Vũ Thần

Chương 127: Tiên thiên chi chiến

Phạm Hạo Nhật chợt ngửng đầu. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Thuyên Tín không hề che giấu nét cừu hận trong đó.

Đây là một loại cừu hận khắc cốt ghi tâm. Chỉ cẩn liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều có một cảm giác kỳ dị đó là một phần cuộc sống tiếp theo của người này chỉ sợ luôn bị bóng ma báo thù che phủ.

Hạ Thuyên Tín giật mình một cái, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Lúc này, ngay cả khi hắn đã là cao thủ thập tầng cũng không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.

- Đây là hộ oản của Kiêu đại thúc và Kiêu nhị thúc. Ngươi chiếm được của họ đúng không? - Phạm Hạo Nhật nghiến răng, nghiến lợi hỏi.

Hạ Thuyên Tín nhíu mày, trong lòng hắn cũng tràn ngập nghi vấn.

Đôi hộ oản này là trước khi hắn lâm trận, Hạ Nhất Minh bằng thủ pháp linh hoạt đã đeo cho hắn.

Tuy nhiên, do động tác của Hạ Nhất Minh nhanh đến cực điểm. Đừng nói là người khác, cho dù là bản thân hắn cho đến khi đôi hộ oản được mang vào tay thì mới phát hiện ra. Nhưng lúc đó không có cơ hội cho hắn tìm hiểu lai lịch của đôi hộ oản này.

Tuy nhiên, cuộc chiến hôm nay không ngờ lại diễn ra như vậy, quá sức hung hiểm. Nếu không nhờ có đôi hộ oản này thì ....

Ánh mắt Hạ Thuyên Tín nhìn về phía thi thể Phạm Thuật Hà. Nếu không có đôi hộ oản này bảo vệ thì giờ phút này nằm trên mặt đất chính là bản thân hắn.

Hai mắt Viên Thành Chí hết sức sáng ngời. Chứng kiến Phạm Thuật Hà xong đời, trong lòng hắn giống như gỡ bỏ được một tảng đá nặng, không còn cố kỵ gì nữa.

Phạm gia cũng không phải là một thế gia vọng tộc, tất cả đều nhờ vào Phạm Thuật Hà - một cao thủ thập tầng toàn bộ chống giữ.

Nếu như cho bọn họ thời gian phát triển khoảng chừng trăm năm thì có lẽ cũng sẽ hình thành một thế gia mới. Nhưng lúc này Phạm Thuật Hà đã chết, một tiểu gia tộc như vậy chắc chắn sẽ không còn cơ hội xuất đầu.

Đừng nói là Viên gia sau này giải quyết ân oán chắc chắn sẽ không có bỏ qua cho Phạm gia. Ngay cả những gia tộc trước kia bị Phạm gia thâu tóm cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Mắt thấy Hạ Thuyên Tín cau mày không nói, lão còn tưởng Hạ Thuyên Tín khinh thường không thèm trả lời, lập tức đi ra nói:

- Nói hươu nói vượn, ngươi còn nhỏ như vậy thì đã hiểu được cái gì? Bây giờ Phạm gia các ngươi sẽ toàn bộ rơi vào trong tay ta.

Thanh âm của hắn cao vút, không hề che giấu sự vui mừng tràn ngập trong đó. Hơn nữa trong lời nói của hắn cũng thể hiện rõ dã tâm muôn thâu tóm toàn bộ Phạm gia.

Trên mặt Viên Thành Chí lộ vẻ khinh thường cười lạnh, nói:

- Phạm đại công tử! Vừa mới rồi ngươi cũng thấy được lệnh tôn ra tay hoàn toàn là muốn đoạt mệnh, hạ thủ một cách tàn nhẫn a. Chỉ tiếc lệnh tôn học nghệ không tinh nên ngược lại bị Hạ huynh hạ gục đương tràng. Cũng bởi lòng dạ của hắn độc ác nên mới rước lấy nhục. - Hắn ngẩng đầu, ôm quyền hướng về bốn phía nói:

- Các vị nói xem, chẳng lẽ chỉ có thể cho phép Phạm Thuật Hà giết người mà không cho phép Phạm Thuật Hà bị người ta giết chết hay sao?

