✰ Phiên ngoại 03 ✰

Edit: OhHarry

***

Khi Ninh Hi được đầy tháng, Tống Tiêu có trở về nhà một lần, nhưng chỉ ở lại hơn mười ngày rồi rời đi ngay. Lần này chú đi xa hơn, bay thẳng qua bên kia đại dương, nói rằng muốn đến đó để chụp ảnh các loài chim di cư.

Mỗi khi đến nơi mới, chú đều gửi một tấm bưu thiếp về nhà, đôi khi tôi nhận được hai, ba tấm mỗi tháng, trong bưu thiếp ghi ngắn gọn lời thăm hỏi tới chúng tôi và tên của điểm đến tiếp theo.

Tống Tiêu như thể không biết mệt mỏi, chú ấy muốn bù đắp lại tất cả những điều mình từng bỏ lỡ và mất đi, so với giới trẻ thì chú năng động hơn nhiều. Chỉ trong một năm, chú đã đi khắp lục địa châu Mỹ, đến khi Ninh Hi được một tuổi, cuối cùng chú cũng trở về Hương Đàm như chim di cư về tổ.

Tống Mặc được gặp lại ông nội thì vui lắm, cả hai cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm đáng nhớ trong suốt một năm như những người bạn. Tống Mặc kể về những tin đồn thú vị mình nghe được ở trường, còn Tống Tiêu miêu tả lại những khung cảnh kỳ bí mà bản thân trông thấy dọc trên đường đi. Sau đó chủ đề nói chuyện của cả hai chuyển sang Tống Ninh Hi đang bi bô tập nói.

Trước khi tới châu Mỹ, Tống Tiêu đã giao nhiệm vụ báo cáo định kỳ về quá trình phát triển của em gái cho cháu trai.

Tống Mặc bắt đầu học chữ từ sớm, tuy mới bảy tuổi nhưng cậu bé đã đọc và viết rất tốt nên có thể sử dụng ứng dụng nhắn tin một cách thành thạo. Hai ông cháu thường xuyên trao đổi tin nhắn với nhau, ông gửi cho cháu ảnh chim muông ngoài hoang dã, còn cháu gửi ảnh tự chụp em gái cho ông xem. Xem xong hai ông cháu còn tâng bốc nhau lên chín tầng mây.

Có lần tôi tình cờ đọc được đoạn chat giữa Tống Mặc và Tống Tiêu về chủ đề nhiếp ảnh, Tống Mặc trầm trồ khen ngợi chú chim trong bức ảnh Tống Tiêu gửi tới: “Con chim này đẹp quá, ông nội cháu tuyệt vời nhất!”

Sau đó đến lượt Tống Tiêu khen ảnh Tống Mặc chụp em gái: “Căn góc chụp lúc em gái bị ngã rất chuẩn, Mạc Mặc nhà ông cũng tuyệt vời cực kỳ!”

Hai người thi nhau dìm mình xuống và nịnh hót đối phương, nhắn tới nhắn lui thêm mấy chục tin, cuối cùng Tống Mặc đành xấu hổ thừa nhận bản thân giỏi hơn ông nội một chút.

“Em gái lanh lợi lắm ạ, giờ em biết gọi bố, mẹ với anh rồi.”

Tống Mặc ngồi ở bên cạnh Tống Tiêu ôm Ninh Hi, thỉnh thoảng nắm bàn tay con bé ngậm trong miệng kéo ra. Trẻ con càng lớn càng hiếu động, nếu không trông chặt, không biết đứa nhỏ sẽ gây ra chuyện gì trong một giây tiếp theo.

Hôm qua tôi vào phòng thì phát hiện con bé đang cố “vượt ngục”, nhưng do chân ngắn nên bị mắc luôn trên thành cũi, không rụt về được.

Tôi váng hết cả đầu, con bé ngước lên thấy tôi tới thì đôi mắt lập tức sáng rực, vừa cắn núm vú giả vừa ê a gọi “mẹ”.

Tôi thở dài, nhấc con bé lên rồi đặt về cũi, đến bữa tối mới thuật lại sự việc cho Tống Bách Lao và Tống Mặc.

Nghe vậy Tống Bách Lao rất phấn khích, vừa ăn xong đã lên bế Ninh Hi, kêu con gái dựng lại “hiện trường vụ án”.

Đứa nhỏ cắn núm vú giả đứng dựa vào thành cũi, ngước đôi mắt to tròn vô tội lên nhìn bố, chẳng biết con bé có hiểu bố nói gì không mà vẫn nhấc một chân lên.

