Đối với đồng chí Mộc Định Kiên, trên thực tế thì Nhiếp Chấ Bang cũng không hiểu biết là bao. Khi còn ở kiếp trước, thời điểm mà Mộc Định Kiên thực sự xuất hiện trước mắt mọi người, nó đã là câu chuyện của thế kỷ mới sau này rồi. Còn lúc này, Mộc Định Kiên vẫn là thuộc loại trạng thái ẩn tàng sâu, không chút nào nổi bật.
Trên thực tế, lúc này, Thái tử vẫn còn ở phía dưới địa phương làm nhân vật số một. Trước mặt thì thủ trưởng cũng vừa mới nhận chức, thái tử gì đó, lúc này, căn bản là cũng không có ý tứ gì trong chuyện này. Dù sao, thủ tướng vừa mới thoát khỏi thân phận của thái tử cũng chưa đến một năm.
Lúc này, tự nhiên sẽ không có ai để ý đến đoàn hệ nhân mã. Thẳng đến thời điểm cuối nhiệm kỳ, lúc mà thái tử dùng thái độ ngạo nghễ xuất hiện ở trước mặt mọi người, vào lúc này, Đoàn Hệ dần dần tiến cao hơn.
Vào thời điểm này của kiếp trước, cùng với sự xuống dốc của Nhiếp gia, sự quan tâm của thủ tướng không nhiều, đợi đến lúc Thái tử đi ra trước khán đài, Nhiếp gia đã sớm rời xa khỏi trung tâm của quyền lực. Nhưng, một việc mà Nhiếp Chấn Bang duy nhất khắc sâu chính là, thời điểm Mộc Định Kiên tại nhiệm, với cương vị Chủ tịch của hội liên hiệp Thanh niên cả nước, ông đã làm một việc khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy như vừa mới xảy ra.
Trên quan trường, thi hành chính trị như thế nào, cùng với năng lực của bản thân, đây lại là một chuyện. Ngoài ra, trên quan trường, làm thế nào để có được sự tán thưởng của lãnh đạo cấp trên, đây mới là điều quan trọng. Nhưng mà, phải làm như thế nào, làm như thế nào để có được sự thưởng thức của lãnh đạo cấp trên, đây mới là điều mấu chốt. Nói đơn giản là, khắc được vào tâm lý của lãnh đạo.
Danh hiệu thanh niên văn minh, cái dự án này, cũng là hai năm sau mới bắt đầu thi hành. Với tư cách là người vạch ra, Nhiếp Chấn Bang tin rằng, kế hoạch này dù không phải do đồng chí Mộc Định Kiên là người đầu tiên nghĩ ra, nhưng dù sao thì cũng là tiến hành trong khi ông ấy tại nhiệm, điều này nói rõ, Mộc Định Kiên đã tán thành kế hoạch này, thậm chí mà nói không chừng kế hoạch này là do Mộc Định Kiên chế định. Giờ đây, hắn đưa kế hoạch này ra nói trước, như vậy, chính hắn tuyệt đối có thể để lại ấn tượng sâu trong lòng Mộc Dịnh Kiên.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang mới lấy cây bút máy ghi dòng chữ đầu tiên trên tờ giấy Liên quan tới kế hoạch triển khai việc bình chọn danh hiệu thanh niên văn minh trọng phạm vi cả nước.
Nhanh chóng, lưu loát, một bản kế hoạch gần hai ngàn chữ được bày ra trên mặt giấy. Từ những ý tưởng ban đầu trong việc xây dựng nên danh hiệu thanh niên văn minh đến ý nghĩa tượng trưng, cùng với nếu như bình chọn thì sẽ phân chia thành bao nhiêu cấp bậc. Tất cả kế hoạch được miêu tả hết sức tỉ mỉ. Một tay viết ra, lưu loát mạch lạc, phân biệt rõ ràng thứ yếu và trọng điểm, vừa xem qua là hiểu ngay. Trong cái tài liệu này, Nhiếp Chấn Bang đã thể hiện một cách toàn vẹn bản lĩnh thâm hậu của một sinh viên tài cao của khoa trung văn trường đại học thủ đô.
Ngày hôm sau vừa tới lúc làm việc, Nhiếp Chấn Bang vừa vào đến cửa, lúc này, Trịnh Căn Sinh cũng đã đứng lên, mỉm cười nói:
- Chấn Bang, cậu đúng là vị khách hiếm gặp đấy, hôm nay sao lại đến đây vậy?
