Vào đêm.

Thân ảnh nhỏ nhắn, uyển chuyển thoăn thoắt chạy trên dãy hành lang dài, sau đó dừng lại bên cánh cửa đá. Mân mê viên đá nhỏ trong tay một chút rồi lập tức ném nó về phía trước.

- Ai?! – chỗ tối lòe ra bóng người sau khi nghe thấy có tiếng động, một tia sáng chợt ánh lên, cây châm đâm vào cổ hắn một cách chuẩn xác, thân người ngã xuống, ngay cả một tiếng cũng chưa kịp bật ra.

- Có thể là ai chứ, đương nhiên là bản công tử rồi! – đôi mắt Cảnh Dạ Lan trong đêm phá lệ sáng ngời, một châm này chỉ có thể khiến cho hắn ngủ nửa canh giờ nhưng với nàng mà nói thì như vậy là đủ lắm rồi.

Tìm được chìa khóa, nàng lấy ra chiếc khuôn đúc đã chuẩn bị từ trước sau đó ấn chiếc chìa khóa xuống lấy mẫu rồi nhanh chóng mở cửa ra. Xem ra là một công trình hoàn hảo, ngay cả khi đẩy cửa ra mà vẫn không phát ra một tiếng động nào, nghĩ vậy nàng thầm than nhẹ một tiếng.

Vì không phát ra tiếng động nên dù bên ngoài có người đi vào thì bên trong cũng không thể nào biết được và bên trong cũng sẽ hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Hách Liên Quyền thật sự đã chuẩn bị rất tốt!

Lấy ra một cây lửa nhỏ, nàng chậm rãi đi xuống, tâm hình như cũng bất an theo từng bước chân càng ngày càng tới gần người kia.

Có cái gì đó bất an, khẩn trương! Cảnh Dạ Lan, ngay cả đại lao của Hiên Viên Khanh Trần mà ngươi cũng dám đi cướp thì ngươi còn sợ cái gì chứ! Nàng không ngừng an ủi, trấn định chính mình, trái tim đập thình thịch liên hồi.. thực sự chưa bao giờ nàng thấy hồi hộp như thế này!

May mắn là đường không có dài, nàng nhanh chóng nhìn thấy người mình đang tìm. Phát hiện ra nàng, đồng tử hắn chợt nhăn chặt lại:

- Là nàng?! – Hiên Viên Khanh Trần kinh ngạc thốt lên rồi lập tức cười khổ một tiếng. – Ta biết là nàng sẽ không kiềm chế nổi mà. Không phải là ta nói nàng không cần lo cho ta sao? – nói vậy nhưng hắn nhịn không được nhìn mê luyến người trước mặt mình.

Cảnh Dạ Lan hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ là một tên Hách Liên Quyền, ta còn chịu thua không tìm được chỗ của ngươi sao. Xem ta là đồ ngốc hả?! – nàng quan sát bốn phía thì thấy có đầy đủ mọi thứ.

- Ừm, ta cũng không tệ lắm, nàng cũng nên yên tâm rồi! – Hiên Viên Khanh Trần vẫn nằm đó nhưng không có ý ngồi lên, chỉ có đôi mắt sáng ngời và miệng cười khanh khách nhìn nàng.

- Ngươi không chết là tốt rồi! – Cảnh Dạ Lan nói hờn dỗi nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Bình thường khi Hiên Viên Khanh Trần thấy nàng thì luôn thích động chân động tay, đôi khi còn thích trêu đùa; hôm nay hắn không có làm gì, thái độ rất khác thường.

- Nàng lại đây! – hắn nhìn ra nghi hoặc trên mặt nàng, đột nhiên nói.

- Làm cái gì? – nàng theo bản năng bước tới. Là do áng sáng có vấn đề ư, sao sắc mặt của Hiên Viên Khanh Trần lại tái nhợt như vậy; ánh mắt của nàng chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, chỉ có duy nhất đôi mắt kia vẫn rạng rỡ như thường. Ánh mắt tương đối, chợt mặt Cảnh Dạ Lan nóng phừng lên. Nàng vội vàng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh hắn, quay mặt đi.

- Cảnh Lan! – hắn vươn một bàn tay vuốt hai má nàng. – Nàng tới là vì lo lắng cho ta sao?! – hắn nhịn cười, cho dù không thấy rõ mặt của nàng như độ ấm trong lòng bàn ta không lừa gạt được ai cả. Mặt nàng đỏ lên một tầng, nghĩ vậy động tác của Hiên Viên Khanh Trần lại càng nhẹ hơn.

