Hỏa Vạn sơn y như tên gọi, là những dãy núi lửa liên miên không dứt. Có ngọn thì dung nham sôi lên sùng sục, có ngọn lại phả ra từng cuộn khói đen mù mịt. Nếu như là một phàm nhân, e rằng nơi đây sẽ hóa bọn họ trở thành tro tàn. Chẳng qua đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần không bị dung nham dính vào thì vẫn có thể chịu được. Vả lại, xung quanh của Vạn Hỏa sơn người có thể đi đến thực lực đều không yếu. Ít nhất cũng là tu sĩ đạt đến đại sư cấp trở lên mới dám đi vào nơi này thu lấy một ít linh hỏa, hái vài loại thảo dược hỏa thuộc tính, săn vài con ma thú cấp hai, cấp ba quý hiếm, lấy ma hạch của chúng mà luyện chế pháp bảo. Nhưng không phải ai cũng đều may mắn để quay trở về. Vì nơi này không thuộc bất kỳ một thế lực nào, hay là lãnh thổ của một quốc gia, yêu tộc khác. Cho nên luật lệ duy nhất ở đây chính là, ngươi mạnh thì ngươi được. Nếu ta có thể giết ngươi, thì đồ của ngươi chính là của ta. Nếu như có người của một gia tộc nào đó đi ra riêng lẻ, ngươi cũng có thể giết hắn để đoạt bảo. Chỉ cần động tác của ngươi sạch sẽ, không lưu lại dấu vết tạo thành cái mầm tai họa về sau là được rồi.

Sự cám dỗ của tiền tài, danh lợi đôi khi còn lớn hơn nỗi sợ của tử thần. Ở Vạn Hỏa sơn này, chỉ cần ngươi không đủ thực lực, trên người của ngươi dù chỉ có vài viên tử linh thạch dằn túi, ngươi cũng có thể bị kẻ khác để ý mà đoạt mạng. Chung quy lại, tất cả chỉ tại ngươi không mạnh, không có đoàn đội để đi, không có thế lực to lớn sau lưng chống đỡ, ngươi chính là một con dê béo chờ những con sói tiến đến làm thịt. Trong Vạn Hỏa sơn lúc này, ngoài cái vẻ yên tĩnh của nó là một sự máu tanh đến đáng sợ. Ma thú hôm nay dường như cũng cảm nhận có điều gì đó bất ổn, nên chúng đều tự mình rời xa khỏi Vạn Hỏa sơn đến cả vạn dặm. Mấy tên tu sĩ chuyên đi giết người đoạt bảo cũng ngửi thấy mùi nguy cơ mà ẩn mình.

Lúc này, ở một khu vực phía bắc của Vạn Hỏa sơn có một nhóm người trang bị chiến giáp, bên trên chiến kỳ còn có ký hiệu đầu Hoàng Kim Sư Hổ thú. Đây là một cái ký hiệu của quân đoàn Hoàng Kim Sư Hổ kỵ, quân đoàn đệ nhất danh của Đại Việt Đế quốc. Sự xuất hiện của đám kỵ binh này làm cho ma thú run sợ mà tránh đi, những tên đạo tặc càng không dám ló đầu mà đến gần. Thậm chí, có vài tên xui xẻo nào đó vô tình lọt vào bên trong phạm vi của mấy trăm kỵ binh này mà bị ngũ mã phân thây, hồn phách đều bị đánh tan. Sự kinh khủng của quân đoàn khát máu làm nỗi sợ hãi của Vạn Hỏa sơn lan truyền đến mấy vạn dặm.