Cặp chân bụ bẫm như củ sen vắt vẻo trên thành cũi, Tống Mặc đứng chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ của em gái một cách tận tâm.

“Em gái giỏi quá, sắp trèo ra được rồi!”

Tiếng màn trập vang lên liên tục, có lẽ Ninh Hi cũng thấy được sự phấn khích của anh trai nên không đành lòng để cậu bé thất vọng, con bé cố gắng giữ thăng bằng, thậm chí còn toét miệng cười với ống kính.

Nhưng Ninh Hi còn nhỏ nên sức vẫn rất yếu, con bé giữ được một chút đã mệt nhoài người rồi bổ nhào về trước.

Tôi vội vàng bước tới đỡ con, nhưng Tống Bách Lao đã thủ thế sẵn ở bên cạnh, anh vươn tay túm áo con bé, nhấc bổng nó lên một cách dễ dàng.

Vẻ hoảng sợ vẫn chưa biến mất trên gương mặt Ninh Hi, nhưng con bé vừa trông thấy Tống Bách Lao đã bật cười khanh khách: “Papa?”

Tống Bách Lao nhe răng cười lại, sau đó đặt con về cũi, quay đầu dặn dò mợ Cửu: “Mợ nâng thành cũi lên nhé.”

Đứa nhỏ được quấn tã nắm lấy song cũi, vẻ mặt ngô nghê. Còn Tống Mặc thì đứng ở bên cạnh, liên tục chụp ảnh cho em nhỏ.

“Từ đầu tiên em gái nói là gì?” Tống Tiêu mỉm cười xoa xoa mái tóc mềm mại của Ninh Hi.

Trở về từ chuyến đi, gương mặt của chú rạng rỡ lên hẳn, đầu óc khuây khỏa, giao tiếp với Tống Bách Lao cũng tự nhiên hơn.

Tuy vết nữa vẫn còn nhưng nó đang dần khép miệng.

“Là ‘anh’ ạ!” Tống Mặc đung đưa chân, trên gương mặt hiện rõ vẻ tự hào, “Cháu đã dạy em nói được từ lâu rồi ạ!”

“Thật không? Mặc Mặc giỏi thế, hôm nào dạy em gái gọi ‘ông nội’ nữa nhé.” Tống Tiêu khao khát nói, “Ông muốn nghe em gái gọi ‘ông nội’ quá.”

Ninh Hi còn biết nói từ “em gái” và từ “hư”, mỗi lần bị ngã hay bị thương, con bé đều chỉ vào vết thương, than thở hét lên: “Em gái, hư.”

Hễ thấy bố Bách Lao tỏ ra nghiêm khắc với mình, con bé cũng chỉ vào Tống Bách Lao rồi phàn nàn với tôi: “Bố hư.”

Theo quan điểm Ninh Hi, chắc từ “hư” chỉ những thứ con bé không thích.

“Dạ, mai cháu dạy em nói luôn.” Tống Mặc đáp lời.

“Hứa rồi đấy nhé.”

“Cơm nấu xong rồi.” Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện của hai ông cháu, bước tới bế Ninh Hi lên, nói: “Vào ăn thôi.”

Tống Mặc nhảy khỏi ghế sô pha, chạy vọt vào phòng ăn: “Con muốn ngồi cạnh ông nội!”

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Buổi tiệc sinh nhật đầu tiên của Ninh Hi không hoành tráng lắm, chúng tôi chỉ tổ chức một bữa buffet đồ ngọt tại nhà và mời gia đình cùng bạn bè tới tham dự, tổng cộng chưa đến ba mươi người.

Lương Thu Dương hủy lịch trình để tham dự tiệc sinh nhật của con gái nuôi. Dù tôi không đề cập nhưng cậu ấy vẫn chủ động hát nguyên một album nhạc thiếu nhi.

Ngoài quà của mình, Lạc Mộng Bạch còn mang quà tới hộ cho Lạc Thanh Hòa, đó là một chiếc váy công chúa màu hồng rất đẹp.

Công việc bây giờ của Lạc Thanh Hòa rất bận rộn, cách đây không lâu, ông vừa đệ trình dự luật mới lên Chủ tịch Quốc hội khiến người dân xôn xao.

Ông cố gắng thúc đẩy quá trình thực hiện phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể cho Alpha và Omega, nhưng nhanh chóng bị hội đồng từ chối với lý do không đủ số liệu thống kê.

Tuy đề xuất bị bác bỏ nhưng nó đã tác động mạnh đến dư luận theo nhiều chiều hướng khác nhau.