Phạm Hạo Nhật sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Đột nhiên, hắn quay đầu lại, chỉ thấy tất cả nô bộc cùng những thực khách đều rụt rè thối lui lại phía sau, căn bản là không có ai dám đứng cùng hắn.

Hơn nữa trong đó lại có rất nhiều người liên tục gật đầu, tựa hồ cũng đồng ý với lời nói của Viên Thành Chí.

Ngay lúc đó, Phạm Hạo Nhật đột nhiên hiểu rõ đó chính là Phạm gia đã kết thúc rồi ...

Đột nhiên, một đạo thanh âm trong trẻo vang lên.

- Nếu ta nói rằng đôi hộ oản này là của ta thì sao?

Một đạo âm thanh mạc dù không cao, phảng phất giống như một lời nói nhỏ nhẹ thì thao, nhưng cũng làm cho tất cả mọi người nghe thấy rõ mồn một.

Nhất thời, trên khuôn mặt Phạm Hạo Nhật xuất hiện một tia mong đợi, thật giống như kẻ chết đuối vớ được cọc.

Hắn biết chỉ có người này đồng ý ra tay, hủy diệt Viên gia thì mới có cơ hội quật khởi.

Viên Thành Chí ánh mắt dừng lại, tập trung nhìn vào chiếc kiệu lớn. Trong lòng không hề khinh thị chút nào.

Dù sao thì, cỗ áp lực mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện mấy ngày trước đối với bọn họ thật sự có ảnh hưởng quá lớn.

Hắn do dự một chút rồi nói:

- Xin hỏi các hạ là.....

Chiếc rèm kiệu không hề có gió vậy mà cứ nhẹ nhàng bay lên. Một thân hình cao lớn từ trong kiệu chậm rãi đi ra.

Hắn vừa xuất hiện liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của những người xung quanh.

Người này trên hai tóc mai mặc dù có chút sợi bạc, nhưng trên người hắn buận luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được sức sống hết sức mạnh mẽ.

Vì lý do đó nên cơ bản không có một người nào có thể nói ra được tuổi chính xác của hắn.

Sắc mặt đám người Viên Thành Chí trong nháy mắt đại biến. Mặc dù họ không nhận ra người này, nhưng từ trang phục của người nọ cùng với những gì mà mấy người nô bộc gác cổng miêu tả thì cũng không có gì khác nhau là mấy.

Giờ phút này, niềm tin trong lòng bọn họ hoàn toàn bị đánh tan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Cường giả tiên thiên, nguyên lai Phạm gia thật sự có một cường giả tiên thiên.

Chỉ có điều làm cho bọn họ khó hiểu chính là nếu nhà Phạm gia có một cường giả như vậy thì tại sao ngay từ đầu lại còn lãng phí thời gian để cho phụ tử nhà họ Phạm ra tay, cuối cùng để cho Phạm Thuật Hà bỏ mình ngoài ý muốn.

Sau khi người kia đi ra liền chậm rãi mở miệng, chậm rãi nói:

- Lão phu là Lữ Tân Văn! Các ngươi đã từng nghe nói qua chưa?

Một lời vừa ra khỏi miệng, toàn sân nhất thời yên tĩnh không hề có một chút thanh âm.

Sau một lát, chợt nghe " choang... " một cái, một tiếng vang nhỏ kêu lên.

Tiếng động làm cho mọi người bừng tỉnh hướng về phương hướng kia nhìn lại. Chỉ thấy trong đám nhà Viên gia, binh khí trên tay một thanh niên đã rơi xuống đất, trên mặt hắn cũng không còn tí huyết sắc nào.

Trên mặt tất cả mọi người thần sắc cũng có phần tương tự, giống như bị một áng mây đen bao phủ.

Nét mặt cả đám người Viên Tắc Úy đang hết sức vui vẻ, đặc biệt là đám nô bộc cùng thực khách của Phạm phủ lúc này đều giống như người chết. Chỉ vừa mới đang cười cười nói nói lại giống như nuốt phải một con ruồi, tất cả đều câm như hến.

Ánh mắt Lữ Tân Văn nhìn thẳng vào đôi hộ oản màu vàng trên tay Hạ Thuyên Tín.