Nhưng không chỉ như vậy, mà ba phía đông, tây, nam đều có những đội quân tinh nhuệ từ các thế lực khác nhau đang tiến hành vây quét toàn bộ Vạn Hỏa sơn. Phàm là kẻ nào lọt vào trong phạm vi của các thế lực này, tất cả đều bị diệt sát. Phía bắc có Hoàng Kim Sư Hổ kỵ của Đại Việt Đế quốc, thì phía nam lại có Nam An Tượng Binh của Nam An Đế quốc. Phía tây thì có Cự Ngạc quân đoàn của Tây Thục Đế quốc. Phía đông thì lại là nơi tập hợp của rất nhiều nghiệp đoàn gia tộc thuộc tam đại cổ tộc Lý, Nguyễn, Hạ Hầu. Ba gia tộc này chiếm cứ ba khu vực riêng biệt ở phía đông. Bọn họ cũng không tàn sát tu sĩ như các quân đoàn của ba Đế quốc tiến hành. Mà ba gia tộc này tự tạo cho mình tầng tầng kết giới, cách li toàn bộ ba mảnh khu vực phía đông ra thành vùng cấm.

Tất cả các thế lực lớn đều đã xuất hiện, còn các thế lực lệ thuộc cũng đem người tới mà góp vào. Nhưng chuyện này nhóm người A Khờ còn chưa có biết. Khoảng cách của bọn họ đến vùng trung tâm của Vạn Hỏa sơn phải hơn mấy vạn dặm nữa. Mà A Khờ thì đã chui vào trong không gian pháp bảo ngồi xuống tu luyện, hắn còn kéo theo cả hai nữ xà vào trong để cùng song tu. Nhược Lan muốn ngăn không cho hai nữ đi vào, nhưng nghĩ bây giờ tình hình mẫn cảm, nàng cũng không thể ghen tuông lung tung được. Còn Long Tinh Nguyệt thì rất bất an, nàng càng muốn tiến nhanh để thâm nhập vào bên trong nơi cất giấu trứng rồng. Nhưng A Khờ đã suy tính qua, nơi này e rằng đường rất khó đi, không phải muốn vô thì vô. Hắn suy đoán đại khái là việc trứng rồng được cất giấu bên trong Vạn Hỏa sơn đã bị lộ. Có kẻ nào đó muốn chiếm đoạt quả trứng này làm của riêng, nhưng không thể chiếm đoạt được. Nên hắn mới tung tin ra cho toàn bộ các thế lực lớn ra tay. Cuối cùng hình thành một vòng tranh đoạt, rồi hắn ở phía sau màn, làm cái ngư ông đắc lợi.

Chuyện này A Khờ tính toán hoàn toàn rất hợp lý. Chỉ có điều cũng không có đúng đến hoàn toàn. Đại khái là, trong một lần đệ tử của các gia tộc đi vào bên trong khai thác linh hỏa. Trong lúc vô tình có mấy đệ tử của bọn họ phát hiện ra được trứng rồng. Mà quả trứng này vẫn còn sinh cơ, tức là một con rồng non chưa có ra đời. Phải biết rằng, long tộc là một tồn tại đặc biệt của Âu Lạc giới, bí mật của bọn họ rất nhiều thế lực muốn tìm hiểu đến. Nhưng ngoài việc bọn họ ở tận Đông Hải xa xôi, còn có thực lực thật quá cường đại, càng rất ít khi lui tới thế giới bên ngoài. Cho nên phát hiện ra quả trứng rồng vẫn còn nguyên vẹn xuất hiện ở Vạn Hỏa sơn đã đánh động đến mấy vị lão tổ của các gia tộc và đế quốc. Một con rồng vừa sinh ra, thực lực chí ít cũng là thánh cấp. Nếu như có thể thu phục và nuôi dưỡng nó, nói không chừng trong vòng trăm năm lại sinh ra một đế cấp, tạo một cái tranh giành lợi ích rất lớn. Đó chính là nguyên nhân tại sao nhiều thế lực lớn lại cùng tụ hội ở Vạn Hỏa sơn lúc này. Mà thật sự thì A Khờ cũng không nghĩ đến bọn họ lại xuất hiện đông đến như vậy. Dù sao hiện tại hắn cũng đang bận bế quan. Hắn tự ngâm mình vào bên trong hồ nước ngũ sắc, thỉnh thoảng lại kêu Lục Thanh Y hái xuống long quả để ăn, sau đó thì tiến hành cùng nàng song tu. Phải biết, lần trước hắn cùng hai nàng song tu một lần đã vượt qua được một đại cảnh giới. Bây giờ kết hợp với nước ngũ sắc, lại ăn long quả song tu qua lần đầu cũng thuận lợi tiến vào đại sư cấp tám. Nhưng khi tiến vào đại sư cấp chín, tiến đến đại sư đại viên mãn. Tức là chỉ còn cách tông sư cấp bậc có một vách ngăn thì hắn gặp phải bình cảnh không thể tiến thêm được nữa. Mà cường độ thân thể của hắn vốn dĩ đã đạt đến tông sư cấp một, nay lại nhờ được ngâm trong nước ngũ sắc tu luyện suốt ba ngày liên tục nên cũng chậm rãi đột phá đến tông sư cấp ba. Hắn vừa rồi đã song tu qua với Bạch Tố Tố, lại muốn cùng Lục Thanh Y song tu một lúc. Nhưng Long Tinh Nguyệt từ bên ngoài không gian pháp bảo truyền âm vào bên trong nhắc nhở hắn:

