Đúng lúc này cánh cửa bị đụng mạnh. Vu Nhai hoảng sợ nhảy sang một bên.
Nơi này chính là nơi ở của binh phòng đại nhân, người nào lại dám to gan như vậy?
Ngay khi hắn nhìn về phía ngoài cửa, mắt lập tức sáng lên.
Một nữ tử không nhỏ tuổi hơn hắn là mấy, vóc người cao gầy, làn da màu
lúa mạch, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc nhuyễn giáp màu
đỏ, tư thế hiên ngang oai hùng, bộ dạng không thua kém gì đấng mày râu.
Hiển nhiên, nàng cũng nhìn thấy Vu Nhai, mày liễu khẽ nhíu lại. Một khí thế mãnh liệt đột ngột phát ra.
Vu Nhai hơi sững sờ. Thoáng cái tính toán trong đầu hoàn toàn bị đánh
tan. Trong lòng hắn thầm kinh ngạc. Hình như chỉ có lão binh mới có thể
có được khí thế như vậy. Nữ nhân này cũng tham gia quân ngũ sao?
- Đi đứng lỗ mãng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Đúng lúc này, binh phòng đại nhân khẽ quát một tiếng. Trong nháy mắt nữ
hài kia liền thu khí thế của mình lại, thè lưỡi, đi về phía binh phòng
đại nhân. Nàng không tiếp tục nhìn Vu Nhai nữa. Vu Nhai lại nghe nàng
nói:
- Cha...
Hóa ra là nữ nhi của binh phòng đại nhân. Không trách được.
Vu Nhai nhẹ nhàng lui ra ngoài, không nghĩ nhiều nữa. Hắn trực tiếp dắt
ngựa trở lại cửa lớn. Tất nhiên lại có người chạy tới hỏi thăm, Vu Nhai
nói sơ qua mọi chuyện. Ngay lập tức có người la hét đòi hắn mời khách.
Thật ra Vu Nhai cũng vui lòng mời cơm. Dù sao hắn cũng chuẩn bị tạo mối
quan hệ tốt với những người này.
Đáng tiếc, tạm thời không được. Những người này đều đang trong ca trực.
Thật ra khi hắn trở lại đại viện binh phòng, chuẩn bị rời khỏi ký túc
xá. Lúc thu dọn đồ đạc, hắn lại gặp được binh sĩ cùng trực ở cửa thành.
Sau đó hắn liền đưa ra lời mời. Mỗi binh sĩ thủ thành nghe được chuyện
Vu Nhai tấn chức trung phẩm Sĩ Úy đều gọi thẳng là đại nhân, trong lòng
vô cùng hâm mộ.
Mãi đến đêm khuya, Vu Nhai mới mang theo toàn thân đầy mùi rượu, dắt con ngựa trắng về nhà.
Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ chưa ngủ. Hai người thấy bộ dạng Vu Nhai
đều vội vội vàng vàng đỡ hắn vào. Thật có cảm giác của một gia đình.
Tiểu thị nữ lại rụt rè hỗ trợ thu dọn đồ đạc. Thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt nhìn vị nam tính duy nhất trong nhà này. Ngày đầu tiên đã uống say
mèm. Nữ chủ nhân cùng biểu tiểu thư cũng không tệ. Chỉ có điều nam chủ
nhân này hình như không phải là người tốt lành gì.
Vu Nhai tất nhiên không biết mình ở trong mắt tiểu thị nữ lại kém như
vậy. Hắn ngủ một giấc tới tận hừng đông. Hắn dậy rất sớm, tinh thần tỉnh táo đi đến bộ binh phòng báo cáo. Lần này thật ra hắn không có cưỡi
ngựa. Rất nhanh hắn đã được an bài, nhận trang phục và huy hiệu đại biểu cho chức vụ Sĩ Úy. Sau đó, hắn cùng những binh lính khác đi về phía học viện Bắc Đấu.
Học viện Bắc Đấu chính là hội trường của hội đấu giá.
Hội đấu giá ngày mai mới bắt đầu. Hiện tại chủ yếu là làm quen công việc trước một chút. Chỉ có điều nơi này đã có nhiều người. Không chỉ có học sinh, còn có một vài ngư long hỗn tạp. Trong đó có đủ nhân vật có thân
phận tương đương với Độc Cô Cửu Huyền.
Nhưng thật ra ngày hôm nay không phát sinh chuyện gì lớn. Chỉ có vài
cuộc đánh nhau nhỏ rất dễ giải quyết. Đương nhiên, bọn họ vẫn gặp phải
đội kỵ vệ Bắc Đấu đi tuần tra. Hai bên trừng mắt nhìn nhau, nhưng không
phát sinh thêm chuyện gì.
Một ngày không có chuyện gì đáng nói trôi qua. Ngày hôm sau, hội đấu giá bắt đầu.