Lão nhẹ giọng nói:

- Tinh lực kim đan bị tiểu tử nhà ngươi phục dụng, hộ oản lại nằm trong tay ngươi. Nói vậy, ba tên đệ tử của ta hẳn là bị các ngươi giết.

Hạ Thuyên Tín cố gắng dằn sự xúc động trong lòng. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn rõ ràng tất cả chuyện này là do Hạ Nhất Minh gây ra. Chỉ có điều tinh lực kim đan là thế nào?

Chỉ có điều giờ phút này hắn cũng chẳng còn đầu óc đâu để mà suy nghĩ, hít sâu một hơi rồi nói:

- Không sai! Tất cả việc này đều do một mình vãn bối gây nên. Vãn bội nguyện hoàn toàn chịu trách nhiệm.

- Do ngươi gây nên? - Trên mặt Lữ Tân Văn hiện ra một nét trào phúng, nói:

- Lấy chút thực lực của ngươi mà cũng có thể giết được ba tên đệ tử của ta?

Hạ Thuyên Tín nhất thời á khẩu không trả lời được. Lúc này, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền có thể đoán được cao thủ thập tầng đến đây khiêu khích đêm hôm đó cùng với huynh đệ nhà họ Kiêu chính là đệ tử của Lữ Tân Văn. Nhưng nghe khẩu khí của Lữ Tân Văn thì dường như ba người này tựa hồ đã chết hết rồi.

Không biết là ai đã làm ra chuyện đó mà lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy.

Đôi môi của Hạ Thuyên Tín khẽ nhúc nhích. Vừa định mở miệng thì trước mặt hắn tối sầm lại. Hắn hơi ngẩn người ra. Nhìn thật kỹ thì có người đã che chắn trước mặt hắn.

Trong lòng hắn rùng mình một cái, vội vàng nói:

- Nhất Minh ....

- Đại bá! Cứ giao cho cháu đi.

Thanh âm Hạ Nhất Minh mang theo nét cười vang lên. Luồng âm thanh đó tựa hồ có ma lực làm cho sự tuyệt vọng trong lòng Hạ Thuyên Tín lại tăng lên.

Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:

- Vãn bối Hạ Nhất Minh ra mắt tiền bối.

Lữ Tân Văn ung dung cười, nói:

- Nếu đã bước chân vào tiên thiên thì cũng không còn quan trọng đến việc xưng hô nữa.

Hạ Thuyên Tín há to mồm, hai tròng mắt trợn trừng. Hắn nhìn đứa cháu trước mắt mà trong lòng thừ ra.

Lữ Tân Văn nói gì?

Hắn ngơ ngác nhìn về bốn phía, chỉ thấy nét mặt của mọi người đồng dạng đều như nhau.

Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Hạ Nhất Minh khẽ cười một tiếng. Thanh âm của hắn vang xa, nhất thời khiến cho tất cả mọi người tỉnh táo lại. Tuy nhiên, mỗi người xung quanh đều nhìn về phía hắn với ánh mắt bất đồng.

Đặc biệt là phụ tử Hạ Thuyên Tín, Viên Thành Chí là những người đã ở cùng hắn một thời gian dài thì lại càng thể hiện một nét mặt hết sức khó tin. Tuy nhiên, sự tuyệt vọng trong ánh mắt đã biến mất, hoàn toàn lộ ra một tia hy vọng.

Hạ Nhất Minh cất cao giọng, nói:

- Xin hỏi Lữ huynh. Làm thế nào mà ngươi có thể khẳng định rằng lệnh đồ đã bị chết?

Lữ Tân Văn cụp mắt xuống, nói:

- Hạ huynh chẳng lẽ mới bước chân vào tiên thiên hay sao mà ngay cả một đạo lý nhỏ như vậy cũng không biết?

Hạ Nhất Minh sắc mặt hết sức nghiêm chỉnh, nói:

- Tại hạ quả thật không biết. Xin thỉnh giáo.