- A Khờ, phía trước hình như đã bị ngươi ta chặn hết lối vào rồi, ngươi còn muốn tu luyện đến bao giờ nữa? Mau mau nghĩ cách giúp ta đi!

Nàng vốn bình thường cũng rất thông minh, mà khoảng thời gian này vì lo lắng nên tâm trí có chút kém cỏi. Với lại, nàng hình như cũng dần dần hình thành một cái thoi quen lệ thuộc vào hắn, nhưng lại không hề hay biết chút nào. A Khờ nghe nàng truyền âm nào còn dám ở lâu trong pháp bảo, hắn cùng hai nữ đi ra. Lại nhìn gương mặt đang phơn phớt hồng của Bạch Tố Tố, còn có dáng vẻ động tình của Lục Thanh Y Nhược Lan có chút cảm giác chua chua trong lòng. Nàng không phải không nghĩ đến chuyện cùng hắn ở cùng một chỗ, để tách hai nữ kia ra. Nhưng mà thực lực của nàng bây giờ còn ở dưới hắn, nếu như hắn cùng nàng song tu chỉ có hại chứ không có lợi. Bởi vậy nàng mới mắt nhắm, mắt mở mà làm như không thấy. Mắt nàng có thể không thấy, tâm nàng lẽ nào không thấy thật sao. Lúc này A Khờ cũng không có nói nhiều, mà thử tìm một nơi có địa hình thuận lợi mà quan sát hoàn cảnh xung quanh. Bây giờ thực lực hắn đã tăng, mắt hắn có thể nhìn xa được vài dặm khoảng cách, tai nghe hơn vạn trượng. Tuy nơi hắn và chúng nữ đang đứng còn cách trung tâm của Vạn Hỏa sơn đến mấy trăm dặm, nhưng tu sĩ qua lại tuần tra cứ cách vài nhịp hơi thở lại đi ngang qua một lần. Hắn phải thật sự cẩn thận mới khi bị phát hiện ra. Vòng ngoài này, đa số chỉ là tu sĩ từ cấp tông sư trở xuống, nên việc không phát hiện ra bọn hắn cũng là cái lẽ dĩ nhiên.

A Khờ thầm tự tính toán trong đầu, lại xoay chuyển hai tròng mắt, khóe miệng chợt nhếch lên cười mỉa. Hiện chỗ hắn đứng là phía tây của Vạn Hỏa sơn, nên quân đồn trú ở đây thuộc về Cự Ngạc quân đoàn. Đám tu sĩ này là mấy quân đội địa phương ở một tòa thành gần đây đưa tới, thực lực không có gì đáng ngại. A Khờ nhảy xuống dưới chỗ ẩn nấp, lại bàn bạc với chúng nữ. Các nàng nghẽ hắn luyên thuyên một hồi, có lúc thì nhíu mày suy nghĩ, lúc lại gật đầu liên tục tán thưởng. Chỉ có riêng con thỏ trắng là không lúc nào rời mắt khỏi hắn. Hắn biết con thỏ này ắt hẳn là liên quan đến Tiêu Lăng, nên hắn cũng nhìn quen mắt, không có gì đáng để mà lo lắng.