- Ta có chuyện hỏi ngươi. – giọng nàng chợt nhỏ xuống. Nàng không né tránh bàn tay của Hiên Viên Khanh Trần đang vuốt ve hai má mình, sự ấm áp khiến nàng lưu luyến; nàng cũng từ từ nắm lấy bàn tay hắn rồi xoa nhẹ. Nhu tình trong lòng trôi ra quân quấn lấy hai người, không khí đột nhiên trở nên nhộn nhạo.

- Nàng nói đi! – Hiên Viên Khanh Trần nâng niu nàng như trân bảo. Vài ngày không gặp mà hắn cảm giác nỗi nhớ này đọng lại trong lòng nặng tới mức không thể nào nói ra khỏi miệng được.

- Ngươi viết hưu thư cho Tô Tĩnh Uyển, vì sao lại làm như vậy? Ngươi có biết làm vậy chỉ mang thêm phiền toái tới cho bản thân, sau này nàng ta sẽ..

- Vương phi của ta chỉ có một, mà người đó phải là nàng; cho nên ta mới viết hưu thư cho nàng ta. Bằng không cho dù nàng ta có chết đi thì trên danh nghĩa vẫn là sườn phi của ta. Nàng ta làm nàng bị thương, ta há có thể dung tha.

- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan không biết là nên cảm động hay nên mắng hắn. Làm vậy chính là ép mình đối diện với cục diện hai mặt đều là địch. – Bắc An đã xảy ra chuyện, vậy mà ngươi không hề nói gì cho ta biết! – nói tới đây nàng có điểm nóng nảy.

Hiên Viên Khanh Trần cười nhẹ, ngón tay mơn trớn cánh môi nàng, vẻ mặt lạnh nhạt cứ như đang nói tới chuyện của người khác:

- Đúng vậy, sau khi nàng rời khỏi ta thì Hiên Viên Triệt đã thu hồi một nửa binh quyền của ta, rất nhiều đặc quyền cũng tiêu giảm theo. Nếu nàng trở về cùng ta thì phỏng chừng ngay cả vị trí vương phi cũng không được làm nữa rồi.

Đôi môi mềm mại vì được hắn vuốt ve nên hơi hơi mở ra, hơi thở phả vào lòng bàn tay khiến hắn hơi ngưa ngứa. Bất ngờ, hắn ôm lấy cổ Cảnh Dạ Lan, kéo người nàng xuống , thân thể mềm mại ngay tức khắc bị hắn ôm vào trong ngực.

- Cảnh Lan, ta nhớ nàng… ta rất nhớ nàng! – hắn chống đỡ chính mình, nhìn chăm chú người nằm dưới thân, nỉ non nói.

- Ngươi đúng là… – lời nói ôn nhu lặp đi lặp lại bên tai, lòng nàng chợt biến rối loạn. – Hiên Viên Khanh Trần, ngươi xem ta là cái gì chứ!

- Là nữ nhân của ta! – hắn cảm thấy câu hỏi của nàng rất buồn cười. – Nữ nhân duy nhất của ta! – hắn lặp lại một lần nữa, lần này giọng điệu trịnh trọng như đang tuyên bố.

- Đồ quỷ, tới lúc này mà ngươi còn tâm tư nói mấy lời đó hả! – Cảnh Dạ Lan nắm tay đánh hắn. Hắn đúng là điên rồi, từ bỏ hết thảy mà đi tìm nàng, biết rõ nàng sẽ không đáp lại mà vẫn cố ý làm như vậy!

Ngực ăn đau nhưng hắn vẫn cố ý cười nói:

- Dù sao hiện tại đã thế này rồi, ta còn có thể có tâm tư gì chứ? Nhưng có những lời muốn nói mà không được nói thì nhất định ta sẽ chết tâm đó!

- Muốn nói gì thì nói, ta mặc xác ngươi! – nàng vẫn hận một cách khó hiểu, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn nghiêng người nằm xuống, cầm nắm tay nàng:

- Ta vẫn luôn muốn biết, nàng có từng thích ta không. Tuy rằng ta cho rằng có nhưng ta muốn chính miệng nàng nói cho ta biết. Có hay là không?! – ánh mắt sáng quắc giam giữ khuôn mặt của nàng, mặt đối mặt gần sát tựa như sáp nhập vào nhau.

Hô hấp của Cảnh Dạ Lan cứng lại, trong tầm mắt chính là khuôn mặt gần kề của hắn, đôi con ngươi như muốn hút đi hồn phách của nàng nhưng không có ý định buông tha cho quyết định của hắn!