Lữ Tân Văn khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:

- Những người đạt tới tiên thiên cảnh giới như chúng ta đối với hơi thở của những người thân đều có ấn tượng hết sức sâu đậm. Khi bọn chúng đi qua một địa phương nào đó, chỉ cần trong một khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không thể giấu diếm được chúng ta. - Hắn nhẹ nhàng thở dài nói:

- Chỗ bụi cây phía trước trang viên của Viên gia có hơi thở cực kỳ mãnh liệt của ba tên đồ đệ của ta. Mà cỗ hơi thở đó hết sức nồng đậm, chỉ có thể là do trước khi tử vong phóng xuất ra.

Trên mặt Hạ Nhất Minh chợt bừng tỉnh. Hắn mặc dù đã tiến vào tiên thiên, nhưng một ít năng lực tiên thiên đặc thù lại chưa thể lĩnh ngộ hoàn toàn.

Lữ Tân Văn đột nhiên nói:

- Ban đầu ta nghĩ rằng Hạ huynh lưu đám hơi thở đó lại mà hướng lão phu khiêu chiến. Nhưng hôm nay mới biết được rằng đó là do Hạ huynh sơ sẩy a. Nếu như Hạ huynh muốn tiêu diệt dấu vết thì chỉ cần ở đó múa may một bộ tiên thiên quyền pháp là có thể đem đám hơi thở đó hoàn toàn nhiễu loạn. Khi đó tuyệt đối chẳng còn người nào có thể phát hiện ra được nữa.

Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, trong lòng thầm chửi nếu ta mà biết biện pháp này sớm thì bây giờ làm sao đã phải đối mặt với ngươi?

Lữ Tân Văn chậm rãi hỏi:

- Hạ huynh! Ta hết sức thắc mắc không biết ba tên đệ tử của ta đã làm ra chuyện gì. Bọn chúng chắc chắn sẽ không dại mà đi trêu chọc một vị tiên thiên cường giả. Cho dù Hạ huynh còn trẻ nhưng đã bước vào tiên thiên cảnh giới thì cũng chẳng để ý làm gì đến hai cái họ oản cùng mấy hạt tinh lực kim đan đó. Cho nên, lão phu rất muốn biết vì sao ngươi phải ra tay lấy đi tính mạng bọn chúng?

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn, chỉ thấy Lữ Tân Văn vẻ mặt hết sức chăm chú, tựa hồ thật sự không biết gì về chuyện này.

Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Ngày hôm trước, lệnh đồ Trang Uyên đang đêm dò xét nhà Viên gia. Sau khi rời đi, ta liền bám theo. Tại bụi cây liền gặp ba vị lệnh đồ ở đó. Vốn ta cũng chẳng muốn ra tay, nhưng ba vị lệnh đồ lại nói muốn mời các hạ ra tay diệt cả nhà họ Hạ ta, muốn cho nhà họ Hạ của ta gà chó cũng chẳng còn. - Nói tới đây, Hạ Nhất Minh dừng lại một chút rồi nói:

- Nếu bọn họ đã mang lòng tàn nhẫn đến thế thì ta còn lưu lại tính mạng của bọn họ làm gì?

Bọn người Hạ Thuyên Tín nghe đến đây mới biết được duyên cớ trong đó.

Ánh mắt họ nhìn về phía Lữ Tân Văn hết sức giận dữ. Diệt toàn bộ Hạ gia trang? Nếu không giết những người này thì có còn lẽ trời nữa hay không?

Lữ Tân Văn rốt cuộc cũng thở dài một tiếng nói:

- Bây giờ thì ta đã hiều. - Hắn cười ha hả, nói:

- Nếu diệt cả nhà ngươi là nguyện vọng của mấy tên đệ tử ta thì lão phu sẽ giúp cho chúng trở thành hiện thực.

Một cỗ sát khí nặng nề, thong thả nhưng kiên định từ trên người hắn bay ra.

Hạ Nhất Minh trên mặt cũng không hề có chuyện gì ngoài ý muốn. Hắn đã sớm biết oán cừu giữa hai người đã không thể vãn hồi được nữa.

Lúc này nếu đã làm rõ tất cả mọi chuyện, thì hắn hiển nhiên cũng sẽ không hề lưu thủ.

Một chân lùi về phía sau nửa bước, Hạ Nhất Minh đứng hết sức vững vàng, bình tĩnh. Hắn cũng không hề cởi cái bao trên lưng xuống mà chậm chậm giơ hai tay lên.

