Sáng sớm, Hồ Ly và Thính Thông đem quả hồng tới ao, lại phát hiện ao cá vắng lặng, vô cùng quạnh quẽ.

"Hả? Cả nhà đi đâu rồi?" Hồ Ly chớp mắt, hỏi.

Thính Thông ngồi xuống, gọi xuống mặt ao: "Lý Tử—— Hắc Tử —— "

Hồ Ly cũng ngồi xuống, "Bàng Bàng —— bạch si —— "

Một mảnh yên tĩnh.

"Lý Tử và Hắc Tử chắc là đi chỗ nào đó nghe bát quái rồi..." Thính Thông thở dài.

"Bàng Bàng tầm này cũng đi học sao? Bạch Si thì nhất định là đi đến ao bên cạnh..." Hồ Ly cũng thở dài.

Hai người bọn họ đồng thời nghĩ đến cái gì.

"Lão Niêm ....."

Gió thổi qua mặt ao, lăn tăn từng gợn sóng nhỏ. Trừ thứ đó, không hề có động tĩnh.

"Ngay cả lão Niêm cũng không có ở đây!!!" Hồ Ly cực kỳ hoảng sợ.

Thính Thông vò vò tóc, "Thực kỳ quái, theo lý thì lúc này, Lão Niêm phải ở a... Có thể nào là đi Hồ Lớn không?"

Hồ Ly đưa ngón tay quấy nhiễu mặt nước, "Không biết nữa a... Thật là, người ta đã mang quả hồng đến mà."

Thính Thông cười cười, "Không sao, nếu không, chúng ta cứ chờ một lát?"

"Ừ." Hồ Ly thấy hắn cười, liền cười theo, gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, có người từ phía đối diện đi đến.

Hồ Ly ngẩng đầu, nhìn thấy một người. Rõ ràng là một nam nhân rất ưa nhìn, cả người hắc y, tản ra chút lạnh lẽo, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm.

Hồ Ly không tự chủ nép vào bên cạnh Thính Thông, cảnh giác.

"Chào." Người đó bình thản chào hỏi.

"Chào." Thính Thông không hiểu phản ứng của Hồ Ly, cũng không hỏi nhiều. Nghe thấy người kia mở miệng, liền chào lại.

"Hai vị đến ngắm cảnh sao?" Người đó hỏi.

Thính Thông khẽ gật đầu.

Nét cười trên mặt người này cũng đem theo chút âm trầm, "trong hồ này có yêu quái..."

Thính Thông và Hồ Ly nhìn nhau, rồi lại nhìn người kia.

"Chúng ta biết mà." Hồ Ly gật đầu, nghiêm túc nói.

Phản ứng của người kia đột nhiên có chút kì quái.

"Bởi vì ta là Hồ..."

Thính Thông lập tức che miệng Hồ Ly, "Nàng hồ đoán thôi. Nhưng mà, ta là đệ tử của đạo quan trên núi, đã từng nghe sư phụ nói."

"À?" Người kia nhìn nhìn Hồ Ly.

Hồ Ly hiện tại chính là nhân loại đạt tiêu chuẩn, cả người đã sớm không có chút yêu khí nào. Cho dù có nhìn toét mắt, thì cũng không phát hiện ra thân phận nàng.

"Xem ra sư phụ của ngươi cũng có chút đạo hạnh. Đã nói cho ngươi biết rồi vậy tại sao ngươi vẫn đến chỗ này?" Người kia nhìn không thấy có gì khác thường, lại mở miệng nói với Thính Thông.

"Ta chỉ là có chút tò mò, muốn đến xem thôi." Thính Thông cười, thuận miệng nói bừa.

"Lại còn mang theo cô nương đi cùng..." Người kia khẩu khí hơi trào phúng, "Không sợ nàng bị yêu quái bắt đi sao?"

"Hả?" Thính Thông sửng sốt, Hồ Ly cũng sửng sốt.

"Yêu quái, đều dùng bề ngoài hấp dẫn để dụ dỗ người ta, sư phụ của ngươi chưa từng nói sao?"

