- Cửu Lan, lời này không chứng cứ cũng không thể nói lung tung?

Thôn trưởng nói.

- Ta không có chứng cứ, nhưng ta có thể lấy cái chết của phụ mẫu ta ra thề, mỗi lời ta nói đều là thật. Tuy rằng ta không ép hỏi ra được nhân loại cấu kết Dị Ma Nhân là ai, nhưng trong chúng ta khẳng định có một người, thậm chí chính là mấy tên hỗn đản nào đó!

Xôn xao...

Trong nháy mắt, hơi thở của mọi người đều có chút gấp gáp. Hình như bọn họ đã quên mất chuyện của Vu Nhai. Ở trong thôn vẫn có rất nhiều người tin phục Độc Cô Cửu Lan.

- Hơn nữa, nếu như không phải nhờ có Vu Nhai, các ngươi sẽ có Thần Minh Quả sao? Các ngươi đã sớm chết rồi.

Độc Cô Cửu Lan lạnh lùng nói.

Xung quanh không ít người đều dùng Thần Minh Quả. Những người mất đi sức chiến đấu, tuy rằng bọn họ không có sức chiến đấu, nhưng tham gia đầu phiếu các chuyện đương nhiên không có vấn đề. Nghe được nàng nói mấy câu này, bọn họ lại không thể giải thích được.

- Không phải là Thần Minh Quả từ chỗ tiền bối Mê Thành mang tới sao?

- Tiền bối Mê Thành, tiền bối Mê Thành căn bản cũng không có Thần Minh Quả. Những Thần Minh Quả đó đều là của Vu Nhai.

Khi Độc Cô Cửu Lan dẫn theo Tiểu Loan và Tiểu Dịch tiến vào Mê Thành đã nghe nói, hóa ra trước đây Vu Nhai cũng không hiến Thần Minh Quả cho thần linh Dị Ma Nhân. Lúc đó sau khi biết được tin tức này nàng cũng không biết tâm tình mình thế nào. Gia hỏa này cũng thật biết cách gạt người. Cũng không biết câu nào là thật.

Đúng vậy, thần linh Dị Ma tộc chính là bị hắn làm biến mất. Cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Sao có thể như vậy được?

- Sao lại không thể? Còn nhớ rõ trước đây ta đã từng nói, chuyện khi Vu Nhai ở lãnh địa Dị Ma tộc sao?

Độc Cô Cửu Lan kể lại một lần nữa về chuyện của Vu Nhai khi ở trong khu dân cư tại Dị Ma tộc. Mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra Thần Minh Quả thật đúng là của hắn.

- Lời mặc dù nói như vậy, nhưng chuyện này dù sao cũng do hắn mà ra. Cho dù hắn làm nhiều hơn nữa cũng là vì hắn mới khiến làng trở thành tình trạng như bây giờ. Hơn nữa, người cấu kết với Dị Ma Nhân chỉ sợ cũng là hắn. Nếu không thần linh Dị Ma Nhân làm sao lại không thấy nữa? Hắn làm sao có thể nhận được truyền thừa của thần linh Dị Ma Nhân?

Độc Cô Tề tiếp tục nói. Hiện tại hắn không chú ý tới sự ái mộ của mình đối với Độc Cô Cửu Lan nữa.

- Thần linh? Thôn trưởng ngài tin trên đời này có thần linh sao?

Từ đầu đến cuối Vu Nhai vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn về phía thôn trưởng, cũng không chờ lão đáp lời, lại nói:

- Thế giới này chỉ có Binh Linh, không có thần linh!

Thôn trưởng ngây ngẩn cả người. Chợt trong mắt lão bạo phát ra tinh quang. Thế hệ trẻ nòng cốt của Độc Cô gia dung hợp Huyền Binh cao cấp có kèm Binh Linh, không phải là để truyền thừa lực lượng và tuyệt kỹ của bọn họ sao? Lẽ nào thần linh Dị Ma Nhân cũng là một Binh Linh...

- Ta có thể bảo đảm. Tuyệt đối không có chuyện Vu Nhai nhận được truyền thừa thần linh Dị Ma.

Thôn trưởng đứng ra nói. Tuy rằng lão còn chưa thật sự xác định được thần linh Dị Ma Nhân có đúng là Binh Linh hay không.

- Thôn trưởng...

- Độc Cô Tề, ngươi nói chuyện này là bởi vì Vu Nhai sao? Hừ. Như vậy nếu như ta giết chết Dị Ma Tộc Vương, Dị Ma Nhân chạy tới công kích thôn chúng ta, có đúng là cũng nên giao ta ra hay không?

