✰ Phiên ngoại 02 ✰

Edit: OhHarry

***

Tống Bách Lao mời tôi đến một bữa tiệc tối, nói rằng tổng thống cũng tham gia.

Mấy hôm nay đọc tin tức nên tôi biết ông ấy sắp tới, chẳng qua không ngờ mình cũng sẽ tham dự bữa tiệc để chào đón ông.

Tiệc tối được tổ chức tại một khách sạn lâu đời ở Hương Đàm, toàn bộ sảnh tiệc tuy không xa hoa nhưng rất long trọng. Cả bốn tân nghị sĩ của Hương Đàm đều tới tham gia bữa tiệc cùng gia đình mình.

Tổng thống và phu nhân không phải những người duy nhất đến từ thủ đô, trong lúc khai mạc Tống Bách Lao đã giới thiệu cho tôi từng người một, dặn chút nữa sẽ đưa tôi đi chào hỏi họ.

Việc tham gia vào những dịp trang trọng thế này khiến tôi vô cùng căng thẳng, cả buổi hành động hệt như một con rối, Tống Bách Lao bảo đi đâu thì đi đấy, bảo chào ai thì chào người ấy.

“Kia là Hàn Viễn Tùng, một trong những thư ký của văn phòng tổng thống.” Tống Bách Lao ôm eo, nhỏ giọng nói vào tai tôi, “Bố ông ta là thân tín của tổng thống, từng giữ chức Bộ trưởng Bộ Tài chính nhiệm kỳ trước, nhưng phải nhanh chóng nghỉ hưu vì lý do sức khỏe. Không giống bố mình, ông ta là một ‘bao cỏ’ chỉ biết ăn chơi trác táng, được nhấc lên chức thư ký đã là nể mặt bố ông ta lắm rồi.”

(*) Bao cỏ: ý chỉ người bất tài, vô dụng.

“Ông ta còn rất háo sắc, thời trẻ gây ra không ít nợ phong lưu, tuy là Alpha nhưng chưa đánh dấu Omega nào, cũng chẳng kết hôn.”

“Bao cỏ” đứng cách chúng tôi không xa, ông ta đang nói chuyện với một người phụ nữ mặc váy đỏ. Ông ta trông tầm hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ suit màu xám, dáng người không cao nhưng rất gầy, thái độ khi nói chuyện còn hơi cà lơ.

Nhìn vào cách Hàn Viễn Tùng giao tiếp với phụ nữ là có thể biết ngay hồi còn trẻ ông ta là người tài hoa hay chỉ là gã tình nhân lăng nhăng, bội bạc.

Có lẽ do cái nhìn của tôi quá chói, ông ta đang nói chuyện thì đột nhiên quay sang, đúng lúc chạm phải tầm mắt tôi.

Tôi sửng sốt, muốn nhìn đi chỗ khác cũng đã muộn nên đành căng da đầu cười nhẹ với ông ta, không ngờ sau khi cúi đầu nói gì đó với người phụ nữ trước mặt, ông ta lại bước thẳng tới chỗ chúng tôi.

Tôi nâng ly rượu lên che bên môi, bảo nhỏ: “Ông ta đến kìa……”

Tống Bách Lao không nói gì mà chỉ ôm eo tôi chặt hơn một chút.

Hàn Viễn Tùng bưng ly rượu tới chỗ chúng tôi, chủ động đưa tay ra: “Ngài Tống, phu nhân Tống, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ, ngưỡng mộ đại danh hai vị đã lâu.”

Chúng tôi lần lượt bắt tay nhau, sau đó ông ta trò chuyện với Tống Bách Lao về tình hình dân sinh, công việc kinh doanh, và cả về nơi có xì gà ngon nhất, nơi có giăm bông thơm nhất, một chủ đề thường xuyên được đề cập đến giữa những gã ăn chơi.

Nói chuyện được một lúc, ông ta nhìn sang tôi, đột ngột lên tiếng: “Tôi thấy phu nhân Tống quen lắm, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải.”

Lời nói của ông ta sao rỗng đến mức khiến tôi không biết phải trả lời thế nào, qua hai giây sau mới đáp lời: “À vậy sao? Chắc là vì ngài đã xem video của tôi trên mạng?”

