơn lúc nãy. Vốn cảm giác được tinh khí thần của đối phương đã được đề tụ lại tới đỉnh điểm, nhưng giờ phút này lại không hề cảm thấy nữa.
Khí thế của Lữ Tân Văn suy thoái, khiến cho khí thế của Hạ Nhất Minh không tự chủ được lập tức tăng vọt lên.
Cơ hồ không cần nghĩ ngợi điều gì, Hạ Nhất Minh lập tức huýt lên một hồi sáo dài, hắn nhấc chân lên, thân ảnh hóa thành một đạo thiểm điệm, lấy tốc độ không hề kém hơn với tốc độ của Lữ Tân Văn vừa nãy, vọt về phía đối thủ.
Cước bộ Hạ Nhất Minh giẫm đạp như bay trên mặt đất.
Loại âm thanh này rơi vào tai mọi người làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như mưa ở trong rừng liên miên không dứt.
Hạ Nhất Minh cứ như vậy hóa thành một cơn mưa ở trong rừng, nháy mắt đã bước tới vô số bước nhỏ, lấy thân pháp vô cùng nhanh nhẹn phong tỏa toàn bộ những chỗ có thể né tránh được của Lữ Tân Văn.
Đồng thời, hắn nâng tay lên, Phục Địa Ấn lại một lần nữa được thi triển ra, chỉ bất quá Phục Địa Ấn lần này cũng không phải dùng để phòng ngự mà là để tấn công, thế công tới như Thái Sơn Áp Đỉnh đè xuống.
Phục Địa Ấn trong tay Lâm Đào Lật chỉ bất quá là loại thủ ấn thuần túy dùng để phòng thủ. Nhưng tới tay Hạ Nhất Minh hắn đã sửa đổi một chút lộ tuyến vận hành của loại ấn pháp này, khiến cho nó đã xảy ra biến hóa ngoài ý muốn. Đây cũng là thủ đoạn tấn công duy nhất của loại ấn pháp này.
Chân khí cường đại từ Phục Địa Ấn phát tán ra, chỉ trong nháy mắt đã tập trung lên người Lữ Tân Văn, tựa như có thêm vô số những dây trói không nhìn thấy được đem hắn giữ chặt lại.
Trong mắt Lữ Tân Văn bỗng lóe lên quang mang sợ hãi, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó tin.
Một chưởng vừa rồi, hắn đã xác định được Hạ Nhất Minh chính là Thổ hệ tiên thiên tu luyện giả, thế nhưng lúc này đây, khi hắn thi triển ra khinh thân công pháp lại thuộc về Thủy hệ công pháp.
Thổ hệ Phục Địa Ấn và Thủy Hệ Vân Vũ Phi Đằng Thuật.
Thổ thì ngưng trọng, Thủy lại êm ái, hai loại nội kình bất đồng này dĩ nhiên lại có thể xuất ra được từ một người, hơn nữa lại vô cùng hoàn mỹ. Giờ khắc này, Lữ Tân Văn thậm chí từ tận đáy lòng sinh ra một loại cảm thán.
Bất quá, Lữ Tân Văn dù sao cũng là tiên thiên cường giả trăm tuổi, cả đời đã trải qua vô số những trận chiến lớn nhỏ. Vào khoảnh khắc mấu chốt này, hắn hít sâu một hơi toàn bộ tâm tình đã trấn tĩnh trở lại.
Nếu biết không thể né tránh được thì hắn lập tức vứt bỏ hết thảy, đem tiên thiên chân khí toàn thân toàn bộ kích phát, liên tục đánh ra ba chưởng.
Một chưởng tiếp một chưởng, hắn đánh ra ba chưởng này đều mang theo một chỗ chân khí vô cùng khổng lồ.
Chưởng thứ nhất tiếp xúc với Phục Địa Ấn, thân thể Lữ Tân Văn hơi lụi lại sau một chút, lần thứ hai tiếp xúc với Phục Địa Ấn, thân thể của cả hai bên hơi lùi lại, đến lần tiếp xúc thứ ba cả người hắn giống như tên đã lên cung, thân hình nhanh chóng vọt lại phía sau.
Cước bộ Hạ Nhất Minh hơi dừng lại, hắn không phải là không muốn truy kích, mà ba chưởng của Lữ Tân Văn, chưởng sau hơn chưởng trước. Vào lần tiếp xúc thứ ba hắn đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ tới cực điểm ép hắn xuống hạ phong, bắt buộc hắn phải ngừng lại lấy mặt đất dưới chân để hóa giải luồng lực lượng này.
Ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh nhìn Lữ Tân Văn đang bay ngược lại phía sau, một cỗ cảm khái từ trong lòng hắn sinh ra.
Hắn ngay từ đầu vẫn không lựa chọn tấn công, mà co đầu rút cổ lại phòng thủ. Khi khí thế của Lữ Tân Văn suy yếu, hắn nhanh chóng dùng Vân Vũ Phi Đằng Thuật để phản kích. Lấy khí thế như thái sơn áp đỉnh của Phục Địa Ấn để tấn công, thế nhưng cuối cùng đã bị ba chưởng của đối thủ dễ dàng phá vỡ.
