Trước khi trận pháp Huyền
Nguyên Chi Lực hoàn toàn áp chế Thần Chi Nguyên Giới, cũng chính là
trước khi Thần Chi Nguyên Giới bị áp chế không cách nào sử dụng được
Thiên Nhất Kiếm nào đó, Thần Chi Nguyên Giới nhất định phải phát động
tổng tiến công. Đến lúc đó nếu như không đủ cường đại sẽ xong đời. Đến
lúc đó cho dù Vu Nhai không cảm ngộ được tất cả các đạo đến Thần Hoàng,
cũng phải khiến huyền khí đạt được Thần Hoàng để xuất chiến.
Đúng vậy, Thần Chi Nguyên Giới mấy nghìn năm mới yếu đi một lần. Bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Thật không cam lòng. Biết rất rõ ràng là cạm bẫy lại không làm được gì cả...
Ngọc Vấn Hiền nắm chặt nắm đấm nói. Hắn là đại thiên tài quân sự. Nhưng
có rất nhiều chuyện hắn không làm được. Bởi vì thực lực của bản thân hắn không đủ cường đại. Bởi vì Thần Chi Nguyên Giới bao trùm tất cả.
- Ai nói cái gì cũng không làm được? Ba đại Nguyên Giới lại dám mang
Tiểu Mỹ ra bố trí cạm bẫy cho ta như vậy, dù thế nào ta cũng phải khiến
cho bọn họ trả giá thật lớn. Hắc, Kinh Thiên và Huyền Thiên ta tạm thời
không có cách nào bắt được bọn họ. Nhưng Đoạn Thiên Nguyên Giới... Hắc
hắc.
Vu Nhai lạnh lùng nở nụ cười nói:
- Mượn kiếm huynh, đã điều tra rõ ràng về truyền tống trận từ Thánh Thần Đô đến Đoạn Thiên Nguyên Giới chưa?
- Đã làm...
Trong mắt Mượn kiếm huynh lóe lên tinh quang, nghiêm túc trả lời.
- Rất tốt. Thông báo với Độc Cô gia chủ, để hắn cùng với các cao thủ Độc Cô gia tới Lục Thiên Thần Đô tập hợp cùng ta. Hành động kín đáo đừng
cho bất kỳ kẻ nào biết. Phải bí mật tiến hành. Hừ, ta phải đâm Đoạn
Thiên Nguyên Giới...
Vu Nhai lãnh đạm nói.
- Được, ta lập tức đi làm.
Mượn kiếm huynh lên tiếng đáp, sau đso không nói gì nữa, đi ra khỏi đại điện.
Nếu như Vu Nhai đã hạ quyết tâm muốn đi tới Thánh Thần Đô cứu người, cho dù khuyên thế nào cũng không có tác dụng, vậy trước tiên cứ làm tốt
công tác của mình. Mơ hồ, hắn nghe được lời Vu Nhai nói còn có chút hứng thú. Hắn đã đoán ra được điều gì đó. Hắn thật sự chờ mong Đoạn Thiên
Nguyên Giới tổn hại thậm chí ngã xuống.
Đúng vậy, Mượn kiếm huynh vốn miễn cưỡng xem như là người của Đoạn Thiên Nguyên Giới. Tuy rằng khi đó còn gọi là nghiệp đoàn Lữ Giả. Đương
nhiên, nghiệp đoàn Lữ Giả khi đó, hiện tại đã không còn tồn tại. Hắn
thật sự rất rất muốn khiến nghiệp đoàn Lữ Giả đã từng kiêu ngạo quay trở lại.
Đồng thời, hắn cũng không muốn để Bạch gia hắn lại tiếp tục trầm luân. Bạch Trọc, Thánh Thần Đô còn có kẻ địch của hắn...
- Ngọc huynh, quân đội Bách tộc giao cho huynh...
- Yên tâm đi. Chỉ cần không phải là Thần Hoàng tới, tuyệt đối sẽ không để dân Cổ Duệ và đế quốc Huyền Binh tiến thêm một bước.
Ngọc Vấn Hiền nghiêm túc gật đầu. Hắn cũng trực tiếp xoay người rời đi.
Hiện tại Bách tộc đã không phải là không có Thần Vương. Thần Vương cũng
chịu sự điều hành và chỉ huy của hắn. Ngoại trừ Thần Hoàng ra, Ngọc Vấn
Hiền hắn không sợ bất kỳ công kích nào khác.
Đương nhiên, cho dù là Thần Hoàng đến, cũng có Độc Cô gia và đế quốc Ma Pháp trợ giúp.
- Đúng rồi Vu Nhai. Ta quên nói cho ngươi biết. Ở trong Thánh Thần Đô
không chỉ có Tiểu Mỹ, còn con trai của ngươi và Tiểu Mỹ nữa.
Đúng vào lúc này, Mượn kiếm huynh vốn đã rời đi lại vòng lại, tiến vào,
khẽ nói một câu. Sau đó hắn không nhìn biểu tình của Vu Nhai đã rời
đi...
- Ngươi nói cái gì? Con trai sao?