Bàn xong kế hoạch, A Khờ dẫn theo Bạch Tố Tố cẩn thận tiến vào bên trong phạm vi của đám tu sĩ tuần tra. Còn Long Tinh Nguyệt và Lục Thanh Y thì có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Nhược Lan. Nhìn thấy một top tu sĩ vừa mới đi qua, A Khờ đánh mắt ra hiệu cho Tố Tố biến thân thành một con rắn dài mấy chục trượng lao nhanh về một phía. Nghe có tiếng động top tu sĩ vừa mới rời đi liền cảnh giác nhìn nhau. Khi bọn họ nhìn thấy một con bạch xà dài mấy chục trượng lao đến liền kinh hãi mà rút ra các loại vũ khí tấn công tới tấp. Bạch Tố Tố cũng không có tránh né, mà trực tiếp lao đến quật đuôi lên người bọn chúng. Làm chúng ngã rạp xuống đất, kêu lên thất thanh:

- Không xong rồi! Có một con ma thú cấp sáu xuất hiện, ma mau đi báo đội trưởng đến đây bắt nó!

Đám tu sĩ này thực lực cao nhất chỉ là tu vi tông sư cảnh cấp năm, làm sao chịu nỗi sức tấn công của Tố Tố. Mặc dù là nàng đã cố tình hạ thấp tu vi xuống, ra tay cũng không phải là đòn sát thủ; nhưng cũng đủ khiến cho bọn chúng khiếp hãi kêu hô liên tục. Lúc này, từ bên trong khu vực trọng địa, có mấy cái bóng hình lần lượt xông ra. Người đi đầu là một nam tử cao đến tám trượng, tay cầm đại đao phi hành mà đến. Người nay tu vi đã đạt đến tông sư cảnh cấp tám. Đi hai bên của hắn là một nam, một nữ vẻ mặt còn tương đối trẻ, tu vi cũng đạt tới tông sư cảnh cấp ba. Người đàn ông đi đầu có lẽ là đội trưởng của đám tu sĩ tuần tra vòng ngoài, con một nam một nữ kia hẳn là đội phó của hắn. Ba người vừa xuất hiện, đã thấy có một gã thuộc hạ hớt ha hớt hãi, đầu tóc rối bù mà chạy đến:

- Đội trưởng đại nhân, là một con yêu xà! Một con yêu xà rất lợi hại! Mấy huynh đệ của bọn thuộc hạ đã bị nó đánh trọng thương. Bây giờ nó thấy đội trưởng đến nên đã chạy mất rồi!

Tên đội trưởng này tên là Sở Kỳ, là con cháu của Sở vương, lần này có lệnh của đế quốc triệu tập nên hắn mới lãnh đội đi theo. Nay thấy nơi mình tuần tra bảo vệ xảy ra chuyện hắn rất lo lắng mà chạy vội đến. Lại nghe được lời của tên thuộc hạ nói là con rắn đó chạy mất rồi mới hơi an tâm một chút. Sở Kỳ nhìn một mảnh hỗn loạn phía trước mặt, vội ho lên một tiếng:

- Các ngươi nhanh chóng thu dọn chỗ này đi! Tất cả lại tiếp tục tuần tra, ta sẽ ở đây để giám sát. Nếu con yêu xà đó còn to gan đến đây lần nữa, đích thân bổn tướng sẽ đem nó lột da xuống, đem đi nấu canh rắn cho các ngươi ăn!

Cả đám thuộc hạ bên dưới đều hô lên rất phải. Chỉ có tên tu sĩ vừa mới chạy tới là rất bất mãn, cười lạnh trong bụng:

- Con bà nó! Các ngươi dám tính ăn thịt lão bà của ta hay sao? Cẩn thận lát nữa ta đốt sạch hết các ngươi, đem các ngươi ném cho Hỏa thần ăn sống đấy!

Gã này tuy cố tình che đi mặt mũi, nhưng còn không phải A Khờ thì là ai? Hắn vậy mà cũng đã trà trộn vào được trong này, không biết kế hoạch của hắn sẽ như thế nào đây?

Các bạn lại tiếp tục đón đọc phần sau của truyện nhé! Xin chân thành cảm ơn!