Tiên thiên cường giả quả nhiên không phải là hạng người dễ đối phó, nếu muốn giết chết đối phương vậy đừng nghĩ đến dùng tay không mà có thể làm được.
Nhưng mà hắn cũng không biết, giờ phút này Lữ Tân Văn cũng vô cùng hoảng hốt.
Ba chưởng vừa rồi của hắn cũng không phải là ba chưởng công kích bình thường, mà chính là công phu dưới đáy hòm của hắn, từ khi hắn tấn chức tiên thiên cường giả chưa từng sử dụng qua với một người nào cả.
Tam chưởng liên kích, vốn là loại chân khí điệp gia thần kỳ, căn bản bây giờ Lữ Tân Văn vẫn chưa thể nắm giữ được.
Nhưng mà, hắn đã từng có một phen kỳ ngộ, từ một địa phương khác có được một ít nội dung. Trải qua sự tìm tòi của bản thân mới có thể miễn cưỡng đem chân khí tiến hành tam điệp công kích. Chỉ là khi sử dụng sẽ có nhiều ít sẽ thương tổn tới cơ thể, nhưng tuyệt đối không thể liên tục sử dụng.
Bất quá, cho dù nó có loại khuyết điểm này, nhưng trong hai mươi năm qua hắn đã vô cùng nếm thử cảm giác cực hạn, vốn tưởng rằng chỉ cần vào chiêu thức ấy đủ để tung hoành thiên hạ. Thế nhưng không nghĩ được trong cuộc chiến với Hạ Nhất Minh, hắn mặc dù đã sử dụng ra loại công pháp này, nhưng là bị ép phải dùng để bảo vệ tánh mạng, sự sợ hãi trong lòng hắn khó có thể hình dung được.
Mặc dù Hạ Nhất Minh chưa từng phản kích, nhưng cảm ứng của hắn không phải là chuyện đùa.
Trong cảm ứng của hắn, khí thế của Lữ Tân Văn đã giảm sút rõ ràng, những cơ hội như vậy nếu còn bỏ lỡ thì không biết còn có lần thứ hai không.
Bả vai khẽ rung lên, bao vải trên lưng hắn nhất thời bạo liệt, từng thước vải dài bay lên.
Dưới sự vận dụng chân khí xảo diệu, ba đoạn Đại Khảm Đao giống như có cánh bay qua đỉnh đầu của hắn.
Cước bộ Hạ Nhất Minh không ngừng lại, hai tay giơ lên cao, ở trên không trung chớp động một trận quỷ dị đã đem thanh Đại Khảm Đao hoàn toàn lắp lại.
Từng bước tiến lên, theo sát theo Lữ Tân Văn, đồng thời đại đao được phát ra, những tiếng xé gió vang vọng trong thiên địa hướng về phía Lữ Tân Văn không ngừng đuổi theo.
Nhìn như một đao tùy ý đánh ra, kỳ thật bên trong đó còn bao hàm một loại huyền ảo lực lượng thần kỳ khó có thể tin được.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ nhất, loại tiên thiên đao pháp hoàn mỹ này đã được thi triển ra.
Ánh mắt Lữ Tân Văn ngưng lại, trong lòng hắn rốt cuộc đã hiện lên một ý niệm sợ hãi.
Từ trên thanh đại đao dài gần bốn thước, hắn đã ngưởi được hơi thở của tử vong. Loại cảm giác này từ khi tiến vào tiên thiên cảnh giới hắn đã không còn cảm giác được nữa.
Hắn nhất thời hiểu được, Hạ Nhất Minh sử dụng thanh đao này là có năng lực dồn hắn vào chỗ chết.
Vào lúc này, trong lòng hắn không còn ý niệm giết chết Hạ Nhất Minh ở trong đầu nữa. Đối với hắn mà nói, Hạ Nhất Minh giống như một cơn ác mộng vậy, mang đến cho hắn cảm giác vô cùng hoảng sợ.
Hai chân dùng sức dẫm một cái, thân hình Lữ Tân Văn rung lên, cả người xoay chuyển hướng về phía đám người Hạ Thuyên Tín đánh tới.
Biến cố này đừng nói là đã vượt ra ngoài sở liệu của Hạ Nhất Minh, mà bất cứ ai ở đây cũng không thể nghĩ tới.
Lấy thân phận của Lữ Tân Văn, lại đang giao thủ với một vị tiên thiên cường giả, trong lúc chưa chiến mà chạy, hơn nữa lại còn hướng về phía người nhà đối phương chạy tới, rõ ràng là muốn áp chế bọn họ làm con tin.