- Đúng vậy, con trai của ngươi và Tiểu Mỹ!
Giọng nói của Mượn kiếm huynh từ ngoài đại điện truyền vào, càng lúc càng xa.
Vu Nhai ngây người. Đúng vậy, trước đó hắn còn không biết. Hắn không
biết hắn cùng với Tiểu Mỹ có con trai. Bởi vì hoàn toàn không có tin tức truyền đến. Bởi vì Mượn kiếm huynh cũng chưa nói cho hắn biết. Cái gì
mà quên nói chứ? A, thật ra trong lòng Mượn kiếm huynh vẫn không hi vọng Vu Nhai đi mạo hiểm. Nhưng bây giờ Vu Nhai tâm ý đã quyết, hắn không có khả năng lừa gạt nữa...
Đi tới cửa đại điện, Ngọc Vấn Hiền thoáng dừng lại, cũng không quay đầu, lại rời đi. Mỗi một bước đều vô cùng kiên định.
- Vu Nhai...
Trong đại điện bốn nàng cũng ngây người. Vu Nhai và Tiểu Mỹ lại có con
trai. Hơn nữa cho tới bây giờ bọn họ mới được biết. Nhưng tin tức này
đối với Vu Nhai hiện tại nói thật không biết có thể xem như là tin tức
tốt hay không...
Dạ Tình vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của nàng, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
- Ha ha, hóa ra Vu Nhai ta đã sớm có con trai. Ha ha ha, đây là chuyện
tốt. Chuyện cực tốt... Người phụ thân như ta thật đúng là chưa làm tròn
trách nhiệm. Không ngờ đến bây giờ mới biết. Chờ ta dẫn theo mẹ con các
nàng ra ngoài, nhất định phải bồi thường thật tốt.
Vu Nhai đột nhiên cất tiếng cười to. Chỉ là trong tiếng cười lại mơ hồ mang theo lệ quang.
Cái gì mà nam nhi có lệ không thể rơi. Cút muội hắn đi.
Lhông biết vì sao, biết mình vốn đã làm phụ thân, hiện tại Vu Nhai thật
sự rất muốn rơi lệ. Đó là một cảm giác không thể nói rõ ràng được. Đó là cảm giác mà chỉ có người thật sự làm phụ thân mới có thể lĩnh hội được. Phụ thân như hắn lại khác. Bởi vì không ngờ con hắn lại nằm ở trong tay của kẻ địch. Đồng thời, hắn cũng nghĩ đến Tiểu Mỹ. Từ khi Tiểu Mỹ mang
thai đến bây giờ đã qua hơn ba năm. Hơn ba năm đấy. Tiểu Mỹ phải chịu áp lực lớn tới mức nào?
Vu Nhai rơi nước mắt chính là nghĩ đến Tiểu Mỹ ngây thơ đã chịu đựng ba
năm cực khổ. Không ngờ hắn lại hoàn toàn không giúp được gì. Nếu như nói không tự trách đó là chuyện không thể.
Đúng vậy, Tiểu Mỹ có con của mình, ở trong Kinh Thiên Nguyên Giới, đó là tình cảnh thế nào?
Vu Nhai không dám tưởng tượng, thật sự không có cách nào tưởng tượng...
- Hắc hắc, lão bà Dạ Tình, xem ra hài tử trong bụng nàng không thể trở
thành lão đại của nhà chúng ta rồi. Chẳng lẽ nàng lại đố kỵ sao?
Vu Nhai cố kìm chế nỗi đau đớn trong lòng. Đúng vậy, tim hắn đau giống
như bị kim đâm vậy. Nhưng nhìn Dạ Tình, hắn cũng cố nặn ra nụ cười tùy
tiện đặc trưng của mình.
- Sao, làm sao có thể đố kỵ được. Làm sao có thể... Oa!
Dạ Tình cũng nghĩ đến Tiểu Mỹ, nghĩ đến Tiểu Mỹ thiên chân vô tà, nghĩ
đến chuyện nàng phải chịu khổ, nước mắt liền không nhịn được điên cuồng
tuôn rơi. Sau đó nàng đặc biệt kích động lao về Vu Nhai, lớn tiếng
khóc...
Dạ Tình khóc, Tiểu Dạ, Nghiêm Sương và Tuyết Đế Nhi cũng khóc. Chỉ là
các nàng đều không lên tiếng. Chỉ là nước mắt giống như từng hạt châu
lớn điên cuồng rơi xuống.
- Được rồi được rồi. Không có việc gì đâu. Tin tưởng lão công của các
nàng nhất định sẽ đưa mẹ con nàng ấy về. Nhất định vẫn là một Tiểu Mỹ
ngây thơ hoạt bát lại cực kỳ cường đại.
Vu Nhai vỗ vai Dạ Tình an ủi.
Hắn là nam nhân. Cho dù đau mấy cũng phải giấu kín, đau mấy cũng phải cho người hắn quan tâm lòng tin và chỗ dựa.
- Trời đã khuya lắm rồi. Tất cả mọi người nên đi về nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài một chút...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng nước mắt của bốn nàng đã ngừng rơi.