Đáy hồ ấm áp đột nhiên có chút lạnh, Giao Long mở to mắt, khe khẽ thở dài.

Ngay sau đó, tim nó có chút đập mạnh và loạn nhịp. Đáy nước yên tĩnh không có vật gì, trước mắt cũng không có Ly Long vẻ mặt vô tội kia, thế mà nó lại cảm thấy có chút tịch mịch. Thói quen, là một thứ rất đáng sợ...

"Bạch Si..." Nó không tự chủ nhẹ giọng tự nói.

"Ngươi gọi ta?"

Thình lình vang lên tiếng nói, khiến nó suýt chút nữa cứa vào lưỡi kiếm.

Ly ở sau lưng nó, chớp đôi mắt vô tội.

"Ngươi ở chỗ này làm cái gì!!!" Giao Long bị dọa hú hồn, cả giận nói.

Ly ôm móng vuốt, bơi tới trước mặt nó, "Ta... Ta đang xem cái xiềng xích này có thể mở hay không..."

"Thế thì đừng có đột nhiên lên tiếng!"

"Là ngươi kêu ta, ta mới trả lời mà."

"Ta không kêu ngươi!"

Ly cúi đầu, "Ta sai..."

Giao Long ngoảnh mặt đi, không thèm để ý nó.

Ly cẩn thận dè dặt tới gần một chút, "Này, ta đã xin lỗi rồi, xin nhận lỗi mà... Nếu không, ta hóa trang thành bánh bao nhé?"

"Ai muốn ngươi hoa trang thành bánh bao!" Giao Long điên tiết rống nó.

Ly không biết nó vì cái gì lại nổi giận, nhưng vẫn nhận tội, "Thực xin lỗi..."

Giao Long im lặng, nhìn nó.

Ly qua một lúc, nói giọng bi thương: "Ta sai, ngươi không nên tức giận..."

"Ta không giận..." Giao Long chậm rãi nói.

Ly lập tức cao hứng trở lại, "Vậy ta có thể tiếp tục xem xiềng xích không?"

"Được."

Ly vui vẻ bơi đến phía sau nó, nhìn thấy mỡ xiềng xích làm bằng sắt.

"Không tháo được." Giao Long thản nhiên nói.

"Ngươi sẽ bị trói bao lâu?" Ly hỏi.

"Thời hạn thi hành án là một ngàn năm, còn có bảy trăm năm."

"Ồ." Ly chìa móng vuốt bắt đầu tính, "Vậy hết bị phạt xong, ngươi muốn làm gì?"

Giao Long nghĩ, "Không phải do ta quyết định, còn phải xem thiên đình phán."

"Sẽ rời khỏi nơi này sao?"

"Ai biết được."

Ly ôm móng vuốt, có chút thất lạc."Bảy trăm năm a..."

Trong ấn tượng của Ly, bảy trăm năm thật sự là rất dài. Khi còn ở thiên cung, lúc nào cũng yên ắng, một ngày dài như vậy khiến nó không biết nên làm gì. Không biết từ khi nào, thời gian đã trở nên vui vẻ đến thế? Lúc ăn bánh bao đậu, nghe Cá Chép và Cá Chuối bát quái, lúc nghe cá Nheo nói lạc đề, lúc con Cua học hỏi, lúc Tôm Sông nổi giận, lúc Hồ Ly lăn lộn.... và ở cùng một chỗ với Giao Long. Thời gian giống như dòng nước, chảy qua kẽ tay, không thể nắm được, không thể giữ được. Hi vọng Giao Long không phải chịu lại nỗi thống này nữa, nhưng lại hi vọng nó không thoát khỏi sự trói buộc quá sớm. Cảm giác mâu thuẫn như vậy, có phải đã làm thời gian trôi qua nhanh hơn không?

Ly có chút bất an. Nó đứng dậy, đá đám bùn dưới chân.

"Thế nào?" Giao Long hỏi.

"Không." Ly ngẩng đầu, "À... sau này ngươi rời đi, ta sẽ nhớ ngươi."

Giao Long sửng sốt, lập tức cả giận nói: "Ngươi bạch si hả! Ta còn chưa đi, ngươi nói với ta cái này làm gì!!!"

Ly nghiêm túc nói: "Ta chỉ muốn nói trước với ngươi, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ nhớ ngươi."

Giao Long đột nhiên không có cách trả lời, nó nhìn ly, cúi đầu đáp lại một tiếng, "Ừ..."

Ly ôm móng vuốt, cảm thấy rất vui vẻ.

Đúng lúc này, trên ao đột nhiên có động tĩnh. Ly bơi lên, u ám sấm rền, mưa to như trút. Mặt nước động lan tầng tầng, ngay cả đáy nước cũng có chút dao động nhỏ.

Ly bơi về, "Trời mưa."

Giao Long trầm mặc một chút, nói: "Ngươi trở về đi."

"Hả?"

Giọng của Giao Long hơi có ý cười, "Mưa lớn như vậy, ngươi không lo lắng cho ao của mình sao? Ngươi là thủy quan, phải nhớ nhiệm vụ của mình..."