Hàn Viễn Tùng cau mày, trông hơi buồn rầu: “Không nhớ nữa, tôi chỉ cảm thấy đôi mắt của cậu nhìn rất quen……”

Nếu không có Tống Bách Lao ở đây, tôi thực sự cho rằng ông ta đang tán tỉnh mình.

Cánh tay khoác bên eo tôi siết lại thật chặt, Tống Bách Lao tức rồi.

“Có lẽ thư ký Hàn đã nhớ lầm, vợ tôi chưa từng đến thủ đô nên không thể gặp ngài được.”

Giọng điệu anh ấy nghe vừa lịch sự lại dửng dưng, nhưng nếu ai tinh ý sẽ nhận ra anh đang phản cảm với lời lẽ vô duyên này. Nhưng thái độ của Hàn Viễn Tùng vẫn bình thường, ông ta nhìn tôi đăm đăm, suy tư hồi lâu: “Khả năng giống với một tình nhân cũ của tôi.”

Phát ngôn của ông ta không còn dừng ở mức độ vô duyên mà phải nói là rất thô lỗ, tôi nhận ra Tống Bách Lao đang gồng mình và có chiều hướng xông lên nên vội vàng giữ chặt anh lại.

“Ngại quá, giờ chúng tôi có chuyện gấp phải đi ngay.” Tôi không thèm quan tâm đến cảm nghĩ của ông ta, nói xong thì kéo Tống Bách Lao rời khỏi hội trường.

Tôi mở cửa ra ngoài, xác nhận không có ai mới lôi anh lên sân thượng.

“Em kéo anh làm cái gì?” Tống Bách Lao cấm cảu, mặt mày đen sì sì.

Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã giằng tay về rồi bước thẳng tới chỗ lan can sân thượng, lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc và bật lửa.

“Tách” một tiếng, làn khói trắng chậm rãi phiêu du theo gió, tạo thành một sợi dây mỏng manh khó nắm bắt trong đêm.

“Nếu em không kéo thì anh định làm gì?” Tôi đi qua, đứng dựa lưng vào lan can bên cạnh anh.

“Đánh lão già đó.”

Đèn trong hội trường bật sáng lộng lẫy, đứng ở ngoài thôi cũng có thể chứng kiến rõ bên trong đang diễn ra sự kiện gì.

Lạc Thanh Hòa vẫn đang nói chuyện với ngài tổng thống, trông có vẻ muốn xây dựng mối quan hệ thân thiết. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh nổi cơn tam bành của Lạc Thanh Hòa nếu hồi nãy Tống Bách Lao đấm một cú thật mạnh vào mũi Hàn Viễn Tùng.

Tôi dịch người sang bên cạnh Tông Bách Lao, dựa vào anh: “Thế mai anh phải lên đầu báo ngồi rồi, đánh người trước mặt tổng thống cơ đấy.”

Móc mỉa Hàn Viễn Tùng là “bao cỏ” quả không sai, chẳng ai đầu óc bình thường lại đi nói những lời khiếm nhã như vậy trước mặt vợ người khác cả.

“Anh dúi đầu lão vào bồn cầu trước mặt tổng thống còn được.” Anh cục cằn nói thế thôi chứ tôi biết anh đã bớt giận rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, là mợ Cửu gọi tới.

“Không hiểu sao tối nay em gái cứ khóc suốt, tiểu thiếu gia dỗ mãi không được nên cũng khóc theo luôn, cậu Ninh với cậu Tống về sớm được không?”

Ống nói bắt vào cả tiếng khóc đinh tai của Ninh Hi xen lẫn với tiếng nức nở dỗ dành của Tống Mặc.

“Em gái đừng khóc nữa mà…… Anh đây rồi, em sao thế? Em đừng hù anh……”

Tôi đứng thẳng dậy: “Chúng cháu về ngay đây.”

Tôi cúp máy và nhanh chóng nói tình hình cho Tống Bách Lao, sặc mặt anh ấy thay đổi, dụi tắt tàn thuốc rồi lập tức xuống hội trường cùng tôi.

Bữa tiệc mới diễn ra được một nửa nên trước khi ra về chúng tôi phải đi chào tổng thống và Lạc Thanh Hòa.

