- Có hay là không? – giọng nói của hắn cứ như ma ám.

Vấn đề này hắn đã sớm hỏi qua, vẻ mặt hiện tại của hắn không giống với trước, dường như muốn có được một đáp án xác định ngay trong hôm nay.

- Ta hỏi nàng một lần cuối cùng, có hay là không? – ánh mắt hắn biến đổi; đôi mắt nàng rũ thấp xuống, chỉ khoảng nửa khắc liền đột ngột nâng lên.

- Không có! – nàng dùng sức cắn môi phun ra hai chữ nhưng giọng nói cực kỳ nhỏ.

Cứ như bản thân đang khi dỗi vậy, rốt cuộc thì nàng tức giận cái gì chứ? Giận hắn từng đối xử bạo ngược khiến nàng mất đi người thân; giận hắn vì Thu Thủy mà biến nàng thành vật thử thuốc bị thương chính mình; giận hắn không nói cho mình biết chuyện Bắc An vương gặp chuyện không may, bị Hiên Viên Triệt cướp đi một nửa binh quyền; hay là giận hắn vẫn dây dưa không rõ nhưng mại mạnh mẽ giữ nàng lại bên người; có khi nào là giận hắn vì có chuyện ái muội không rõ ràng với những người khác….

- Thật sự không có?! – ánh mắt phức tạp bắt giữ lấy khuôn mặt Cảnh Dạ Lan như không muốn bỏ qua một tia cơ hội tiết lộ tâm ý thật sự của nàng. Bàn tay không tự chủ được mà tăng thêm lực nắm chặt lấy nàng.

- Không có! – Cảnh Dạ Lan đột nhiên vung tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc này nàng lại dị thường thuận lợi thoát khỏi sự trói buộc của hắn.

Hiên Viên Khanh Trần chật vật nằm trên tháp thượng, sắc mặt hình như còn tái nhợt hơn so với lúc nãy, trong hắn suy yếu tới mức không thể nào gượng dậy nổi.

- Ngươi làm sao vậy? – Cảnh Dạ Lan lấy làm kỳ quái, sao hắn lại có bộ dáng này chứ?!

- Nàng đi đi, ta không sao!

Cảnh Dạ Lan nâng tay lên, giữa lòng bàn tay lưu lại vết máu đỏ vẫn còn ấm nóng:

- Ngươi bị thương thế nào hả? – nàng bước nhanh tới, xốc áo hắn lên.

Da thịt lộ ra lần lượt từng vết thương hiện lên trước mắt Cảnh Dạ Lan. Đầu vai, cánh tay, ngực đều chi chít vết thương, tuy không trí mạng nhưng lại không hề nhẹ. Miệng vết thương rỉ máu dính vào quần áo; cánh tay Cảnh Dạ Lan như hẫng sức nhưng nàng vẫn cố xốc thêm tầng quần áo.

- Có phải hôm nay Hách Liên Quyền bắt ngươi luyện binh? – nàng túm chặt lấy ống tay áo hắn thì phát hiện cánh tay hắn mềm nhũn không còn lấy một chút khí lực.

- Nàng thật sự không chịu nghe lời, dám chạy vào trong sơn cốc? Nàng không muốn sống nữa hả?! – đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt lạnh, bất giác cánh tay có thể hoạt động liền nắm chặt lấy cổ tay nàng.

- Mạng của ta chính là của ta, không cần ngươi lo!

- Nàng là của ta, ta mặc kệ ai quản!

- Nhìn lại bộ dáng của ngươi đi, ngay cả mình cũng không cứu được thì còn có thể cứu ai chứ?!

- Dù có chết thì ta cũng phải cứu nàng. Không một ai có thể thương tổn nàng. Không ai cả!

- Làm sao có thể có chuyện không ai làm ta bị thương chứ. Người làm ta bị thương nhiều nhất chính là ngươi, chính là ngươi, Hiên Viên Khanh Trần! – Cảnh Dạ Lan túm lấy áo hắn, trừng lớn mắt, trong mắt tựa hồ ngân ngấn lệ. Tâm vốn yên bình không hiểu sao lại xao động, miệng cũng thốt ra những lời nói không hề suy nghĩ.

Hắn hơi hơi sửng sốt, nhìn lệ trong mắt nàng như sắp hạ xuống thì lòng liền mềm nhũn.

- Nàng đang oán ta đã kéo nàng vào chuyện này? – Hiên Viên Khanh Trần hạ thấp thanh âm, hắn quả thật là có tâm tư này.

