Ngay khi Vu Nhai vừa nói dứt lời, trong chớp mắt, từ bên trong xe truyền đến một tiếng kêu khẽ. Thật ra âm thanh rất êm tai, nhưng phát ra ngoài lại chẳng khác nào hung
hăng tát vào mặt nàng một cái.
Sắc mặt Vu Nhai trầm xuống, nói:
- Ta đang thi hành công vụ. Nếu như ngươi không phối hợp, vậy ta chỉ có
thể để ngươi tới nói chuyện cùng đại nhân của chúng ta. Đến lúc đó, nếu
làm lỡ thời gian tham gia hội đấu giá của ngươi, vậy sẽ không tốt đâu.
- Ngươi dám!
- Chấp hành công vụ mà thôi.
Vu Nhai không hề khiếp sợ, trả lời. Hiện tại người này đã khiến hắn tức giận, nhưng vẫn cỗ nhẫn nhịn nói:
- Xin hãy mang ma thú trên xe về, nếu không tại hạ cũng không ngại cùng
ngươi ở đây giết thời gian. Hội đấu giá sắp bắt đầu, hi vọng ngươi không nên trì hoãn.
- Yên tâm, ta sẽ không ở lại. Đồ ti tiện nhà ngươi có thể đi chết đi.
Một bóng roi từ bên trong xe bay vút ra. Vu Nhai lại hoảng sợ, thân thể
theo bản năng vọt sang một bên. Xe ngựa bị điều khiển, lao nhanh tới
trước.
Vu Nhai không dám chậm trễ, trực tiếp ném vỏ kiếm ra, chặn bánh xe.
Trong nháy mắt có tiếng ngựa hí vang. Vỏ kiếm kêu răng rắc, bị nghiền
nát. Xe ngựa cũng theo nghiêng sang một bên, sau đó đổ xuống đất. Bên
trong xe ngựa truyền đến tiếng thét chói tai.
Phụt phụt...
Vài tiếng động vang lên. Không biết từ đâu xuất hiện một bóng chim cực
lớn, hai cánh mở ra gần như che cả bầu trời. Xung quanh cũng truyền đến
từng tiếng kêu kinh ngạc, tránh đường tạo thành một khoảng trống. Có
không ít đồng sự của Vu Nhai vọt tới.
- Phát sinh chuyện gì vậy?
Nhưng không chờ bọn họ xông lại, đã thấy trên bầu trời đột nhiên xuất
lên một bóng đen bay tới. Đó là một con tuấn mã màu trắng. Trên lưng
tuấn mã có hai cánh thật dài giang rộng. Ngồi trên lưng ngựa là một
thanh niên mặc khôi giáp màu trắng, tay cầm một trường kích, chỉ về phía bóng chim kia.
Con chim bay kia dường như cảm nhận được sự uy hiếp, theo bản năng muốn
tìm chủ nhân. Nó lại một lần nữa bay xuống bên cạnh xe ngựa. Nó quay
phía con ngựa bay trên không kéo lên một tiếng. Cùng lúc đó, trên xe
ngựa cũng có ba nữ tử bước xuống, người nào người nấy đều là quốc sắc
thiên hương tư.
Sau khi ba nữ nhân bước xuống, mỗi người đều có biểu tình khác biệt. Hai người tức giận nhìn về phía Vu Nhai. Một người lại nhìn về phía con
ngựa bay trên bầu trời.
Vu Nhai cũng nhìn con ngựa bay, mà không để ý tới hai nữ tử đang căm
tức. Tâm niệm hắn thoáng động. Hình như đây cũng là người của đội kỵ vệ
Bắc Đấu, kỵ vệ Phi Thiên trong truyền thuyết.
Ánh mắt Vu Nhai rơi vào trên mặt kỵ vệ này, trong lòng có phần kinh ngạc. Không ngờ người này lại còn trẻ tuổi như vậy.
- Đã phát sinh chuyện gì?
Kỵ vệ Phi Thiên trẻ tuổi nhìn lướt qua mọi người, hỏi lần nữa.
- Ngươi chính là kỵ vệ Phi Thiên Bắc Đấu Thành? Hừ, chuyện gì sao? Người của ngươi làm hỏng bánh xe ngựa của ta, còn khiến chúng ta bị ngã xuống đất. Hóa ra đây chính là đạo đãi khách của Bắc Đấu Thành các ngươi? Rất tốt, chuyện này ta sẽ không để yên đâu.
Giọng nữ điêu ngoa trước đó vang lên.
- Chờ một chút, là ngươi...
- Chờ một chút ngươi giải thích tiếp. Bây giờ còn không phải là lúc để ngươi nói chuyện.
Vu Nhai đang muốn phản bác, đáng tiếc phía trên lại truyền tới tiếng quát lạnh. Chính là vị kỵ vệ Phi Thiên kia.
Vu Nhai sửng sốt, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, chỉ thấy hắn cũng nhìn
mình, khóe miệng đột nhiên cong lên, hiện ra một nụ cười cười nhạt. Ý tứ trong mắt hắn khiến Vu Nhai biết gia hỏa này sợ rằng đã nhận ra mình.