Vu Nhai đã qua từ sớm, liền đi xung quanh học viện Bắc Đấu tuần tra canh gác. Thật ra việc giữ gìn trật tự cũng không tới phiên hắn. Bên trong
cao thủ nhiều như mây. Hắn vào, sợ rằng nếu thật sự phát sinh chuyện gì, chỉ có thể trốn chạy. Nếu không phải bởi vì hắn gây tổn hại tới mặt mũi của đội kỵ vệ Bắc Đấu, người với thực lực như vậy binh phòng đại nhân
sao có thể gặp hắn, sao có thể đích thân thăng chức cho hắn. Số lượng
Chưởng Binh Sư quá nhiều.
Nhưng chính vì vậy, trong mắt rất nhiều người hắn đã là kẻ có tiền đồ vô lượng. Chí ít hắn đã được binh phòng đại nhân nhớ tới.
...
Lộp cộp
Ngay thời điểm Vu Nhai đang canh gác, đột nhiên có một chiếc xe ngựa
chạy tới. So với xung quanh thật ra xe ngựa này không quá bắt mắt. Dù
sao hiện tại đã kín người hết chỗ. Kẻ có tiền nhiều muốn chết. Điều
khiến người ta chú ý chính là trong xe ngựa phát ra âm thanh như vậy.
- Chờ một chút. Quý tộc bên trong, trong thời gian diễn ra hội đấu giá cấm dẫn theo bất kỳ ma thú nào đi vào.
- Hả? Ngươi nói cái gì?
Bên trong xe truyền đến một giọng nữ với âm mũi rất nặng. Hiển nhiên
người trong xe đặc biệt bất mãn đối với việc Vu Nhai ngăn cản.
- Xin lỗi, trong thời gian diễn ra hội đấu giá bất kỳ người nào cũng
không được dẫn theo ma thú đi vào. Đây là quy định của hội đấu giá Bắc
Đấu. Mong ngài tuân thủ!
Vu Nhai nhẫn nhịn nói. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trên đại lục Thần Huyền có rất nhiều người, các loại ma thú càng nhiều hơn. Bọn
chúng giống nhau đều ở trong núi rừng sông biển, là đối tượng săn bắt
của con người.
Lâu ngày, dưỡng thành phong tục nuôi ma thú. Đặc biệt ở bên trong quý
tộc, gần như không người nào không nuôi. Thậm chí cả đội kỵ vệ Bắc Đấu.
Đừng thấy bọn họ cưỡi ngựa mà tưởng rằng bọn họ đều ở tầng dưới chót.
Thật ra bọn họ được gọi là Mã vệ đội. Đẳng cấp cao hơn so với bọn họ còn có Long Mã vệ đội các loại. Long Mã, có người nói chính là con cháu của rồng và ngựa, không thể nói là dã thú, mà là ma thú.
Trong quân đội, yếu nhất trong kỵ binh cũng là ngựa. Ngoại trừ những đội này, còn có đủ loại kỵ sĩ khác.
Ngay vừa nãy, Vu Nhai đã ngăn lại không ít quý tộc dẫn ma thú tiến vào.
Phần lớn mọi người vẫn tính là phối hợp. Dù sao nơi này cũng là Bắc Đấu
Thành. Tuy bây giờ thực lực hắn yếu, nhưng lại đại biểu cho quan chức
của Bắc Đấu Thành, có hậu thuẫn cường đại. Đương nhiên, hắn cũng gặp
những kẻ tự cho mình là đúng. Có đôi khi phải để thượng cấp đứng ra mới
có thể làm được. Nói chung, chuyện xui xẻo này không dễ làm.
Con bà nó, sớm biết vậy ta đã tiếp tục đi thủ thành. Dù sao ta có Huyền Binh Điển, sau này tự có thời điểm bay cao bay xa.
Thỉnh thoảng Vu Nhai cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Chỉ có điều bây giờ hắn chỉ là một con kiến nhỏ trong đại lục này, phải giãy dụa sinh tồn. Hắn
cũng sẽ không tự cho mình là người xuyên qua, có khí thế bá vương vô
cùng chấn động, sau này khắp nơi đều phải quỳ lại, khiến Thủy Thần sáng
tạo ra đại lục này cũng phải chấn động.
- Hừ, ta dẫn theo ma thú lúc nào? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?
- Tại hạ không nhìn thấy, nhưng có thể nghe được. Tiếng chim hót vừa rồi được truyền ra chính từ trên xe ngươi. Xin hãy tự giác. Nói cách khác
tại hạ chỉ có thể kiểm tra.
Vu Nhai không kiêu ngạo không siểm nịnh. Làm người của bộ binh phòng
không cần khúm núm, có hậu trường cường đại, binh phòng đại nhân cương
trực công chính, có lãnh đạo như vậy, có chỗ tốt như vậy, thủ thành hai
tháng hắn đã lĩnh hội đầy đủ.
- Đồ đê tiện, ngươi là tên cẩu tạp chủng nào? Ngươi cũng dám kiểm tra xe của ta sao?