Nghe đến câu này, Hồ Ly nổi giận. Nàng "tăng" một cái nhảy ra, xòe móng —— nhưng mà nàng quên mất là mình đã không còn móng vuốt. Thế là, động tác đó liền trở nên có chút ngu ngốc.

"Làm cái gì đấy?" Người kia nhìn Hồ Ly, mặt không chút cảm xúc hỏi.

Hồ Ly đơ tại chỗ, lúng túng cười hai tiếng, nói: "Oa ~~ yêu quái thật sự xinh đẹp sao ~~ thật mong đợi ~~ ha ha ha ~~ "

= =|||

Người kia khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, nói với Thính Thông, "Hừ. Nữ tử trên đời này, tất cả đều trông mặt mà bắt hình dong. Ngươi tự lo cho mình đi."

Nói xong, người kia liền biến mất ngay tại chỗ.

"Thật quá đáng!!!" Hồ Ly phát điên nói, "Cái tên này nhất định là thần tiên!!! Thần tiên quả thật đáng ghét mà!!!"

"Sư phụ cũng là tiên..."

"..." Hồ Ly ngồi xuống, trên đầu một mảnh mây u ám, "Thính Thông, ngươi thật quá đáng mà... Xin đừng nhắc đến chuyện xưa, đời ta đã phải chịu quá nhiều mưa gió, dù ký ức cũng không thể quên đi, yêu và hận vẫn chôn chặt đáy lòng*..." Hồ Ly ai oán cất tiếng hat.

"Rồi rồi, không nói thì thôi." Thính Thông đưa tay, gạt đám mây u ám trên đỉnh đầu nàng ra.

Hồ Ly nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Ngươi giận hả?"

"Không." Thính Thông ngồi xuống, quay mặt đi, không nhìn nàng.

"Thính Thông?" Hồ Ly lại gọi, giọng nói nho nhỏ.

"Gì?" Thính Thông đáp, vẫn không nhìn nàng.

"..." Hồ Ly nghĩ nghĩ, rồi mở miệng, "Ta không có trông mặt mà bắt hình dong đâu."

Thính Thông lập tức bật cười, "Ta biết!" Hắn đưa tay, gõ một cái lên đầu Hồ Ly, "Nàng đó, căn bản không phân biệt nổi đẹp xấu mà ~ "

Hồ Ly xoa đầu, ai oán."Nói thì cứ nói, làm gì mà đánh người chứ?"

"Ta không có đánh người, ta đánh Hồ Ly."

= =|||

"..." Hồ Ly đứng lên, cầm lấy một quả hồng, ném tới.

Thính Thông tránh đi, "Sao nàng lại ném đồ!"

"Người với động vật khác nhau ở chỗ là người sẽ dùng công cụ..." Hồ Ly lại cầm một quả nữa, "Để chứng minh ta là một con người thực sự, ta sẽ sử dụng công cụ."

"Ngụy biện!!!" Thính Thông không cam lòng yếu thế, cũng cầm lấy một quả hồng, ném lại.

Bờ ao, nhất thời trở nên ồn ào.

Hồ Ly thấy mình rơi vào thế yếu, liền cầm lấy mấy quả hồng, nhắm mắt lại, ném loạn xạ.

"Ái ui..."

m thanh mềm mại dễ nghe vang lên. Nhìn sang mới thấy, Ly bị ném trúng ngã lăn ra đất.

"Bạch Si!" Hồ Ly lập tức chạy tới, quan tâm hỏi, "Ngươi không sao chứ?"

Ly sờ sờ cái mũi đau điếng vì bị ném trúng, rưng rưng nước mắt lắc đầu, "Không sao..."

"Thực xin lỗi. Nhưng mà, cũng do Hồ Ly sai, ngươi đừng trách ta." Thính Thông cũng đi đến, nói.

Hồ Ly trừng Thính Thông, "Ngươi rất quá đáng mà..."

"Ta không có nói sai a!"

Ly nhìn hai người bọn họ, ôm móng vuốt, vô tội nói, "Ta không sao... Không cần phải cãi nhau..."

"Chúng ta không có cái nhau!" Thính Thông và Hồ Ly đồng thanh kêu.

Ly rụt về sau, hơi sợ.