Bên cạnh, những đồng nghiệp của hắn cũng cười rộ lên, trong đó, một cô gái trẻ khoảng chừng 25 , 26 tuổi cũng cười nói:
- Nhiếp thiếu gia đến để thị sát công việc đây mà, tại sao anh Trịnh lại không hiểu vậy hả.
Từ lần trước đuổi, sau khi khiến cho Lưu Dương mất mặt, Lưu Dương cũng không báo thù, hơn nữa rất nhanh dời chi đoàn, nhân viên trong phòng làm việc đã nhìn ra, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, tuyệt đối không phải người bình thường. Tuy rằng đều không hiểu rõ hậu trường của Nhiếp Chấn Bang cụ thể thế nào, nhưng chỉ dựa vào hai điểm là, Nhiếp Chấn Bang có thể tuỳ ý có được phòng riêng ở sảnh Đàm gia và Nhiếp Chấn Bang lập tức đã đem Lưu Dương đuổi đi, cũng đủ để khiến người trong văn phòng cảm thấy kính sợ.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang nghe sự trêu chọc thiện ý của đồng sự liền cười nói:
- Anh Trịnh, chị Tô, mọi người đang châm chọc tôi à. Được rồi, vậy thì em đây mời mọi người ăn cơm có được không?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đến bàn làm việc ngay cửa của Trịnh Căn Sinh, ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Anh Trịnh, anh nhìn xem, đây là cái em làm ngày hôm qua, lãnh đạo của chúng ta có thể xem hay không?
Lãnh đạo, lãnh đạo mà Nhiếp Chấn Banh nói, không phải là chủ nhiệm Quách trực tiếp của mọi người. Ở thời đại này, cách xưng hô với người cấp trên hoặc nhân vật số một trong ban ngành, khi mà cách gọi ông chủ còn chưa xuất hiện, cách gọi là lãnh đạo chính là để chỉ nhân vật số một trong bộ ngành. Còn đối với các lãnh đạo bình thường hay các lãnh đạo có chức phó trong bộ ngành thì trên cơ bản đều dùng chức vụ để xưng hô.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, vẫn chưa xem tài liệu, nhưng trong lòng Trịnh Căn Sinh đã giật mình. Rốt cuộc không phải người tầm thường, vừa làm ra một thứ gì, nghĩ đến dĩ nhiên là lãnh đạo rồi.
Lập tức, Trịnh Căn Sinh cũng nghiêm túc, mở tài liệu xem, vừa nhìn thấy tiêu đề, Trịnh Căn Sinh liền ngây ngẩn cả người, kết hoạch này của Nhiếp Chấn Bang thực sự là quá to gan.
Càng xem xuống dưới, thần sắc của Trịnh Căn Sinh càng nghiêm trọng hơn, đợi sau khi xem xong toàn bộ tài liệu thì trên mặt Trịnh Căn Sinh đầy vẻ khâm phục. Kế hoạch này, mặc dù là lớn gan, nhưng lại hết sức tỉ mỉ, hơn nữa, chủ đề này vô cùng chuẩn xác và hợp thời cơ. Với cái nhìn của Trình Căn Sinh thì khả năng được thi hành là rất cao. Nếu như bản thân hắn có thể gia nhập vào kế hoạch này
Nghĩ đến đây, Trịnh Căn Sinh đứng lên, nét mặt trịnh trọng nói:
- Chấn Bang, nếu như có khả năng thì, anh có thể tham gia kế hoạch này sao?
Lúc nói câu này, thái độ của Trịnh Căn Sinh hoàn toàn không có tác phong của kẻ lão làng gì hết. Ngược lại, Trịnh Căn Sinh cũng là lấy mình đặt trên một vị trí thoả hiệp, đây là sự thông minh của Trịnh Căn Sinh. Thân phận của Nhiếp Chấn Bang tuy rằng không rõ lắm, nhưng, cho dù Nhiếp Chấn Bang không tìm mình, nhất định là cũng sẽ có cách. Tuy vậy, Nhiếp Chấn Bang có thể lấy cái này đưa cho mình xem, nói thẳng ra là, Nhiếp Chấn Bang đang đề nghị với mình.
Nhìn thái độ Trịnh Căn Sinh, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, cũng là có một suy nghĩ như thế. Từ bản thân mà nói, kinh nghệm ở quan trường của Nhiếp Chấn Bang là gần như bằng không, bây giờ đúng là thời điểm từ từ tích lũy kinh nghiệm. Hiện giờ ưu thế của mình chính là, nhiều hơn với người khác đến hai mươi năm kinh nghiệm.
