Lúc này Lý Lệ Tuyết lại có chút hiểu lầm. Vừa rồi, trước mặt mọi người ở đây, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên khó mà nói là hai người. Nói như vậy, dù sao thì ảnh hưởng cũng rất lớn. Đối với Lý Lệ Tuyết cũng giống như vậy, đối với Đồng Uyển cũng như vậy. Lý Lệ Tuyết bên này, nổi danh là một cô gái mạnh mẽ có tiếng ở thủ đô, nếu truyền đi cùng với những người phụ nữ khác cùng chung một chồng. Chỉ sợ là danh tiếng mà Lý Lệ Tuyết tích luỹ cũng không còn. Đối với Đổng Uyển mà nói, thái độ của nhà họ Đồng lúc này còn chưa biết, cho dù nhà họ Đổng đồng ý, cũng không chấp nhận để chuyện này lan truyền ra khắp mọi nơi, nói như vậy, mặt mũi của Đổng Gia không còn nữa. Đây mới là nguyên nhân mà Nhiếp Chấn Bang e ngại thật sự.
Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ, lý Lệ Tuyết lúc này lại hiểu lầm.
Bên cạnh, Diệp Tuệ cũng là một người rất thông minh, lập tức liền kéo Vân Trí Quang rời khỏi, Dương An Bang lại biểu hiện một sự ái mộ tài hoa:
- Lão Tam, chuyện phiền phức này chỉ có cậu mới có thể giải quyết được thôi. Hơn nữa, anh cho cậu biết, em gái của anh khoảng vài tháng nữa là trở về rồi, đến lúc đó
Nghe câu nói này bên tai, Nhiếp Chấn Bang xem như có thêm một chuyện đau đầu nữa rồi, vẫn là Đổng Uyển ở bên cạnh nói nhỏ:
- Chuyện của cô nhóc An Na bây giờ khoan hãy nghĩ, phải giải quyết tốt chuyện bên này đã, con người anh đi đến đâu là gieo tình đến đó.
Nhìn bộ dạng của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang xuýt chút nữa là kêu oan rồi. Bản thân đây là ai gây ra cho ai. Trời đất chứng giám, trên phương diện thể xác, hắn và Lý Lệ Tuyết là trong sạch.
Tuy vậy, lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại không dám chối cãi. Giờ đây, hắn liền cùng Đổng Tuyết trực tiếp đi thang máy lên tầng tám. Vào lúc này, ở lối vào từ tầng tám lên tầng chin, có một cánh cửa rất bí mật bị phong toả, Nhiếp Chấn Bang duỗi ngón tay, đè vân tay lên, cửa lớn mở ra, Nhiếp Chấn Bang dẫn Đổng Uyển đi vào.
Giờ phút này, trong phòng khách to của tầng chín, Lý Lệ Tuyết đang đứng trước cửa sổ rộng lớn tới sát mặt đất. Dáng người hoàn mỹ, đường cong lả lướt hình chữ S, cặp mông đầy đặn cong lên ngạo nghễ, cho dù là Đổng Uyển, lúc này cũng không thể không khen một câu, cả vóc dáng lẫn diện mạo của Lý Lệ Tuyết đều cao hơn cô một bậc.
- Lệ Tuyết!
- Chị Lệ Tuyết!
Vào lúc này, Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển đồng thời lên tiếng làm cho Lý Lệ Tuyết quay đầu lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang căng thẳng và nét mặt hơi ngượng ngùng của Đổng Uyển, Lý Lệ Tuyết miễn cưỡng tươi cười:
- Chấn Bang, Tiểu Uyển, thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi, tôi không sao hết, chỉ là muốn yên lặng một mình thôi.
Giờ phút này, bộ dạng này của Lý Lệ Tuyết làm cho Nhiếp Chấn Bang như được trông thấy lại cái bóng dáng kiên cường mà cố chấp ở trên đoàn tàu quốc tế năm đó. Cái bộ dáng cầm một chiếc khay, mạo hiểm từng cơn gió lạnh đến thấu xương để mời gọi mọi người mua hàng của mình đó, cái cô gái lãnh đạm, cảnh giác mà kiên cường.
Cái cô gái không muốn nợ ân tình của chính hắn, nhưng lại tình nguyện muốn giành lấy việc trả tiền. Cái cô gái kiên cường quỳ gối trên mặt đất, nói chấp nhận chỉ một mình mình chịu trách nhiệm, không muốn để cho mình gặp phiền toái.
Trầm mặc một lúc, Nhiếp Chấn Bang thở dài, ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn chắm chú vào Lý Lệ Tuyết nói:
- Evelyna, em cũng biết, anh không có ý đó. Em không cảm giác được đến sao?
Lý Lệ Tuyết vừa nghe cách xưng hô này, nghe những lời nói này, cả người có một chút run rẩy. Đúng vậy, với sự thông minh của Lý Lệ Tuyết, ý nghĩa trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang, cô làm sao mà nghe không hiểu được chứ. Nhưng mà, lúc này, Lý Lệ Tuyết đã quá để tâm những chuyện vụn vặt.