Sau khi mất đi quyền thế, biết được Hách Liên Quyền liên tục tìm cơ hội giết thì hắn cùng Tô Tĩnh Uyển và Thu Thủy đi Lan Lăng. Hách Liên Quyền đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, còn Tô Vân Phong sẽ là người hợp tác tốt nhất với gã.

Nhưng mà Tô Vân Phong là người luôn nghĩ tới đại cục, phỏng chừng sẽ không liên thủ với Hách Liên Quyền, dĩ nhiên là Hách Liên Quyền sẽ hướng mục tiêu tới Cảnh Dạ Lan. Ai cũng biết nàng chính là mưu sĩ trong quân Lan Lăng, đồng thời được Tô Vân Phong coi trọng và khen ngợi tài năng thì tự nhiên danh tiếng cũng nổi trội hơn người.

Nếu sau khi bọn họ xuất binh tấn công Bắc An, nếu làm không tốt thì Hiên Viên Triệt sẽ nhân cơ hội này mượn đao giết người diệt trừ hắn. Tổn thất một vài cái mạng so với việc giữ lại một tai họa như Hiên Viên Khanh Trần thì cũng rất đáng!

- Ngươi sớm biết Hách Liên Quyền sẽ chuyển mục tiêu tới ta đúng không? – nghe có vẻ hắn đã sớm biết nội tình.

- Dùng nàng để áp chế Tô Vân Phong là một chuyện quá rõ ràng.

- Vậy vì sao ngươi lại muốn… – nàng biết nàng mới là mục tiêu chính, Hách Liên Quyền tấn công Bắc An là vì muốn đánh gục hắn nhưng vì sao hắn còn chui đầu vô lưới chứ? Nếu hắn muốn trở về Bắc An thì cũng không phải là không có cách, ít nhất thì hắn vẫn còn Vô Ngân bên cạnh!

- Nếu hắn muốn xuống tay với nàng thì rất khó để phòng bị. So với việc mỗi ngày lo lắng phòng bị cho nàng thì không bằng đánh trực tiếp vào hang ổ của hắn. Hắn muốn dùng nàng để ép Tô Vân Phong xuất binh, và cũng sẽ không làm bị thương tới nàng. Còn ta, hắn không chỉ muốn có mạng của ta mà còn muốn phát tiết hết mọi oán hận chất chứa từ lâu trong lòng. – Hiên Viên Khanh Trần tuyệt không để ý tới vết thương trên người, suy nghĩ một hồi mới nói tiếp. – Ta tuyệt đối không muốn nàng ở bên cạnh Tô Vân Phong nhưng lại sợ nàng ở chỗ Hách Liên Quyền không an toàn, rõ ràng là ta ở cùng nàng là tốt nhất!

- Vậy ngươi có thể làm cái gì? Ta không có chuyện gì nhưng ngươi thì… – ngón tay muốn chạm vào vết thương của hắn nhưng lại sợ làm hắn đau.

- Hắn một lòng một dạ muốn cái mạng của ta, hơn nữa bây giờ Tô Vân Phong đã đồng ý xuất binh, nàng sẽ nhanh chóng được bình an trở về thôi!

- Ta trở về là chuyện của ta, vậy còn người thì làm sao? Tự ngươi nhìn xem, bản thân đã biến thành cái bộ dạng này mà ngươi còn có thể trấn định làm như không có chuyện gì.. Ngươi đúng là… – lồng ngực tràn ra một thứ tình cảm nóng rực thiêu đốt, giống như muốn nổ tung ra.

Cảnh Dạ Lan ngây người nhìn đôi mắt hắn, tất cả dường như dần dần mơ hồ đi.

- Cảnh Lan, ta lúc nào cũng bá đạo, nàng chưa từng một lần thích ta.. Vậy lúc này nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này có như thế nào thì ta muốn nàng phải nhớ kỹ ta, cho dù nàng có vô tình nhớ tới ta cũng được. Ta muốn chiếm được một vị trí nào đó trong lòng nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không làm cho nàng quên đi sự tồn tại của Hiên Viên Khanh Trần ta được! – hắn nói xong, từng chữ cứ quất vào lòng nàng.

Hắn cũng kiên định và cứng rắn giống như nàng!

- Đừng nói nữa! – Cảnh Dạ Lan chợt nâng tay che miệng hắn lại, nước mắt trào ra từ đôi mắt linh động rồi chảy xuống hai bên má. Hắn bắt lấy tay nàng, nhẹ hôn lên lòng bàn tay kiều nhỏ.

Vì sao mỗi lần đều là ngươi khiến ta bị thương nặng nhất nhưng ta lại không thể quên ngươi…