Nhưng mà, tục ngữ có câu, nhất cá hảo hán tam cá bang, nhất cá ly ba cá thung, tức một
người cho dù có tài năng tới đâu cũng không thể thành công mà thiếu sự trợ giúp từ bên ngoài. Trong thủ đô, các gia tộc đều là chú ý đến thế lực, chú ý đến nhân mạch. Bao gồm cả cái Đoàn ủy mà trong hai mươi năm tới sẽ tung hoành khắp Hoa Hạ này, cũng là giống như vậy.
Chính mình, không có khả năng đi mượn thế lực của Nhiếp Gia vĩnh viễn được. Nhiếp gia, ông cụ tổng cũng là có một ngày ra đi, mạng lưới quan hệ của cha mình, Nhiếp Quốc Uy cũng không rộng. Như vậy, từ lúc này bắt đầu, chính mình phải biết tự tạo lập mạng lưới quan hệ của chính mình. Ví dụ như mấy người Lưu Côn, Lý Lệ Tuyết cùng với Dương An Bang, mặc dù là hợp tác, nhưng cũng là mạng lưới quan hệ trong tương lai của mình, nhưng cũng chỉ là trên mặt kinh tế thôi. Còn Trịnh Căn Sinh, là người mà Nhiếp Chấn Bang coi trọng đầu tiên trong mạng lưới quan hệ nơi quan trường này.
Trịnh Căn Sinh này, Nhiếp Chấn Bang đã quan sát rồi. Người này có tuổi tác vừa phải, hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, còn có tiềm lực vươn lên rất lớn, không có bất kỳ bối cảnh chính trị nào, người như vậy mới đáng giá lôi kéo. Mặt khác, Trần Căn Sinh người này có năng lực giác ngộ chính trị rất xuất sắc. Người như vậy trong tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực của mình trên quan trường.
Lúc này, nhìn thái độ của Trịnh Căn Sinh, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Đây là một người rất thông minh. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh Trịnh, nói gì vậy hả. Sau này, chúng ta phải cùng nhau cố gắng rồi.
Rất nhanh, Nhiếp Chấn Bang đem kế hoạch này cùng với Trịnh Căn Sinh cùng nhau làm hoàn thiện lại, sau đó Nhiếp Chấn Bang đem bảng kế hoạch này đưa lên Quách chủ nhiệm.
Bên trong phòng làm việc của chủ nhiệm Quách.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi rất nghiêm chỉnh trên ghế sofa, nhìn chủ nhiệm Quách đang ngồi trước bàn làm việc, cũng đang đợi ý kiến của chủ nhiệm Quách.
Chủ nhiệm Quách lúc này cũng vô cùng kinh ngạc với Nhiếp Chấn Bang. Người thanh niên này có bối cảnh rất sâu. Bộ phận nhân sự Chu Vân, người kia, Quách chủ nhiệm là rất rõ ràng, là con dâu của một gia tộc trong thủ đô, tuy là không tính là đại gia thế tộc, nhưng mà cũng là cỡ trung gia tộc.
Trong ngày thường, Chu Vân ở bên chi Đoàn cũng là một người có uy tín rất cao. Nhưng, theo cái thái độ mà Chu Vân đối với Nhiếp Chấn Bang, Quách chủ nhiệm không thể xem thường.
Vừa cấm lấy điếu thuốc trên bàn, chuẩn bị hút, Nhiếp Chán Bang cũng phối hợp theo, có vẻ cười cười, lấy từ trong túi ra một bao thuốc hiệu con mèo màu trắng, lấy ra một điếu thuốc, tiện tay để bao thuốc trên bàn, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chủ nhiệm Quách, anh hút thuốc, tôi thuận tay lấy từ trong nhà. Tôi dù sao cũng ít hút thuốc, anh giữ mà dùng nha.
Nhìn bao thuốc hiệu gấu mèo đặt trên bàn, Quách chủ nhiệm có chút giật mình, lập tức, nhìn sang Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang à, kế hoạch của cậu, tôi xem rồi, tốt lắm. Hôm trước tôi đưa lên trên rồi. Bí thư Mộc có ý bảo ngày mai cậu đi đến văn phòng của ông ấy một chuyến. Hãy biểu hiện cho tốt. Tôi biết ngay là Chấn Bang cậu không phải người bình thường mà.
Lúc này, chủ nhiệm Quách đã thể hiện thiện ý của mình với Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng ngây ngẩn cả người, đầu óc tự dưng trống rỗng, cuối cùng sắp được gặp Mộc Định Kiên rồi sao?