Chuyện này coi như ngươi có công lao. Nhưng nếu không vì ngươi, chúng ta sao có thể gặp nguy hiểm được. Dị Ma tộc sao có thể tấn công qua? Ngươi mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Làng xảy ra chuyện như vậy, đều là bởi vì ngươi...
Người càng lúc càng nhiều. Phần lớn mọi người nghe Độc Cô Tề nói đều gật đầu.
Đúng vậy, nếu không vì hắn, hiện tại làng vẫn bình yên.
Trong nháy mắt, Vu Nhai đã trở thành kẻ địch chung.
- Ngươi nhắc tới chuẩn tướng Dị Ma tộc, ta ngược lại nhớ tới một điểm kỳ quái. Lúc đó ta rõ ràng muốn bắt chuẩn tướng Dị Ma tộc lại, hỏi chuyện bị trúng độc. Ta cảm thấy rất kỳ quái vì sao làng lại đột nhiên trúng độc. Đương nhiên, như lời các ngươi nói là có người trúng độc sau truyền nhiễm. Như vậy cũng có thể hỏi ra giải dược? Nhưng lại có người vội vàng đuổi theo, giết chết người. Kỳ quái, thật là kỳ quái.
Lần thứ hai, sắc mặt Độc Cô Tề lại điên cuồng biến đổi, khẩn trương nói:
- Đó không phải vì ta nóng lòng báo thù sao? Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ta không có ý gì. Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Lẽ nào...
- Đủ rồi. Không cần tiếp tục khích bác ly gián nữa. Ngươi đang nói chúng ta cấu kết với Dị Ma Nhân sao? Nực cười, chúng ta làm sao có thể cấu kết với Dị Ma Nhân. Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Tam trưởng lão chợt quát:
- Các ngươi bắt hắn lại cho ta, bịt miệng của hắn lại!
- Vâng...
Trong đám người làng chợt có người trả lời.
Vu Nhai mỉm cười, để mặc những người này qua bắt hắn, đồng thời nhìn về phía đám người thôn trưởng. Lúc này biểu tình của thôn trưởng cũng liên tục biến hóa. Bọn họ không phải sinh trưởng ở đây. Vu Nhai nói ra vài điểm đáng ngờ, trong nháy mắt bọn họ liền nghĩ đến chỗ không đúng. Nhưng bây giờ không có chứng cứ, hơn nữa thôn dân cũng không tin, muốn điều tra tiếp lại không có thời gian...
Vu Nhai cùng Long Báo bị người của tam trưởng lão dẫn về phía ngoài thôn, chuẩn bị giao cho Dị Ma Nhân.
- Chờ một chút.
Đúng lúc này, lại có một vị trưởng lão đồng bọn cùng tam trưởng lão kêu lên:
- Nhẫn không gian trên người hắn khẳng định còn có Thần Minh Quả của tiền bối Mê Thành. Phải lấy xuống. Đừng để Dị Ma Nhân chiếm tiện nghi.
- Không sai!
Trong nháy mắt, vô số trưởng lão hùa theo.
- Cái này...
Đám người thôn trưởng lúc này thật sự không có quyền phát biểu. Bọn họ chưa bao giờ yếu thế như vậy.
- Ta xem như đã biết. Các ngươi muốn chính là cái này sao? Vật có khắc hình rồng, có thể rời khỏi Thiên Tội Uyên. Ai, quả thực đáng thương. Nếu không ta đưa thứ này cho các ngươi. Không cần giao ta cho Dị Ma Nhân được không?
Vu Nhai đột nhiên lại lên tiếng, khiến mọi người cảm thấy thực sự không hiểu nổi. Vừa rồi không phải đã bịt miệng hắn sao?
Chỉ có điều rất nhanh bọn họ đã quên mất mình không hiểu cái gì. Chỉ thấy sắc mặt mọi người đại biến, bao gồm thôn trưởng và toàn thôn dân chúng. Dân trong thôn nhìn thấy mặt nạ, nhưng bọn họ không biết đây là cái gì. Nhưng nghe đến vật khắc hình rồng, sao có thể không biết được?
- Ngươi thối lắm. Chúng ta đã từng nói muốn vật có khắc hình rồng lúc nào?
- A, đã như vậy, ta không cho các ngươi nữa. Hắc hắc, chôn cùng ta là được. Ta lưu lại một kỷ niệm. Về phần Thần Minh Quả trong nhẫn không gian, tặng cho các ngươi. Bên trong cũng không thiếu Huyền Binh, cũng đưa cho các ngươi. Ta chỉ cần thứ này.
Vu Nhai tiếp tục nói. Đối với hắn mà nói, muốn tháo bịt miệng quá đơn giản. Trong cơ thể tùy tiện chấn động một thanh Thần Binh nhẹ nhàng hóa giải:
- Hoặc các ngươi, ai nghĩ biện pháp cứu ta, ta sẽ cho người đó cái mặt nạ khắc hình rồng này. Thế nào, ha ha ha!
