Sâu bên trong cấm địa của Vạn Hỏa sơn có một hồ dung nham rộng lớn trải dài ra đến mấy trăm dặm hỏa vực, từng chùm, từng chùm linh hỏa trôi nổi phía trên mặt hồ như những bọt bong bóng nhiều vô số kể. Nếu như có người ở đây ắt hắn sẽ hô to mà kêu lên phát tài rồi. Vì chỉ nhìn số linh hỏa đang phiêu phù trôi nổi phía trên mặt hồ cũng có tới cả vạn. Đa số là loại cấp bốn cấp năm linh hỏa. Tuy nói đẳng cấp linh hỏa này không quá cao, nhưng phải biết rằng linh hỏa có thể dựa theo thôn phệ mà tiến hóa. Tu sĩ cũng có thể dùng phương pháp tương tự mà tăng lên phẩm cấp của chúng.

Đặc biệt, trong đám linh hỏa trước mặt còn có một ngọn hỏa diễm màu tím nhàn nhạt đang cố nuốt lấy mấy đóa hỏa diễm màu sắc đậm hơn ở xung quanh để tự tăng lên phẩm chất của chính mình. Phẩm cấp của linh hỏa vốn dĩ tổng cộng có mười loại, nhưng từ trước đến nay loại linh hỏa cấp mười, được xưng là thiên hỏa hầu như chưa từng có ai thấy qua. Còn lại chín loại linh hỏa khác thì dựa vào màu sắc để mà phân chia. Linh hỏa có phẩm cấp thấp nhất thường là có màu nâu sẫm như màu đất, loại này chứa nhiều tạp chất, dù không phải đâu đâu cũng có nhưng lại rất ít được dùng đến. Vì chúng hầu như không thể dùng để luyện đan, hay luyện khí được vì hỏa này không có tính ổn định. Có chăng chỉ là ma pháp sư hỏa hệ mới ưa thích dùng đến hỏa này. Dù sao thuật pháp bất kỳ hệ nào cũng cần tu luyện từ thấp đến cao, nên bọn họ không thể không dùng đến. Cứ như vậy tính lên, loại linh hỏa có màu tím nhạt khi nãy cũng coi như là thánh hỏa cấp bảy, uy lực rất lớn, sức nóng tăng cao, rất thích hợp để luyện đan và luyện khí. Loại linh hỏa này một khi xuất thế giá trị không phải là nhỏ, vì không phải ai cũng đủ sức nuôi dưỡng một cái linh hỏa đạt đến thánh cấp. Trên linh hỏa cấp bảy là linh hỏa cấp tám có màu trắng. Thần hỏa này càng là khó kiếm hiếm gặp, dù cho các đại thế lực của toàn bộ Âu Lạc giới nhìn đến cũng muốn động tâm.

Còn về loại linh hỏa cấp chín hỏa đế tồn tại bên trong truyền thuyết, đã hơn mấy vạn năm nay chưa từng có ai trông thấy. Không phải là không có cách để cho linh hỏa thăng cấp đến loại trình độ như thế. Nhưng thử nghĩ xem, một đóa linh hỏa cấp bảy đã có không dễ, linh hỏa cấp tám lại càng khó hơn. Tính đến nay, trong toàn bộ các thế lực lớn nhỏ trên Âu Lạc giới, số linh hỏa cấp tám được biết đến không quá hai đầu ngón tay, ngón chân cộng lại. Vậy thì có ai ngu ngốc tự đem linh hỏa như vậy dung hợp với nhau để lên cấp chín. Đừng nói là có người tài đại khí thô mà đem đi liều, nhưng để linh hỏa đề thăng một cấp thì cần ít nhất là năm sáu linh hỏa cùng cấp mới có hy vọng tăng lên. Đó là đang nói đến chuyện có khả năng, còn thật sự thì không đến mười cái, cũng cần phải tới tám, chín cái. Mà tất thẩy còn phải phụ thuộc rất nhiều vào vận khí mới được. Tính ra mà nói, nếu gộp toàn bộ linh hỏa cấp tám của Âu Lạc giới về một chỗ thì mới may ra tạo thành hai cái đế hỏa cấp chín. Điều này chẳng phải là quá hồ đồ rồi sao? Liệu rằng các thế lực của Âu Lạc giới dễ dàng để cho người khác nắm giữ một thứ năng lực đoạt mạng ở gần ngay cạnh mình ư? Với lại, linh hỏa thăng cấp cũng cần tính đến khả năng thất bại. Nhẹ thì linh hỏa bị hủy, mất đi một cái bảo vật. Nặng thì phản phệ, thân vẫn đạo tiêu. Tất cả vì lẽ đó mà nói, linh hỏa từ cấp bảy trở lên đều là vật chỉ có thể cầu chứ không thể muốn là có. Vậy nên, một đóa linh hỏa tồn tại trước mắt xem chừng cũng đủ khiến cho thế lực khắp nơi nhìn đến đỏ mắt. Mà xem chừng, hỏa này có linh, đang muốn tự mình đề thăng lên thành thần hỏa cấp tám, tự mình diễn hóa ra một hồn thể đặc thù. Chuyện này không ai biết, nhưng cũng chẳng ai dám bước vào trong này để biết. Vì ngay giữa hồ dung nham, có một con vật đầu rồng, mình cá sấu, chân sư tử đang nằm phơi bụng mà ngủ. Tất cả linh hỏa dường như đều xem nó là chúa tể, không có bất kỳ ngọn lửa nào dám tiến gần đến nó. Con vật nằm ngủ ở giữa hồ dung nham không phải là do hỏa thần hóa thân mà thành, Hỏa Kỳ Lân đó sao?