Một cái thủ ấn kỳ dị xuất hiện trên tay hắn.

Mười ngón tay đan chéo, nắm lại

Tàng châm ấn. Đây là ấn pháp do hắn biến hòa từ Vân Vũ ấn mà thành. Từ khi hắn sáng tạo ra đến nay, đây là lần đầu tiên được dùng vào thực chiến.

Hạ Nhất Thiên kinh ngạc nhìn lục đệ. Trong những người này, chỉ có hắn là từng được thấy công pháp thủ ấn của Lâm Đào Lật.

Mặc dù không biết được biến hóa của loại công pháp đó, nhưng hình dạng của thủ ấn này cũng không có khác mấy. Hơn nữa, hắn cũng biết trong Hạ gia không có công pháp đặc thù liên quan đến thủ ấn.

Lúc này, trong lòng hắn có chút kỳ quái, chẳng lẽ Lâm Đào Lật lại đem công pháp gia truyền mà truyền thụ cho lục đệ?

Tuy nhiên, Lâm Đào Lật cũng không phải là một thằng ngu a.

Sau khi Hạ Nhất Minh bày ra thủ pháp Tàng Châm ấn, cả người hắn tựa hồ biến mất.

Mặc dù trong mắt của mọi người Hạ Nhất Minh vẫn còn đó, nhưng trong cảm giác thì hắn đã hoàn toàn biến mất.

So sánh với Lữ Tân Văn trên người tràn trề sức sống thì Hạ Nhất Minh tựa hồ như biến thành một tảng đá, chẳng hề có chút hơi thở nào.

Tất cả hô hấp của mọi người đều gần như dừng cả lại. trong lòng bọn họ tràn ngập cảm khái, khó có thể diễn tả bằng lời.

Mỗi một người đều biết rằng trận quyết đấu của hai người mới là kết quả cuối cùng trong ngày hôm nay. Bên thắng tất nhiên là nhận được rất nhiều chỗ tốt. Mà bên thua chỉ sợ đến cả tánh mạng cũng không còn.

Mặc dù bọn họ cũng không có tham gia chiến đấu, nhưng trong lòng cũng hết sức lo lắng và sợ hãi. Nỗi lo sợ đó còn nhiều hơn cả hai vị tiên thiên cường giả trong sân.

Đột nhiên, Lữ Tân Văn động một cái. Hắn từng bước bước tới nhưng trong mắt mọi người chỉ thấy một bóng ảnh. Hoa lên một cái hắn đã xuất hiện cách trước mặt Hạ Nhất Minh khoảng ba bước.

Chẳng có người nào có thể nhìn hắn di động như thế nào, giống như là hắn đột ngột biến mất sau đó hốt nhiên xuất hiện. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, cùng xác định xem mình có nhìn lầm hay không. Mấy kẻ nhát gan trong lòng còn thầm hỏi rằng người này chẳng lẽ lại là ma quỷ trong truyền thuyết? Nếu không làm thế nào mà lại gây cho mọi người một ảo giác như vậy?

Tuy nhiên, ngay lúc này, Hạ Nhất Minh cũng động.

Tay hắn vừa có chút lay động, trong mắt mỗi người đều thấy được một đoàn quang mang màu vàng chợt lóe lên.

Loáng lên một cái, thậm chí ngay cả nháy mắt cũng không kịp.

Thân ảnh của Lữ Tân Văn di chuyển một cách quỷ dị mà đến thì hắn lại lấy một tốc độ khó tin lùi về phía sau.

Nếu như lúc hắn đi tới không hề có kẻ nào nhìn thấy thì khi hắn lùi lại tất cả mọi người đều nhìn thấy được một đạo tàn ảnh.

Từ khoảng cách ba thước trước người Hạ Nhất Minh, Lữ Tân Văn liên tiếp lui về phía sau cho đến khi hơn mười thước hắn mới dựng lên một chưởng, bình tĩnh đưa ra trước ngực.

Lòng bàn tay của hắn chợt hiện lên một tia quang mang màu vàng sau đó liền lập tức biến mất.