Ly nhìn nó, trong ánh mắt, lóe sáng.

"Trở về đi." Giao Long nói, "... Lần sau lại đến."

Ly trước giờ chưa từng nghe nó nói qua câu "Lần sau lại đến". Nó rất vui vẻ, mừng rỡ gật mạnh đầu, nhảy ra khỏi mặt nước.

Mưa rất lớn, gió cũng rất mạnh, tiếng sấm rất dọa người, nhưng mà, trong lòng nó đột nhiên chẳng còn để ý cái gì nữa...

...

~~

Cá Chuối và Cá Chép nghe tiếng sấm cuồn cuộn bên ngoài giếng, ôm nhau ở một chỗ run rẩy.

"Trời ạ ~~ tháng chín có sấm sét ~~ thế giới này sắp hủy diệt ~~" hai con cá hoảng sợ kêu to.

Hồ Ly ôm tả chân tập, "Oa ~~ thật đáng sợ ~~ "

Ếch khẽ cau mày, nhìn bầu trời trên miệng giếng.

"Chẳng lẽ là vì ai đó có oan khuất?" Con Cua gãi đầu, hỏi.

"Bàng Bàng, có oan khuất là tháng sáu mùa hè tuyết rơi." Cá Chuối và Cá Chép trăm miệng một lời đáp.

"Đây hẳn là một cô nương si tình ~~" Hồ Ly vẻ mặt ước mơ, "Trời đông sét đánh, hè mưa tuyết, mới dám quên chàng ~~ oa ~~ romantic bao nhiêu ~~ "

"Xì. Bây giờ còn chưa phải mùa đông mà?" Thính Thông không chút do dự đả kích nàng.

Hồ Ly ai oán lui sang một bên, hít hít cái mũi."55555... Người ta romantic một chút cũng không được à..."

"Ờ. Xem ra, năm nay hiện tượng mùa đông ấm lên khá nghiêm trọng, cái gọi là hiệu ứng nhà kính rất cần quan tâm. Đây là vấn đề tồn vong của vạn vật! Trân trọng thiên nhiên, bảo vệ môi trường!" Cá Chép nói như thật.

"Lý Tử, ngươi thực là có học vấn!" Cá Chuối sùng bái nói.

"Đương nhiên! Ta là ai chứ!" Cá Chép đắc ý.

"Lý Tử!"

"Hắc Tử!"

"Lý Tử!"

...

Trong tiếng ồn ào, Ếch chậm rãi mở miệng.

"Là có người đang đấu pháp..."

"Đấu pháp?" Cả đám yêu không hiểu.

Thính Thông đột nhiên hiểu ra cái gì, "Cái vừa rồi, là Cửu Thiên Ngự Lôi chú!"

"Cửu Thiên Ngự Lôi chú!" Chúng yêu ôm nhau thành một đám.

"Ừ. Nghe sư phụ nói, là chiêu thiên binh thiên tướng dùng." Thính Thông nghiêm túc trả lời.

"Chà, nghe có vẻ rất lợi hại..." Cá Chép cả kinh nói.

"A nha, thật đang sợ thật đang sợ..." Cá Chuối cũng cả kinh nói.

"Ô ô, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Con Cua ôm đầu, cả kinh nói.

"..." Hồ Ly ngẫm nghĩ, "Ta là người, ta sợ cái gì?"

= =|||

Ếch thở dài một tiếng, "Tội gì..."

"Ếch, ngươi nói gì?" Cá Chép nghe thấy liền hỏi lại.

Ếch nhìn nó, "Không có gì."

"A, đúng rồi, hôm qua ở bờ ao ta thấy một vị tiên. Xem ra là nhân vật phản diện, chẳng lẽ, Cửu Thiên Ngự Lôi chú này có liên quan đến hắn?" Hồ Ly nhớ ra cái gì, lớn tiếng nói.

"Hả?" Chúng yêu kinh hãi.

"Đúng rồi. Ta cũng ở đó, xem bộ dáng của hắn, có vẻ là đến ao tìm ai." Thính Thông phụ hoạ.

"Hả?" Chúng yêu càng kinh.

"Chúng ta đều ở trong giếng, hắn muốn tìm ai?" Con Cua hỏi.

"Chẳng lẽ là..." Chúng yêu giật mình hiểu ra, "Lão Niêm!!!"

"A, là thân thích ~" con Cua vui vẻ nói.

= =|||

Đám người và yêu nhao nhao bàn bạc, ý kiến không thống nhất.

Ếch thấy thế, gẩy gẩy đàn tam huyền trong tay, khẽ cười nói: "Không, hắn tới tìm ta."

Đám người và yêu lập tức đình chỉ tranh luận, nhìn Ếch.

"Phô trương như vậy, chẳng qua là muốn ép ta rời khỏi giếng..." vẻ mặt của Ếch không vui.

"Vì sao!" Đám người và yêu trăm miệng một lời.