Độc Cô Cửu Lan đối với những lời Vu Nhai nói cái hiểu cái không. Nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, mà lạnh lùng nói, gần như là chất vấn. Nàng dường như cuối cùng đã bị Vu Nhai ảnh hưởng, ngộ ra được có chút về chuyện tinh thần và nhuệ khí.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, nếu như giết chết Dị Ma Tộc Vương, vậy tính là công lao hay giao người ra?

- Còn nữa. Nếu như không phải Vu Nhai ở bên ngoài bắn ra chin mũi tên kia, còn nói những lời nói đó, vì mọi người tranh thủ 12 giờ, hiện tại sợ rằng làng đã bị tiêu diệt. Các ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao?

Độc Cô Cửu Lan ném ra quả bom càng đáng sợ hơn.

- Cháu nói cái gì? Chín mũi tên nào, những lời nói nào?

- Căn bản không có người bản gia Độc Cô phía trên xuống. Tất cả đều do Vu Nhai lợi dụng tốc độ của Long Báo tạo ra. Chính là giải vây cho làng, tranh thủ cho làng 12 giờ. Các ngươi xem các ngươi đang làm cái gì?

Độc Cô Cửu Lan càng nói càng giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hóa ra người trong thôn thật sự rất kém cỏi, rất kém cỏi.

Cục diện thoáng cái trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người há hốc miệng, bao gồm cả thôn trưởng...

- Hơn nữa, Vu Nhai sở dĩ không phải họ Độc Cô, cũng không phải là bởi vì hắn không phải là người của Độc Cô gia, mà bởi vì hắn không dung hợp Kiếm Huyền Binh. Hắn chỉ là một Kỳ Binh Giả. Mỗi người các ngươi đều sử dụng kiếm, sử dụng chính là vũ khí mạnh nhất của Độc Cô gia, nhưng lại làm ra chuyện như vậy. Các ngươi quả thực không xứng với dòng họ Độc Cô này!

Độc Cô Cửu Lan càng nói càng giận, đã nói tới muốn khóc.

Tất cả mọi người không nhịn được cúi đầu, đầu óc đều rối bời, suy nghĩ lại những lời Độc Cô Cửu Lan nói. Sau đó bọn họ phát hiện người họ Vu này thật sự rất đáng sợ. Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi lại làm ra nhiều chuyện như vậy. Đây quả thực không thể dùng kỳ tích để hình dung nữa.

Thôn trưởng trầm mặc. Hình như biến chất trong thân thể có phần giảm bớt, máu đang sôi trào...

Độc Cô Cửu Lan lệ rơi đầy mặt, không nhịn được vừa nhìn về phía Vu Nhai vẫn đang đứng bình tĩnh. Không nghĩ lại còn không có cảm giác. Hóa ra hắn không ngờ làm được nhiều chuyện như vậy. Hắn chính là một kỳ tích. Độc Cô Chiến Phong trong truyền thuyết, khẳng định không lợi hại bằng hắn!

- Hắc, nói nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ở chỗ này đều bị cao tầng của Độc Cô gia vứt bỏ. Tiểu tử, giao mặt nạ khắc rồng ra đây, sẽ giữ được cái mạng cả ngươi. Nói cách khác không cần biết ngươi là người thế nào, đều phải chết!

Ngay thời khắc yên tĩnh, đột nhiên truyền đến giọng nói thâm trầm. Không ngờ có mấy người từ trong đám người bước đi ra.

- Các ngươi sao lại tới đây?

Thôn trưởng quát.

- Nghe nói có vật khắc rồng xuất thế, chúng ta đương nhiên phải tới.

Người kia cười hắc hắc nói. Vừa nhìn đã biết đây không phải là loại người tốt lành gì. Người đều lớn tuổi, chỉ có điều cũng không quá già. Chỉ là trung niên mà thôi.

- Tam trưởng lão, không ngờ ngươi nói chuyện vật khắc rồng cho bọn họ biết?

Có trưởng lão nào đó liền lên tiếng chất vấn.

- Không cần phải chất vấn chúng ta. Chúng ta biết được điều này, không phải bởi vì kẻ mà các ngươi gọi là tam trưởng lão kia. Rất đơn giản. Là do đám hài tử các ngươi đưa tới cho chúng ta bảo vệ, nói cho chúng ta biết về điều này. Nếu không nhờ có chúng, chúng ta còn không biết có chuyện tốt như vậy lại xuất hiện... Ha ha, xem ra thỉnh thoảng làm chút chuyện tốt vẫn có hồi báo.

Người kia trả lời. Bọn họ chính là tội nhân trong nghĩa địa Thiên Tội.

- Hừ, các ngươi biết các ngươi làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?

Thôn trưởng lạnh lùng nói.