"Đúng rồi, cả nhà đi đâu rồi?" Thính Thông thay đổi đề tài.

"Lão Nheo bảo cả nhà đi đến chỗ Ếch, bảo ta đi sang ao bên cạnh." Ly thành thật đáp.

"Hà? Tại sao?" Hồ Ly không hiểu.

"Không biết nữa." Ly vẫn thành thật đáp.

"Vậy tại sao ngươi quay về? Giao Long bắt nạt ngươi hả?"

"Ta không yên tâm, nên trở về xem." Ly nói xong, nhìn quanh bốn phía, "Nếu không có việc gì, ta lại trở về ao bên cạnh."

"Ờ..."

Ly nói xong, xoay người rời đi.

"... Bạch Si thực là càng lúc càng có cá tính..." Hồ Ly bất đắc dĩ nói.

"Đúng..." Thính Thông chán chường đáp.

"A!" Hồ Ly nghĩ đến cái gì, hét to một tiếng.

"Làm sao?!" Thính Thông bị dọa hết hồn.

"Chúng nó đi đến chỗ Ếch xem tả chân tập, thế mà không thèm kêu ta!!!" Hồ Ly nói xong, cất bước chạy ngay.

"Nàng ——" Thính Thông lập tức đuổi theo, "Nàng quả nhiên là 'trông mặt mà bắt hình dong' mà, Hồ Ly chết này, đứng lại!!!"

...

~~

Cá Nheo ngồi trong hậu viện của đạo quan, nhìn khắp nơi một màu đỏ tươi của lá Phong.

"Ngươi đến đển ngắm Phong?" Quý Du nhấp một ngụm trà, cũng nhìn lá Phong rồi hỏi.

"Ờ... cho là vậy đi. Nghe nói, lần trước có một thi nhân đi qua, để lại bài thơ trên đồi Phong của ngươi?"

Quý Du thở một hơi, chỉ chỉ gốc Phong to nhất.

Cá Nheo tập trung nhìn kỹ, trên đó có ghi hàng chữ nhỏ: Lên cao, núi lạnh, dốc tà. Chiều vàng, mây bạc mấy nhà ở trong. Dừng xe, lặng ngắm đồi phong, thấm sương lá tựa hoa hồng tháng hai** - - XX dạo chơi qua đây.

= =|||

"Phá hoại của công..."

"Đúng." Quý Du trầm tĩnh gật đầu, "Cho nên ta đem cả đồi phong này quây lại làm đình viện"

"Thế..."

Quý Du quay đầu nhìn Cá Nheo, chén trà trong tay nó vẫn đầy tràn, một ngụm chưa uống.

"Ngươi tìm ta có việc?" Quý Du hỏi.

Cá Nheo trầm mặc một hồi, gật đầu, nó mở miệng, "Ngày mai, mong đại sư giúp một việc."

"Nếu là chuyện bắt yêu gì đó, thì xin thứ ta lực bất tòng tâm... Quá thiếu đạo đức." Quý Du nghiêm túc đáp.

Cá Nheo yên lặng nhìn hắn, sau đó, cười mở miệng: "A a ~~ nói thiếu đạo đức nhéo, ta đã từng..."

"Ta không có nói ngươi thiếu đạo đức, ngươi không cần nói lạc đề."

"Khụ khụ..." Cá Nheo sửa dáng ngồi, "Ngày mai có khả năng thiên tượng sẽ khác, trên trấn nếu có chuyện không ổn, mong đại sư tương trợ."

Quý Du nhìn nhìn bầu trời xanh lam như được gột rửa, gật đầu, "Chuyện nên làm, không cần khách khí."

"A a ~~ nói khách khí nhéo, ta đã từng..."

"Ta không khách khí với ngươi, ngươi không cần phải nói lạc đề..."

"..."

Cá Nheo thở dài, đứng lên."Được rồi, ta xả xong rồi, đi."

"Không tiễn." Quý Du gật đầu.

"Chậc chậc, lá phong thật đẹp..." Lúc đi, Cá Nheo đứng ở trong rừng phong tán thưởng.

Quý Du cười nhợt nhạt, "Thua kém ngươi."