Nhưng người ủng hộ Lạc Thanh Hòa thì ngày càng yêu quý ông, còn những người theo phe đối lập lại càng căm ghét ông hơn. Nhưng tôi đoán đây là hiệu ứng mà ông muốn hướng tới.

Trước mắt dự án thử nghiệm trong vòng ba năm của ông đã được Hội đồng Đạo đức thuộc Chính phủ cấp phép. Nếu ca phẫu thuật thử nghiệm lâm sàng ba năm sau thành công, việc loại bỏ tuyến thể có thể được phổ cập, cho phép Alpha và Omega tự do ly hôn.

Thử nghiệm này sẽ do hai cơ quan nghiên cứu thực hiện, một trong số đó là phòng thí nghiệm của Lạc Mộng Bạch.

“Dạo này chú bận quá, hai hôm nữa mới qua chơi với em gái được.” Lạc Mộng Bạch vừa đưa quà cho người giúp việc vừa giải thích với tôi.

Nguyên nhân không đến là do bận hay không muốn đụng mặt với Tống Tiêu thì chỉ có ông mới là người hiểu rõ nhất. Nhưng thế cũng tốt, họ đỡ phải cãi vã với nhau.

Tôi mất hai ngày để hoàn thành xong bánh sinh nhật, chiếc bánh gồm bốn tầng và được trang trí bằng những bông hoa đào làm từ kem bơ, nhìn từ trên xuống giống như một tấm thảm lộng lẫy.

Trước khi cắt bánh, Tống Bách Lao kê một cái sạp ra bãi cỏ rồi bày biện lên đó văn phòng tứ bảo, bàn tính, nước hoa cùng mấy thứ linh tinh khác để Ninh Hi chọn vật đoán nghề trong lễ thôi nôi.

(*) Văn phòng tứ bảo gồm bút lông, mực tàu, nghiên mực và giấy.

Người lớn đứng xếp thành vòng, chăm chú quan sát đứa bé ở giữa.

Ninh Hi ngồi nhìn hết cái nọ sang cái kia, con bé bò hai bước rồi nhặt lên một tờ tiền.

“Quả nhiên có đầu óc kinh doanh giống bố……” Mọi người chưa khen hết, con bé đã ném phăng tiền đi với thái độ ghét bỏ.

Sau đó bò sang bên cạnh, cầm lấy thỏi son.

Lương Thu Dương lập tức bảo: “Em gái lớn lên sẽ xinh đẹp lắm đây, biết đâu có thể trở thành một ngôi sao nổi tiếng……”

Chưa kịp nói xong thì thỏi son bị vứt.

Sau đó, phim chụp ảnh, chày cán bột và cọ vẽ cũng chịu cảnh ngộ tương tự, con bé tò mò với mọi thứ nhưng lại mất ngay hứng thú khi vừa cầm lên.

Ngay lúc mọi người dần chết lặng, con bé đã nhặt thứ khác lên — một cây gậy bóng chày.

Gần đây Tống Mặc mới tham gia vào đội bóng chày của trường, đây là gậy đánh bóng của cậu bé, tuy ngắn hơn so với gậy của người lớn nhưng nó vẫn quá nặng đối với một đứa nhỏ chỉ mới một tuổi.

Mặt Ninh Hi đỏ bừng bừng, con bé cố nhấc cây gậy lên, khó khăn lắm mới nâng được một chút thì đã khiến tất cả mọi người có mặt tại đây cảm thấy “kinh hoàng”.

Con bé đánh văng con búp bê đặt ở bên cạnh.

Tôi dám chắc đây không phải hành động trong lúc vô ý của con bé, bởi trước lúc quăng đi, con bé còn vặt đầu con búp bê, sau đó mới vin vào gậy bóng chày, kéo người đứng lên rồi vừa la hét vừa cười khanh khách tỏ vẻ khoái trá.

“Ừm…… Con bé nhất định có thể trở thành tay đánh bóng xuất sắc.” Lạc Mộng Bạch phá vỡ sự im lặng một cách khô khan.

Tống Bách Lao bật cười rồi ghé sát vào tai tôi, thủ thỉ: “Con gái giống anh quá, sau này khỏi lo bị bắt nạt nhé.”

Ý anh là con đánh nhau giỏi ư?

Khi đang mang thai, tôi luôn lo lắng tính cách Ninh Hi sẽ giống Tống Bách Lao, bây giờ có vẻ con bé đã thừa hưởng gene bạo lực của bố.

Tương lai chắc cũng xưng vương xưng bá.

Tôi chẳng cười nổi: “Cắt bánh đi.”