Quay lại việc A Khờ giả trang tu sĩ Tây Thục Đế quốc trà trộn vào trong hàng ngũ của Sở Kỳ. Vấn đề là do Tố Tố làm loạn nên tu sĩ trong đội tuần tra cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của hắn có sự khác thường gì. Với lại, đây là tu sĩ được chọn từ trong các tòa thành trấn của Sở quốc (vương quốc trực thuộc Tây Thục Đế quốc) gom về một chỗ, làm thành một đội dưới sự chỉ huy của Sở Kỳ. Mà Sở Kỳ này là con em trong hàng ngũ quý tộc của Sở quốc, được đưa đến đây để tích lũy kinh nghiệm. Hắn vốn từ trước đến nay quen thói ăn chơi, cũng không có tài cán gì. Chỉ là nghĩ rằng lần này đến đây mượn danh nghĩa quân đội Tây Thục Đế quốc làm cho oai phong lại không gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm gì nên mới dám đi. Vừa rồi gặp phải sự cố còn là lần đầu tiên nên hắn ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Thực lực của hắn mặc dù là đại tông sư cấp tám, lại là chiến sĩ luyện thể. Nhưng thực chất hắn toàn là dựa vào danh vọng gia tộc và đan dược cung cấp mà mới thăng cấp được. Đừng nhìn bề ngoài trông hắn chừng hai tám, hai chín tuổi mà nhầm lẫn tuổi thật của hắn. Hắn hiện tại tuổi cũng phải gần hai trăm. Dù sao tu sĩ đạt đến tông sư cảnh là thọ nguyên tăng tới hai, ba trăm tuổi. Còn đại tông sư như hắn còn có thể sống đến ba trăm năm mươi năm mới có thể hết được thọ nguyên. Phải nói, nếu ngay từ đầu A Khờ thật sự mà để cho Tố Tố đánh vào, với mấy tên tu sĩ cấp bậc tầm thường, đội ngũ rời rạc thế này thì không đến vài hơi thở liền tan tác ngay. Cũng may là A Khờ không muốn làm thế, mục đích của hắn là trà trộn vào trong đội ngũ của Tây Thục Đế quốc, mượn đó mà tìm cách xâm nhập vào sâu bên trong Vạn Hỏa sơn. Bằng vào liên hệ đặc thù của hắn và quả trứng rồng còn chưa nở, hắn đương nhiên là biết cách tìm đến. Chỉ là hiện tại đám người Sở Kỳ này quá vô dụng, chỉ lòng vòng mãi bên ngoài, không biết bao giờ mới có cơ hội tiến vào bên trong.

Trong lúc hắn còn đang lo lắng, đột nhiên bên Vạn Hỏa sơn liên tục phun ra dung nham, đồng thời linh hỏa cũng bay đầy trời. Giống như là hỏa thần đang muốn ban phát thiên ân cho toàn bộ chúng sinh. Chuyện này trở thành một cái náo nhiệt của toàn bộ khu vực mấy vạn dặm quanh Vạn Hỏa sơn. Ngay cả mấy bộ lạc yêu tộc cũng bắt đầu nhen nhóm cho người dò la. Trong đại bản doanh của Hoàng Kim Sư Hổ kỵ binh đoàn, một người đàn ông trung niên nhìn lên bầu trời mà thở dài:

- Ài, xem chừng bên trong Vạn Hỏa sơn hỏa thần đã tỉnh giấc rồi!

Nếu như A Khờ mà đứng ở chỗ này hắn ắt hẳn sẽ rất kinh ngạc. Vì người này tướng mạo tương đối giống với nữ nhân Xuân Nhi trong mộng mà hắn thấy qua. Bên cạnh còn có một nữ tử thân mặc lục y, chính là nữ nhân làm hẳn tỉnh giấc mộng say, Nhược Tử. Nàng ánh mắt thâm trầm mà nói:

- Bầu trời bay đầy linh hỏa trông như là hỏa thần muốn dâng tặng linh hỏa lên cho người, còn không bằng nói là hỏa thần đang muốn đuổi khéo chúng ta. Ta nghe nói mấy ngàn năm trước, có một đóa linh hỏa cấp tám sinh ra, chính lúc đó bầu trời Vạn Hỏa sơn cũng rời đầy linh hỏa. Thậm chí ngay cả linh hỏa cấp bảy cũng rơi ra hai cái. Lần này tuy không có linh hỏa cấp bảy rơi ra, nhưng ta xem chừng linh hỏa lần này xuất thế e rằng đẳng cấp không thấp hơn lần trước là mấy. Còn có khả năng hỏa đế ra đời cũng nên.