Cá Nheo sửng sốt một chút, vẻ mặt hoảng sợ, "Quý Du đại sư, cái này là quấy nhiễu tình dục..."

Quý Du nhíu mày, "Mạo Cung, Ngôn Tòng! Tiễn khách!"

Hai đạo sĩ lập tức xuất hiện, trên vầng trán hơi tỏa sát khí.

Cá Nheo xoay người phất tay, "A ~~ cáo từ cáo từ ~~ "

Nó như một làn khói xuống núi, quay đầu nhìn lại cười.

Thua kém ngươi.

Câu nói này, là khen ngợi sao?

Còn nhớ rất lâu trước kia, có con Ếch chỉ thích lợi dụng người khác.

Có một ngày, Ếch cầm một khỏa nội đan tinh phách sáng long lanh, cười nói: "Kêu một tiếng Huyền Thanh tỷ tỷ, ta sẽ cho ngươi cái này ~ "

Nó không hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi lấy ở đâu vậy?"

Ếch cười đắc ý, "Đương nhiên là Huyền Thanh tỷ tỷ luyện ra rồi ~ "

"Luyện cái này để làm gì?"

Ếch có chút khinh bỉ nó, "Đần. Không phải ta còn 10 năm là có thể thành tiên sao? Ta đem đạo hạnh luyện thành nội đan tinh phách, như vậy thì không cần lo nữa ~ "

Nó vẫn không hiểu, "Ngươi thành tiên sớm một chút, chúng ta cũng không để ý đâu..."

"Không ~ làm ~" Ếch một tay nâng tinh phách, không vui, "Ta nói rồi, ta không muốn thành tiên, ta muốn cùng người mình yêu dạo chơi thiên hạ ~~ "

"..." Nó không hiểu nổi.

Ếch nhìn nó, vẻ mặt thất vọng, "Nhạc Tuyển... Ngươi không thể cười với ta sao? Bây giờ ta nói thẳng, ta đúng là vì các ngươi mà muốn thành tiên chậm một chút! "

"Vì chúng ta?" Nó không hiểu, nhưng trong lòng có một nơi bắt đầu dần dần nóng lên.

"Ừ!" Ếch cười.

Nét mặt nó thoáng hiện ý cười.

Ếch vừa lòng gật đầu, "Đúng thật, ngươi cười lên rất đẹp ~ nhắc mới nhớ, lần trước có cái cô nương họ Tây, thấy ngươi liền choáng luôn phải không?"

"Ừ."

"Đó là người ta thích ngươi, nhưng ngươi làm cái gì mà mỗi lần thấy nàng, thì lập tức chìm xuống đáy hồ vậy? Làm cho bên ngoài có tin đồn cô nương đó khuynh thành tuyệt sắc, nói là ngươi tự thấy xấu hổ... Ai, rõ là..."

Nó đỏ mặt, "Ta..."

"A a, Nhạc Tuyển thực đáng yêu ~~" Ếch cười nhạo, "Lại đây, gọi một tiếng Huyền Thanh tỷ tỷ, khỏa tinh phách này ta sẽ cho ngươi ~ "

"Vì sao... Không cho Nhạc Hãn?" Nó do dự một chút, hỏi.

Ếch lại nghẹn lời."Ách... À cái... Hắc hắc..." Ếch có chút bất an, giọng nói chậm lại, tràn đầy dịu dàng, "... Ta muốn, có thêm chút thời gian, cùng hắn dạo chơi thiên hạ..."

Trong nháy mắt, nó rốt cuộc hiểu rõ rất nhiều chuyện.

"Ừ." Nó gật đầu cười, "Ta đã hiểu. Cho ta đi."

Ếch xấu xa ôm tinh phách, "Ngươi gọi Huyền Thanh tỷ tỷ trước đi ~ "

Nó nhìn Ếch, lần đầu tiên, nó nhếch miệng, đôi tay chống nạnh, "Ta còn lâu mới để ngươi lợi dụng ~ "

"Hơ?" Ếch nhíu mày, "... thời kỳ nổi loạn?!"

"Nói đến thời kỳ nổi loạn, ta đã từng..." Nó mở miệng nói những lời vô thưởng vô phạt.