Sợ rằng hắn biết mình đã mang tới nhục nhã thế nào cho đội kỵ vệ Bắc Đấu bọn họ. Chỉ sợ hắn muốn mượn đề tài để xử lý mình. Trong lòng Vu Nhai
trầm xuống, thầm cười khổ.
Ta muốn an nhàn, thế nhưng không bao giờ được như ý nguyện.
- Hóa ra là Quan tiểu thư. Ta rất xin lỗi. Binh lính của chúng ta tố chất quá kém, đã quấy nhiễu tiểu thư.
Tên kỵ vệ Phi Thiên này nhìn nữ nhân điêu ngoa kia một chút, cung kính khom người cười nói.
Họ Quan? Chẳng lẽ là người Quan gia tỉnh Đao Vực?
Trong lòng Vu Nhai thầm cả kinh. Hắn vội vàng nhìn sang. Chỉ có điều,
ánh mắt hắn lại không bị nữ nhân này thú hút, mà là hai nữ nhân khác bên cạnh nàng. Người đầu tiên, chính là nữ nhân duy nhất không nhìn mình mà nhìn kỵ vệ Phi Thiên. Không ngờ hắn lại có quen biết. Đó chính là Tả
Nhân Nhân, hoa hậu giảng đường Bắc Đấu. Chỉ thấy nàng cuối cùng nhìn
mình, trên mặt hiện ra một nụ cười đắc ý.
Vu Nhai rốt cuộc đã biết hắn gặp xui xẻo thật ra không phải là tự nhiên
tới, mà là do nữ nhân này mang hận. Lẽ nào nàng lại có tinh thần trọng
nghĩa, muốn tiêu diệt một kẻ bại hoại là hắn sao?
Không để ý tới nàng, ánh mắt Vu Nhai lại bị một nữ nhân khác thu hút.
Hắn không nhìn mặt nàng, mà nhìn vóc người nàng. Vóc người này thật quen thuộc?
Ánh mắt Vu Nhai nhìn chằm chằm vào eo nàng, khóe miệng chậm rãi cong lên, hiện ra một nụ cười bỉ ổi.
Đúng thật là oan gia ngõ hẹp. Không ngờ nàng lại có thể quen biết với Quan tiểu thư. Cũng không biết nàng ta muốn làm gì.
Vu Nhai ngẩng đầu nhìn mặt nàng. Quả nhiên, đây cũng không phải gương mặt như lúc nàng vào thành.
Lúc này nét mặt nàng có chút bối rối, con mắt có chút né tránh. Hiển
nhiên nàng đã phát hiện ra nụ cười đê tiện trên mặt Vu Nhai. Nếu như hắn lại vạch trần, vậy chuyện nàng chuẩn bị từ lâu xem như xong. Đáng chết, tại sao cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện?
- kỵ vệ Phi Thiên Bắc Đấu, mong cho ta một câu trả lời thỏa đáng!
Quan tiểu thư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói.
Lúc này Vu Nhai mới nhìn về phía Quan tiểu thư. Hắn chỉ thấy nàng mặc
trường sam màu xanh. Trên trường sam cũng tương tự với đám người Độc Cô
Cửu Huyền, có thêu một thanh song đao. Hiển nhiên Huyền Binh của nàng
chắc là song đao. Quan gia là vực chủ Đao Vực, cũng không có nghĩa là
hình dáng đao của bọn họ đều giống nhau. Tóc rất dài. Trên gương mặt
trắng nõn có chút khắc nghiệt. Nhưng thật ra bộ dạng vô cùng xinh đẹp.
Chỉ có điều thời khắc này, bộ dạng nàng khắc nghiệt như vậy chỉ sợ sẽ
làm cho người ta khiếp sợ.
- Tất nhiên!
Kỵ vệ Phi Thiên trẻ tuổi gật đầu, sau đó quát:
- Bắt hắn lại!
- Chờ một chút...
- Ta đã từng nói, bây giờ còn không phải là lúc ngươi nói chuyện.
- Kỵ vệ Phi Thiên, ngươi thật phong cảnh! Ở đây ta cũng không có tư cách nói chuyện sao? Ngươi đã tính là thứ gì. Thời điểm lão tử ở trên đường
lăn lộn, không biết ngươi còn đang bú sữa mẹ ở đâu.
Hóa ra người nói chờ một chút cũng không phải là Vu Nhai, mà là một
người khác. Người này bộ dạng cao lớn thô kệch, trên người mặc khôi giáp càng lộ ra thân hình cực lớn của mình. Hơn nữa hắn còn để râu quai hàm. Tuy rằng mặc rất chỉnh tề, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như là
người tham gia quân ngũ. Thật ra lại giống thổ phỉ hơn. Hắn chính là
thượng cấp hiện tại của Vu Nhai... thiên binh Uý Trì.
Lúc trước, Vu Nhai gặp phải chuyện phiền toái gì, thật ra đều nhờ hắn ra mặt. Gia hỏa này là một lão đại lớn, cũng không quen nhìn bộ dạng kỵ vệ Bắc Đấu ẻo lả.