Đúng vậy. Tại sao vẫn có nhiều người không biết về chuyện mặt nạ khắc rồng và Thần Minh Quả như vậy? Vu Nhai nhìn một chút. Thì ra trước khi tới này, người biết về chiếc mặt nạ khắc hình rồng, không hiểu sao đều không có mặt ở đây. Có lẽ bọn họ từ Mê Thành quay về thôn, đã gặp phải Dị Ma Nhân.
Nếu như các thôn dân biết Thần Minh Quả là của hắn, mặt nạ khắc rồng là do lão đầu Mê Thành cho, cũng sẽ không nghiêng về một phía như thế chứ?
Bây giờ đối với dân làng, công lao của Vu Nhai chỉ là cứu đám người Độc Cô Cửu Lan và "thay lão đầu Mê Thành đưa Thần Minh Quả" mà thôi!
Đây gần như không thể xem là công lao.
Nói chung, hiện tại các trưởng lão đều có kích động muốn bóp chết Vu Nhai. Hắn làm vậy, bảo bọn họ đáp lời thế nào? Tất cả mọi người nhìn về phía tam trưởng lão. Trong lòng tam trưởng lão thầm mắng, nhưng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng đứng ra:
- Vật khắc rồng đối với bất kỳ người nào trong thôn cũng đều vô cùng quan trọng. Nó là thuộc về mọi người trong thôn. Ngươi không thể mang đi.
- Ha ha, người Độc Cô gia dưới Thiên Tội Uyên trở thành cường đạo từ lúc nào vậy?
Vu Nhai cười to. Sắc mặt tất cả mọi người đỏ bừng, nhưng không có người nào nói gì. Cho dù có cũng không có quyền phát biểu. Đây chính là thứ để rời khỏi. Bất kỳ ai cũng không muốn buông tha. Tam trưởng lão vì nhìn trúng điểm này, mới tới làm một kẻ "đại biểu cho mọi người".
Sắc mặt thôn trưởng điên cuồng biến đổi. Lão xem như đã thấy rõ ràng. Hóa ra tam trưởng lão bọn họ là vì cái này. Nhưng cũng không có gì đáng trách. Điều càng làm cho lão buồn bực là, hiện tại thôn dân đều đứng ở phía của tam trưởng lão, lão còn có thể nói gì được?
Đúng vậy, hiện tại thôn trưởng cũng không có quyền phát biểu. Ở trước mặt lợi ích, không có người nào chịu nghe hắn.
- Lột nhẫn không gian của hắn xuống, dẫn người đi.
Tam trưởng lão quát, để phòng ngừa vạn nhất, phải nhanh.
- Chờ một chút.
“Vạn nhất" vẫn tới.
Chỉ thấy Độc Cô Cửu Lan đột nhiên từ phía sau núi chạy vội ra, trên người còn dính không ít thảo dược. Bên cạnh nàng là Độc Cô Cửu Dã. Chính là Độc Cô Cửu Dã nghe được tin tức phải giaoVu Nhai ra, vội vàng đi tìm tiểu muội.
- Cửu Lan, ở đây không có chuyện của cháu. Cháu nhanh chóng đi chuẩn bị giải dược đi.
Tam trưởng lão quát.
- Giải dược? Tam trưởng lão, nếu không có Vu Nhai, chúng ta không có giải dược!
Độc Cô Cửu Lan quát. Trong lòng nàng rất sốt ruột. Từ trước tới nay nàng chưa từng dám nói với trưởng bối như thế.
Trong nháy mắt, thôn trưởng bắt được cái gì, lập tức hỏi:
- Cửu Lan, cháu nói vậy là ý gì?
- Nếu như không phải nhờ Vu Nhai dẫn theo ta lẻn vào trong doanh địa Dị Ma Tộc Nhân, ép hỏi cao thủ Dị Ma Nhân, ta lấy đâu ra phương thuốc, lấy đâu ra giải dược? Các ngươi sao có thể lấy oán trả ơn?
Độc Cô Cửu Lan nói.
- Lời cháu nói là sự thật sao?
Thôn trưởng mở to hai mắt nhìn:
- Phương thuốc này không phải do lão đầu Mê Thành cho cháu sao?
- Ta đã từng nói đây là tiền bối Mê Thành cho ta bao giờ? Đây là do Vu Nhai ép hỏi được. Hơn nữa, chúng ta còn hỏi được, thôn chúng ta sở dĩ có nhiều người trúng độc như vậy, là bởi vì có người cùng Dị Ma Nhân cấu kết cũng đưa độc vào trong thôn.
Độc Cô Cửu Lan tiếp tục nói. Mà những lời nói phía sau đơn giản là bom gạch nặng nề. Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Độc Cô Tề và tam trưởng lão.