Sau khi tiếp được một đạo kim quang, thân hình Lữ Tân Văn phảng phất dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục tiến lên. Lúc này, động tác của hắn hết sức mau lẹ, chỉ trong chốc lát đã di chuyển quanh người Hạ Nhất Minh mấy vòng.

Trong mắt mọi người, thân ảnh lão nhân đó đã sớm biến mất. Bọn họ chỉ nhìn thấy một đám sương mù vô hình vô ảnh chuyển động hết sức nhanh chóng trong sân. Cho dù là cao thủ thập tầng như Hạ Thuyên Tín thì giờ phút này cơ bản cũng giống như người bình thường, hoàn toàn không thể nắm lấy.

Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi. Trước đây, mặc dù đã nghe Hạ Vũ Đức nói qua, cường giả tiên thiên cùng cao thủ hậu thiên có chênh lệch rất lớn. Trong mắt cường giả tiên thiên cho dù là cao thủ hậu thiên đạt tới thập tầng đỉnh phong thì cũng chỉ lớn hơn con kiến hôi một chút mà thôi.

Cho dù lỗ tai của hắn có nghe thấy những điều đó, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

Nhưng đến giờ phút này, cuối cùng thì hắn đã hoàn toàn tin vào điều đó.

Trong hai người đang giao chiến giữa sân, vô luận là Hạ Nhất Minh hay là Lữ Tân Văn thì chỉ cần bọn họ muốn bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của mình.

Vào lúc này, điều hắn cảm thấy may mắn nhất chính là, Nhất Minh lại dĩ nhiên trở thành một tiên thiên cường giả. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một khẩn cần đó là Nhất Minh có thể chiến thắng trong trận này. Nếu thực lục chưa đủ mà bị thua thì như vậy chỉ có cách liều mạng.

Nhất Minh còn trẻ. Chỉ cần hắn còn sống thì chắc chắn sẽ có một ngày có thể báo được thù.

Tất cả mọi người ngoài sân đều có tâm tư riêng. Nhưng hai người trong sân, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người đối phương.

Đôi chân Lữ Tân Văn nhanh như gió. Thân hình hắn như hóa thành một đám mây, một cơn gió vậy.

Đám mây mù này vây quanh Hạ Nhất Minh không ngững chuyển động. Mỗi vòng chuyển động làm cho không khí chung quanh tựa như ngưng đọng rồi sau đó phân tán, đồng thời cũng làm cho áp lực bên trong tựu gia tăng.

Hạ Nhất Minh có thể cảm ứng được rõ ràng một cỗ năng lượng giống như dòng suối đang từ từ sinh ra, cứ hướng về phía hắn không ngừng đè ép.

Thủy hệ công pháp, hơn nữa lại chính là thủy hệ tiên thiên công pháp.

Lúc này, Hạ Nhất Minh đã biết được Lữ Tân Văn sở tu chính là tiên thiên công pháp thuộc tính.

Đối mặt với lực lượng từ bốn phía không ngừng đè ép, Hạ Nhất Minh thân hình vẫn bất động như núi. Mười ngón tay của hắn biến ảo, tiên thiên chân khí từ hai lòng bàn tay của hắn luân phiên kích phát ra.

Tàng châm ấn mỗi lần kích thích phát ra, giống như tạo ra một cái động lớn trong đám mây vây quanh. Nhất thời làm cho cỗ lực lượng phô thiên cái địa đang đè ép xuất hiện một lỗ hỏng, không có cách tạo thành áp lực đối với hắn.

Tốc độ thủ ấn của Hạ Nhất Minh hoàn toàn vượt qua dự liệu của Lữ Tân Văn, cũng vượt qua phạm vi mà hắ có thể thừa nhận. Hắn huýt một tiếng sáo dài, thân hình vọt lên một cái, trong nháy mắt rời xa mấy chục thước.

Đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ, trên tay hắn không biết từ lúc nào đã có một bộ quần áo màu trắng. Thì ra là vừa rồi hắn lợi dụng bộ quần áo này, cùng với tốc độ thân pháp đạt tới cực điểm mới làm cho mọi người có cảm giác như một đám sương mù.

Chỉ là, lúc này bộ quần áo đã có hàng ngàn lỗ thủng, không thể sử dụng được nữa.