Tống Bách Lao ôm tôi rồi đi về phía Ninh Hi, bế con bé lên khỏi mặt đất.

“Nghi lễ chọn vật đoán nghề đã kết thúc thành công tốt đẹp, con gái tôi sẽ là một ‘vận động viên’ xuất sắc trong tương lai.”

Khách khứa phá lên cười.

Tôi và Tống Bách Lao cùng nắm lấy tay con, hạ xuống nhát cắt bánh đầu tiên.

Nửa sau bữa tiệc sinh nhật, Ninh Hi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hết dụi mắt lại liên tục ngáp ngắn ngáp dài nên tôi nhờ mợ Cửu đưa con bé về ngủ.

Lương Thu Dương hào hứng hát cả tối, tôi không hiểu sao cậu ấy lại thích hát nhạc thiếu nhi như vậy.

Tống Bách Lao và Lạc Mộng Bạch đang trò chuyện cùng nhau nên cậu đành “lủi thủi” tới chỗ tôi.

“Tốt quá rồi……” Cậu ăn bánh trong đĩa, “Mọi người ai cũng thật hạnh phúc.”

“Đúng vậy.” Tôi tựa vào cột, nhìn Tống Mặc đang nô đùa cùng những đứa trẻ khác, trong đám trẻ đó còn có một “đứa trẻ già” trông cực kỳ nổi bật, nhìn họ cười đùa vui vẻ với nhau mà lòng tôi bình yên đến lạ.

Có lẽ đây là sự “hạnh phúc” Lương Thu Dương nhắc tới. Không có cảm xúc mãnh liệt, cũng không có cảm giác tồn tại, nó chỉ giản dị, đơn sơ như thứ nước ta hay uống hàng ngày, hay như tia nắng ấm áp hiếm gặp giữa trời đông.

Khi thường có thể không cảm nhận rõ ràng, nhưng nếu ta bất chợt quay đầu lại nhìn vào một ngày nọ, hóa ra nó đã thấm sâu vào mọi ngóc ngách của cuộc sống.

“Tôi muốn sinh bé gái giống Mặc Mặc.”

Tôi quay sang, nhìn Lương Thu Dương bằng ánh mắt kỳ lạ: “Bé gái giống Mặc Mặc?”

Cậu cắn thìa: “Sao, không được chắc? Tôi thích Mặc Mặc, thích có con gái nên muốn đẻ một đứa giống Mặc Mặc đấy. Lạc Mộng Bạch là bác họ của Mặc Mặc nên khả năng cao là nhà tôi sẽ đẻ được một bé như Mặc Mặc, cậu thấy đúng không hả Tiểu Úc?”

Vấn đề này…… Sao tôi biết được. Tống Ninh Hi cũng là cháu họ của Lạc Mộng Bạch mà tính cách có giống “Mặc Mặc” chỗ nào đâu.

Tôi do dự mãi, không đành lòng đả kích cậu nên chỉ “ừ” một tiếng cho có.

Sau khi Lương Thu Dương rời sân khấu, dàn nhạc chơi một bản hòa tấu nhẹ nhàng, rất thích hợp để khiêu vũ.

Các cặp đôi nhẹ nhàng lắc lư, Lương Thu Dương nói mình cũng muốn khiêu vũ nên quyết định “bỏ rơi” tôi rồi đi về phía Lạc Mộng Bạch.

Tôi thấy Lạc Mộng Bạch đồng ý một cách không do dự, sau đó được Lương Thu Dương nắm tay, dẫn vào sàn nhảy.

Tống Bách Lao đặt ly sâm panh sang một bên, chậm rãi bước tới chỗ tôi.

“Thưa quý ngài quyến rũ, liệu anh có vinh dự được mời em khiêu vũ không?”

Anh vươn tay, hơi hơi khom người.

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh, ra vẻ khó xử: “Nhưng em chỉ biết nhảy bước nam.”

Nói vậy nhưng vẫn đưa tay ra.

Anh nắm tay tôi thật chặt, dẫn tôi đi về phía trước: “Không thành vẫn đề, anh có thể nhảy bước nữ.”

(*) Hội đồng Đạo đức trong Nghiên cứu Y Sinh học là tổ chức bao gồm các chuyên gia tư vấn xem xét, đánh giá, thẩm định về khía cạnh khoa học và đạo đức đối với các nghiên cứu y sinh học liên quan đến con người để bảo đảm các nghiên cứu này được thực hiện phù hợp với các quy định, hướng dẫn về đạo đức y sinh học của pháp luật.

27/2/2021