“Phải về luôn à?” Lạc Thanh Hòa nghe vậy thì hơi nhíu mày.

Tổng thống cười bảo: “Thanh niên ở lại lâu cũng thấy chán, xin về sớm là chuyện bình thường.”

Tôi giải thích với họ: “Không phải đâu ạ, đứa nhỏ ở nhà bị ốm nên chúng cháu mới vội vàng xin về.”

Vẻ mặt Lạc Thanh Hòa lo lắng: “Mặc Mặc hay em gái?”

Tống Bách Lao trả lời: “Em gái.”

Mày Lạc Thanh Hòa cau càng chặt, “Gọi Mộng Bạch đến khám đi.” Sau đó quay sang giải thích với tổng thống, “Là cháu gái nhỏ của tôi, con bé sinh non trước bốn tháng nên sức khỏe không được tốt.”

“Vậy ư, chuyện con cái lo lắng là phải, về đi về đi, không sao hết.” Tổng thống ân cần vẫy tay.

Kỳ thực, kể từ khi sinh ra Ninh Hi đã rất khỏe mạnh và phát triển tốt hơn những đứa trẻ bình thường, đến bệnh viện kiểm tra cũng chẳng ai tin con bé bị sinh non.

Con bé trộm vía dễ nuôi, hết ăn lại ngủ, giờ chơi thì có Tống Mặc nô đùa cùng, đây là lần đầu tiên con bé quấy khóc như thế.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Chúng tôi lái xe trở về núi Duy Cảnh, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non liên miên mãi không dứt.

Mợ Cửu đang ngồi ôm Ninh Hi trên ghế sô pha, bất lực không biết phải xoay xở thế nào, Tống Mặc ngồi bên cạnh, thấy chúng tôi về thì mếu máo cầu cứu: “Mẹ ơi, em gái cứ khóc suốt, mặt đỏ rực lên rồi…..”

Tôi vội vàng ôm Ninh Hi lên, vừa lắc lư nhẹ nhàng vừa vỗ nhẹ vào lưng con bé, thấy đứa nhỏ xuôi xuôi dần thì dừng lại, nhưng lần này con bé còn khóc dữ hơn trước.

“Để anh thử xem.” Tống Bách Lao đưa tay ra.

Tôi cẩn thận đặt con vào tay anh, anh cứng đờ ngồi trên ghế sô pha ôm con với vẻ mặt như đang cầm túi thuốc nổ.

“Thôi nào, con gặp chuyện gì buồn mà khóc nức nở thế?” Tống Bách Lao lấy đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt Ninh Hi, “Anh trai con bị con làm cho khóc rồi, con khóc nữa nhỡ làm nhà ngập thì sao đây.”

Không biết do khóc mệt rồi hay Tống Bách Lao biết cách dỗ trẻ mà đứa nhỏ từ từ nín khóc, há miệng ngủ thiếp đi.

“Ngủ rồi à?” Tôi thì thầm.

Tống Bách Lao ngẩng đầu, trông anh còn ngạc nhiên hơn cả tôi: “Ngủ rồi.”

Tống Mặc dựa sát vào người Tống Bách Lao, khuôn mặt u sầu hồi nãy đã biến mất tăm, bây giờ đang mừng rỡ dướn mày.

“Em gái đừng khóc nữa nhé!” Cậu bé dặn dò một cách cẩn thận.

Mợ Cửu định ôm đứa nhỏ về phòng, nhưng vừa rời khỏi vòng tay của Tống Bách Lao, Ninh Hi đã ậm ọe muốn khóc khiến cả hai không dám cử động.

Giờ Tống Bách Lao chỉ có thể duy trì một tư thế, hễ buông nhẹ ra thôi là Ninh Hi lại bật khóc tỉnh dậy.

Thử bao nhiêu cách nhưng đều thất bại, Tống Bách Lao đành ôm con bé trong lòng, ngồi dựa vào đầu giường ngủ cả đêm.

Nửa đêm tôi tỉnh dậy để hâm sữa cho Ninh Hi thì thấy Tống Bách Lao đang ôm con ngủ gà gục, tóc tai rũ rượi, tôi định bế con cho anh nhưng vẫn không thành. Vừa rời khỏi bố, con bé đã ré lên.