Loại chuyện này, tiên thiên cường giả lại có thể làm ra, hơn nữa còn ở trước con mắt của bao nhiêu người, đây tuyệt đối đã vượt ra khỏi dự liệu của mọi người. Cho dù là Hạ Thuyên Tín cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng khẩn trương, hắn chợt quát lên một tiếng, một đao như sấm sét giữa trời xanh được chém ra, hai chân đồng thời dùng sức, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh. Cứ như vậy trong một thời gian nhất thời vượt qua khoảng cách đi tới bên người Hạ Thuyên Tín.
Thế nhưng, hắn vừa mới tới bên người Hạ Thuyên Tín, đã biết có điều không ổn rồi.
Bởi vì, Lữ Tân Văn ở trên không trung linh tránh né, nhất thời hắn đã tránh khỏi phạm vi sát thương của cây đao, sau đó bỏ chạy ra ngoài.
Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, Lữ Tân Văn căn bản không có ý định bắt cóc con tin. Hắn chỉ là muốn thông qua phương thức này để thoát khỏi Khai Sơn Tam Thập Lục Thức mà thôi.
Trong nháy mắt, hắn hiểu được, Lữ Tân Văn đã bắt đầu sinh ra ý định rút lui, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không đánh mắt thể diện mà lựa chọn phương án này.
Hiểu được điều này, trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện niềm tin tuyệt đối.
Một tiên thiên cường giả cùng hắn giao thủ lại lựa chọn trốn tránh, hơn nữa tiên thiên cao thủ này còn có mối thù giết đồ đệ, nhưng ngay cả như vậy đối phương cũng không dám đối địch với hắn.
Chuyện này thật sự là một liều thuốc kích thích, làm cho tinh thần của Hạ Nhất Minh phấn chấn tới cực điểm.
Hai tay hắn khẽ rung lên, chân khí khổng lồ trong nháy mắt được quán nhập vào trong đại đao. Giờ khắc này, hắn không còn giữ lại một chút nào nữa.
Dưới sự tự tin cường đại, ngũ hành công pháp được phát động, lực tương sinh của ngũ hành trong nháy mắt dã phát huy ra uy lực cường đại.
Đại Khả Đao đột ngột xuất nhiên một đoạn đao mang, đao mang màu vàng kim nhạt duỗi ra thụt vào không ngừng, giống như lưỡi của con độc xà vậy, khiến cho kẻ khác không dám coi thường.
Hạ Nhất Minh hét lớn một tiếng, đại đao trong tay vung lên, đao mang nhất thời giống như lưu tinh cản nguyệt bắn ra ngoài.
Thời gian trong lúc này phảng phất như đã bị đình chỉ.
Cũng khôn phải thời gian thật sự đình chỉ, mà là tốc độ đao mang thật sự quá nhanh, thậm chí còn nhanh đến nỗi có thể làm không gian bị tê liệt lại.
Lữ Tân Văn sau khi thoát ra khỏi phạm vi sát thương của Đại Khảm Đao, thân hình hắn như điện xuất hiện bên cạnh Phạm hạo Nhật, đưa tay kéo hắn, đồng thời hướng về phía xa chạy đi.
Phạm Thuật Hà đã chết, nếu Phạm Hạo Nhật ở lại chỗ này, như vậy chẳng khác nào đem tánh mạng hắn giao cho đám người Viên Thành Chí.
Mà Lữ Tân Văn cũng không biết đang sũy nghĩ gì, lại đưa tay kéo hắn, tựa hồ muốn dẫn hắn rời khỏi nơi này.
Lấy tốc độ của Lữ Tân Văn, hiển nhiên không ai có thể ngăn trở, nhưng mà hắn vừa mới tới bên người Phạm Hạo nhật, lập tức cảm nhận được phía sau có điểm khác thường.
Một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ lên tâm trí hắn.
Cờ hồ không cần suy nghĩ, hắn vươn tay lại phía sau vung lên một cái.
Lúc này dường như hắn cảm giác được một loại lực lượng kỳ dị, loại lực lượng này vô cùng lợi hại, tựa hồ vô kiên bất tồi, không có gì là không phá được.
Hắn cảm thấy cổ tay nhẹ đi, quay đầu nhìn lại, bàn tay phải đã bị đứt đoạn, rơi xuống trên mặt đất.
Đao mang màu vàng cũng không dừng lại, mà vẫn như trước trong nháy mắt chém tới người hắn.
Trên mặt Lữ Tân Văn chợt hiện lên một tia quỷ dị màu lam, đao mang xẹt qua người hắn rồi nhất thời tiêu biến.
Đang lúc mọi người trợn mắt cứng lưỡi, Lữ Tân Văn giống như không có việc gì nhảy lên như bay, trong tay hắn có thêm Phạm Hạo Nhật, giống như lưu tinh cản nguyệt nhảy vọt qua bức tường vây, trong nháy mắt biến mất.
Khi hắn rời đi đã để lại trên mặt đất một cái bàn tay, chỉ là làm cho mọi người cảm thấy quỷ dị chính là ngoài máu tươi từ bàn tay ấy chảy ra, tựa hồ không còn dấu máu nào khác. Có vẻ như trên người Lữ Tân Văn không hề có một giọt máu nào, cho nên mới không lưu lại.