Bên cạnh, Đổng Uyển cũng nhìn ra được một số việc, thời đại này, dù sao cũng đã thực thi chế độ một vợ một chồng, nhìn bên ngoài, cho dù là loại người nào, đều phải tuân theo chế độ này. Lý Lệ Tuyết mặc dù đã vào vòng tròn này, nhưng, những thứ thuộc kiểu bí mật , Lý Lệ Tuyết còn chưa có tư cách để biết đến. Người biết chuyện lại càng không thể nói, dù sao, phương diện này, rất có thể liên quan đến người biết chuyện của chính mình. Nếu truyền ra ngoài, đối với mình cũng không tốt, tự nhiên sẽ không có ai nói cả.
Lập tức, Đổng Uyển đi đến vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Lệ Tuyết:
- Chị Lệ Tuyết, chị biết ý tứ của em mà. Ai kêu chúng ta đều yêu con người kia đâu. Chỉ có thể là tiện cho anh ta. Hơn nữa, chị Lệ Tuyết, chị phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, vẫn còn một người còn lợi hại hơn nữa. Năm đó, cái người mà ngay cả đám hỏi giữa em và người ấy cũng dám ngăn cản đó còn chưa trở về đâu. Đợi đến lúc đó, người phải khóc e rằng không chỉ có mình chị đâu.
Lời nói của Đổng Uyển khá khôi hài, cuối cùng cũng khiến cho Lệ Tuyết mỉm cười, tâm trạng rất nhanh chóng liền giải toả. Cũng giống như ý tứ mà Đổng Uyển đã nói vậy, cả đời này, cho dù không phải là vợ chồng, tóm lại, cả đời đứng phía sau lưng anh ta, mình cũng tâm can tình nguyện.
Lập tức, Lý Lệ Tuyết cũng sửng sốt nói:
- Uyển Nhi, đến em cũng sợ hả?
Nói đến đây, Lý Lệ Tuyết lại mỉm cười, trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, rồi tiếp tục nói:
- Uyển Nhi, nếu như vậy, về sau chị em chúng ta về ở nơi này rồi. Chị thì không tin, nơi này có hai người, ở nhà chỉ có một người, anh ta có thể đi về nơi chỉ có một người.
Nghe Lý Lệ Tuyết nói chuyện hùng hổ như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng phải cười khổ. Hai người con gái này, hôm nay xem như là đã đứng chung một chiến tuyến rồi.
Bên cạnh, Đổng Uyển cũng nhìn Lý Lệ Tuyết mà trêu chọc:
- Chị Lệ Tuyết, chị không phải là xuân tâm nhộn nhào đi? Được, hôm nay em liền đem anh chàng này giao cho chị rồi.
Vừa mới nói dứt lời, Lý Lệ Tuyết đột nhiên chuyển người, thẹn thùng nói:
- Ai mà thèm chứ, còn không phải là cứ như vậy sao, hôm nay chị ngủ một mình, hai người các ngươi vui vẻ làm gì thì làm đi.
Nhưng lúc này Đổng Uyển lập tức cuối mặt xuống, quay mặt nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển cũng không vui nói:
- Hôm nay anh ngủ cùng chị Lệ Tuyết nha, thiếu gia Chấn Bang, anh cứ tuỳ ý là được rồi.
Cửa phòng lớn đóng lại, hai người con gái đó nói nhỏ cái gì đó có chút bí mật, Nhiếp Chấn Bang lại cười khổ, ai nói là hưởng tề nhân chi phúc chứ, bản thân mình bị chế giễu, đến một người cũng không có được.
Bên cạnh phòng ngủ chính, là thư phòng, bàn đọc sách rất rộng, chiếc ghế ngồi đọc sách thì rất mềm mại, Nhiếp Chấn Bang giờ cũng tỉnh táo lại. Hôm nay, xem như mình đã vào được trong chính đàn rồi. Nhưng, nếu như tiếp tục lăn lộn như vậy, ba ngày đánh cá, hai ngày ném lưới, cấp bậc cũng không phải là điều mà hắn cần lo lắng. Có ông cụ điều động, đi lên nhất định là không có vấn đề gì. Nhưng mà, cơ hội kết giao với thủ trường số 2 sau này xem như bỏ lỡ rồi, đây cũng là điều mà Nhiếp Chấn Bang không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, lúc này đồng chí Mộc Định Kiên chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình. Làm một thành viên chủ yếu bên trong đoàn ủy, quan hệ của Mộc Định Kiên và thái tử nhất định là không tầm thường. Dù sao, thái tử ở đoàn hệ năm đó, Mộc Định Kiên đang công tác ở ngay trong này. Nếu như nắm lấy cơ hội, chính hắn cũng có thể thông qua cái sợi dây này để tạo ra mối quan hệ với thái tử, nói như vậy, thủ trưởng số một bên này, bởi vì có ông cụ ở đó, cũng sẽ có thêm nhiều chiếu cố hơn đối với Nhiếp gia. Đợi sau khi mà ông cụ rời khỏi, thủ trường số một về hưu, thái tử vào chỗ, mối quan hệ của hắn và thái tử cũng đã định hẳn rồi. Tiếp tục theo sau đó, Mộc Định Kiên cũng có thể đã lên theo rồi.
Đây gần như là một con đường thênh thang, rộng lớn nối thẳng với Kim Loan Bảo Điện. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên kích động.
Trong lòng hắn chợt loé lên một ý tưởng, dường như, đã tìm được cách tạo lập mối quan hệ với Mộc Định Kiên rồi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cầm lấy giấy bút trên bàn sách, bắt đầu viết cái gì đó.