“Anh làm cho.” Tống Bách Lao nhận lấy bình sữa rồi nhét đầu núm vú vào miệng Ninh Hi một cách vụng về.

Động vật có vú nuôi con bằng sữa mẹ, nhưng Beta không có khả năng này.

Beta không thể sinh con một cách tự nhiên cũng không thể tiết ra sữa, so với Omega và Alpha, chúng tôi giống phụ nữ không đủ tiêu chuẩn hoặc nam giới sinh con hơn.

Khi Ninh Hi vừa chào đời, có lần Tống Bách Lao ngồi trên giường xoa ngực tôi đến nỗi sưng đỏ bừng, chỉ chạm nhẹ vào thôi đã đau nhói lên, mãi một lúc lâu sau anh mới thấy việc làm của mình thật vô dụng, nói với giọng điệu nuối tiếc: “Đúng là không có sữa thật.”

Tôi tức giận, trùm chăn kín đầu lăn sang một bên, nằm bất động.

Anh ôm dính lấy tôi từ phía sau rồi lôi tôi ra khỏi chăn, ra vẻ ngọt xớt hỏi: “Em bực hả? Có đau lắm không? Để anh xem nào…… Ôi ôi, tội nghiệp quá, đỏ hết cả lên rồi, anh thổi cho em nhé……”

Ninh Hi ăn xong lại đi ngủ, tôi leo lên giường, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tống Bách Lao thì không nhịn được mà dướn qua thơm lên mặt anh.

“Chưa đủ.” Anh từ từ mở mắt, mỉm cười với tôi, “Muốn nữa.”

Tôi bật cười rồi hôn lên môi anh.

Sau nụ hôn sâu, tôi tựa đầu lên vai anh ngủ.

Đến buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Thấy tên của Lạc Thanh Hòa hiển thị trên màn hình, tôi tỉnh cả ngủ.

Tôi vội vàng nghe máy, Lạc Thanh Hòa hỏi Ninh Hi thế nào rồi, tôi kể sự thật cho ông nghe, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhỏ, sau đó Lạc Thanh Hòa bảo không bị làm sao thì tốt rồi cúp điện thoại.

“Ai thế?”

Tôi quay đầu, thấy Tống Bách Lao đang cau mày, vẻ mặt nhăn nhó vì bị đánh thức vào sáng sớm.

“Bố anh.” Tôi nói, “Gọi hỏi thăm em gái.”

Tống Bách Lao nhếch môi: “Tấm gương mẫu cho con cháu đời sau hay gì.”

Tôi cười cười, liếc xuống thì phát hiện Ninh Hi đã tỉnh, con bé đang chớp đôi mắt to ngô nghê nhìn chúng tôi.

Tôi thử dang tay ôm Ninh Hi vào lòng, con đã ngừng kêu khóc và trở về làm một cô bé dễ ăn dễ ngủ.

“Cả nhà bị con quấy mệt muốn xỉu luôn.” Tôi cúi đầu hôn lên khuôn mặt mập mạp của Ninh Hi rồi xuống giường, bế con bé về phòng trẻ em.

Khi quay lại, Tống Bách Lao đã nằm thẳng cẳng ngủ say trên giường.

Buổi chiều Lạc Mộng Bạch lái xe đến, bảo mình được Lạc Thanh Hòa gọi tới để kiểm tra sức khỏe cho Ninh Hi.

Nhưng khám xong cô ấy cũng không tìm ra được nguyên nhân, chỉ nói đứa trẻ vẫn khỏe mạnh bình thường.

“Chắc ít được Bách Lao gần gũi nên em gái mới giận dỗi đấy.” Cô phân tích, “Ra vẻ ‘con gái bố đáng yêu thế này mà sao bố không thương con’ để làm nũng ấy mà.”

…… Vậy ư?

Sao tôi lại thấy con bé đang “cảnh cáo” bố nó nhỉ, “con gái bố đáng yêu thế này mà sao bố không thương con, hay con quấy khóc cho bố xem nhé”.

Nhưng ngoài lần này ra, con bé chẳng bao giờ “làm nũng” với Tống Bách Lao theo cách đó nữa.