Ếch vẫn cười, "Còn nhớ Kỳ Ký không? Nó là Thiên Mã, bao che cho nó chạy trốn, chính là trọng tội. E là bên trên truy cứu, bây giờ phái người đến thảo phạt."

"Hả?!" Đám người và yêu kinh hô, "Vậy bây giờ làm sao?"

"Không sao." Ếch vuốt mái tóc, "Thiên binh thiên tướng thôi mà ~ lão nương còn lâu mới sợ ~~ oa ha ha ha ~~ "

= =|||

"Các ngươi ở chỗ này sẽ rất an toàn, không cần lo lắng." Ếch ôm đàn tam huyền lên, bước đi.

"Đúng rồi, lão Niêm ở bên ngoài, không sao chứ?" Con Cua khờ dại hỏi.

"A!!! Không nhắc thì chúng ta quên mất!!!" Cá Chép hô, "Lão Niêm phải làm sao đây?!"

Ếch bình tĩnh mở miệng, "Nó để các ngươi đến đây, chính vì đã quyết định một số việc. Nó đã chọn như vậy, thì đương nhiên tự nó phải gánh vác..."

"Chúng ta đi cứu nó!" Cả đám người và yêu hoàn toàn không nghe lời Ếch nói, ngược lại sĩ khí ngẩng cao hô lên.

"Các ngươi có nghe ta nói chuyện hay không!!!" Ếch nổi giận.

"Nghe, mà nghe không hiểu." Con Cua gật đầu nói.

"..." Ếch nín thinh.

"Được, chúng ta xuất phát! Đoàn kết chính là sức mạnh! Thiên binh thiên tướng cũng không đáng sợ ~" Cá Chép hóa ra hình người, lòng đầy căm phẫn.

"Không sai! Lý Tử, ta nguyện cùng ngươi lên núi đao xuống biển lửa!" Cá Chuối cũng không cam lòng lạc hậu.

Hai con cá bày ra tư thế quay về phía mặt trời đỏ chói, hát vang: "Tình và nghĩa, đáng ngàn vàng ~~ "

Con Cua cầm lấy sách vở, "Kiến thức chính là sức mạnh, Bàng Bàng ta muốn dùng sách vở đập chết cái đám thiên binh thiên tướng!"

Hồ Ly hưng phấn, "Bàng Bàng! Có chí khí!"

"Cám ơn!"

Ếch nhìn cả đám người và yêu trước mặt, không thể diễn tả nổi cảm giác của mình.

"Xuất phát!" Cá Chép ra lệnh một tiếng, cả đám hăng hái, chuẩn bị ra khỏi giếng.

"Đứng lại!" Ếch quát, "Không biết tự lượng sức mình! Đạo hạnh của các ngươi còn chưa bằng một nửa Nhạc Tuyển, ra ngoài chỉ để chịu chết! Ta không cho!"

"Nhạc Tuyển là ai?" Con Cua không hiểu.

Nhưng mà, vấn đề này không quan trọng.

"Đạo hạnh của bọn này không đủ, nhưng mà, Ếch ngươi vĩnh viễn sẽ không ra khỏi miệng giếng này, đúng không?" Cá Chép quay đầu, nói, "Ta nói này, Ếch, ngươi có giếng của ngươi, chúng ta cũng có ao của chúng ta. Chúng ta sẽ không ép ngươi, cũng như ngươi không thể ngăn cản chúng ta."

Cá Chuối nghe thấy mà cảm động ra mặt, "Lý Tử, không thẹn là hảo huynh đệ của ta, nói rất hay!!!"

"Đương nhiên, ta luyện rất lâu rồi!!!" Cá Chép đắc ý.

"Lý Tử!"

"Hắc Tử!"

"Lý Tử!"

...

"Các ngươi nhanh lên đi ~" trên miệng giếng, tiếng của Hồ Ly vọng xuông.

...

Trong giếng, chỉ còn lại mình Ếch.

Rất lâu trước kia, nó chỉ có thể ngơ ngác nhìn bầu trời qua miệng giếng. Vô tình gió mang đến một vài thứ. Một chiếc lá, một cánh hoa... Nó nhìn mấy thứ ấy mà tưởng tượng ra hình dạng của thế giới. Sau đó nó vẫn không thỏa mãn, liều mạng tu luyện, cuối cùng cũng thấy được bầu trời vời vợi....

Mà đồng thời, nó cũng đi đến những nơi khác. Thế giới quá lớn, nó cũng dần hiểu ra, những gì nó nhìn thấy không hẳn là hoàn toàn tốt đẹp. Nó bắt đầu nghĩ, nếu như ngay từ lúc đầu mình không ra khỏi miệng giếng, thì có phải đã chẳng đau thấu tim thế này không. Nếu như, nó không hiểu gì hết, chỉ là một con ếch, có phải sẽ vĩnh viễn vui vẻ không? Với nó điều tốt nhất là vì bản thân mà tạo ra một thế giới, một miệng giếng, một thiên hạ. Cho nên, sau cùng cũng đến lúc...

Thật, cũng đến lúc sao?

...