Ếch lại nghiêm túc nghe.

Nó đột nhiên dừng lại, khẽ vươn tay, đoạt lấy khỏa tinh phách, xoay người chạy.

"A?! Cá Nheo chết, lại dám nói lạc đề, âm mưu gây rối!!! Đứng lại!!!" Ếch phát điên đuổi theo.

Nó ôm tinh phách, liều mạng chạy. Chỉ là, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng có một số thứ, nó vĩnh viễn không thể trốn được... Có thứ gì đó đau đớn bỏng rát thiêu đốt trong lồng ngực, dường như vĩnh viễn không thể dập tắt...

Người ta nói đó chính là cảm giác khó chịu nhất...

Chỉ là, thế giới này, vốn không có "nhất"...

Nó vĩnh viễn nhớ cái ngày nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh ấy.

"Nhạc Hãn..." Trước mặt hỗn độn, khiến nó có chút kinh ngạc. Nháy mắt tiếp theo, nó thấy khỏa nội đan tinh phách.

"Ngươi định làm cái gì?" Ếch chạy tới, hô.

"Làm cái gì?" trong ánh mắt Hắc Xà, có sự thống khổ sâu sắc, còn thoáng có hận, "Ngươi không nên hỏi ta..."

"..."

"Vì cái gì..." Hắc xà nhìn khỏa tinh phách trong tay, thanh âm khẽ run, hỏi, "Đem tinh phách cho Nhạc Tuyển?"

Ếch giật mình, không biết giải thích thế nào.

"Không phải nói là cùng nhau thành tiên sao! Vì sao!"

"Ngươi hiểu lầm..." Nó mở miệng, muốn giải thích.

"Ta là kẻ thừa, đúng không?" Hắc Xà ngắt lời nó, hỏi Ếch.

Ếch nhìn hắn, trong một khắc, không cách nào trả lời.

"Không phải!" Nó bước lên, giữ chặt Hắc Xà, "Huyền Thanh thích ngươi."

Hắc Xà nhìn nó, trong ánh mắt một mảnh đớn đau.

Sau một hồi trầm mặc, nó nghe thấy Hắc Xà dùng giọng nói cô đơn thì thào: "... Ta luôn luôn thua kém ngươi."

Trong phút chốc, nó mới biết rõ, thế nào mới thật sự là đau.

"..." Hắc Xà đẩy nó ra, "Chúng ta vốn không nên ở cùng một chỗ..."

Hắc Xà xoay người rời đi, tinh phách rơi trên mặt đất, hơi nảy lên, lăn đến bên chân Ếch.

Ếch cúi người nhặt lên, ôm vào trong lòng.

Nó nhíu mày, chuẩn bị đuổi theo.

"Không cần đuổi theo..." giọng của Ếch, có chút mỏi mệt.

Nó đứng tại chỗ, không thể nghĩ gì.

"..." Ếch ôm tinh phách, cất bước đi, "Là ta sai..."

Rốt cục, chỉ còn lại một mình nó.

Nó biết rõ, không có ai sai, nhưng mà, tất cả đều nhận mình sai.

Nó cũng biết rõ, cái câu "Thua kém ngươi", có nghĩa là gì...

Ngày ấy, chúng nó quá trẻ, cũng quá quật cường... Thế còn bây giờ thì sao?

Bất tri bất giác, nó trở về ao. Nó đột nhiên lại nhớ lại một chuyện khác.

Khi nó giữ nguyên hình dạng cá, ở trong ao mấy trăm năm sau. Có một hôm, một con Cá Chép chuyển đến đây. Tướng mạo của Cá Chép rất bình thường, chẳng có điểm nào nổi bật. Những yêu tinh khác cười nhạo nó là tu luyện tướng mạo thất bại.

Nhưng mà, Cá Chép lại thẳng thắn mà rống lên một câu: "Làm yêu tinh phải bình thường thôi! tấm lòng đẹp mới là điều quan trọng!"

Làm yêu tinh, phải bình thường thôi...

Đúng, bình thường.

...

(*) Bài hát: Khi tình yêu đã là chuyện quá khứ.

(**) Thơ của Đỗ Phủ =))