Lời nàng nói Lê Đạo Hạnh cũng không phản đối, mà hơi cười khẽ:

- Quả nhiên là khéo trùng hợp a! Trứng rồng hiện, hỏa đế ra. Đây là cơ duyên hay là một hồi tai nạn. Trận tranh đoạt này, e rằng không chỉ đơn giản như vậy?

- Đại ca, theo ý đại ca thì mấy lão quái vật bên kia sẽ có động tĩnh gì hay là không?

Nghe nàng gọi mình hai tiếng đại ca, Đạo Hạnh có chút cười khổ:

- Công chúa điện hạ, người dù sao cũng là em gái của đế hoàng, xin người đừng tùy tiện gọi hạ thần như vậy! Với lại, tu vi của người cũng hơn ta, theo như cách nói của tu sĩ như chúng ta mà nói, ta còn phải gọi người hai tiếng tiền bối đây!

Nàng có vẻ không được vui lắm, nói:

- Hừ, ta đã bái quốc sư làm nghĩa phụ, ta không gọi ngươi bằng đại ca thì ta gọi như thế nào? Không được, nghĩa phụ ông ta mà biết ta trốn ra khỏi cung chạy đến đây, chắc hẳn sẽ kêu hoàng huynh đem ta trở về. Cái hoàng cung đó, ta sống suốt mấy trăm năm nay, có gì thú vị đâu chứ! Mà khoan đã, chính sự, chúng ta tiếp tục bàn đến chính sự!

Đạo Hạnh nhìn nàng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Công chúa này là người mà hắn sợ chọc giận nhất trên đời. Nàng ta tính tình rất cổ quái, nhìn dáng vẻ đôi lúc y như trẻ con, nhưng sự thông minh của nàng còn hơn hắn mấy trăm vạn người trong thiên hạ cộng lại. Ngoài quốc sư, cha của tả tướng Lê Đạo Hạnh thì hầu như ở khắp Đại Viết Đế quốc nàng ta chưa bao giờ tin phục bất kỳ ai. Cho nên mới có chuyện truyền lưu công chúa tự mình đến phủ quốc sư bái người làm nghĩa phụ. Chuyện này đồn ra, đế hoàng cũng chỉ biết âm thầm thở dài mà thừa nhận. Nàng ngoài việc có tốc độ tu luyện kinh người, lại có đầu óc thông minh tuyệt phẩm, còn là một siêu cấp trận pháp sư. Nàng đã đọc hết toàn bộ trận pháp trong thiên hạ, lại còn tự tay chỉnh sửa suy diễn ra hàng vạn phép biến hóa. Nếu như trong giấc mộng A Khờ nàng chỉ là một trận pháp đại tông sư bình thường, thì ở bên ngoài nàng chính là đế phẩm trện pháp sư hiếm có trên toàn bộ Âu Lạc giới. Năm nàng còn là một thần cấp bốn sao, từng dùng trận pháp vây nhốt một cường giả đế cấp bảy ngày bảy đêm không thể phá trận ra ngoài. Đặc biệt, người này còn là đại thống lĩnh Hoàng Kim Sư Hổ Kỵ lừng danh Đại Việt Đế quốc, Ngô Bân. Chính vào một trận đánh đó, danh tiếng của nàng chấn động toàn bộ giới diện. Sự xuất hiện của nàng làm cho rất nhiều đế quốc và các đại gia tộc có âm mưu với Đại Việt đều dè chừng mà không dám manh động. Hiện nay nàng lại tự mình đến Vạn Hỏa sơn xuất trận, e rằng A Khờ muốn đoạt trứng rồng rời đi quả thật không dễ. Nhưng chuyện đó sau này hẳn tính, bây giờ Vạn Hỏa sơn đột ngột xuất hiện kỳ biến làm cho toàn bộ các thế lực đều rơi vào trong suy tính. Tin tức cũng từ đó mà rầm rập truyền đi các phía. Điều kỳ lạ là, linh hỏa mặc kệ bay ra nhiều đến bao nhiêu, tất cả tu sĩ của các thế lực đều không động đến, mà cứ như thế an binh bất động, hình thành tầng tầng vây ráp. A Khờ nhìn lên bầu trời tràn đầy hỏa diễm mà lòng băn khoăn không rõ:

- Rốt cuộc là vì sao?