Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1091: Một đôi chân, một thanh kiếm (hạ)

- Các ngươi nói lên là lên, nói lùi là lùi thì chẳng phải ta rất mất mặt sao? Ít nhất để lại vài người cho ta đi, Thất Long thương Bạo!

Lúc trước Thôn Thiên kiếm chỉ toát ra chút lực lượng căn nguyên đã làm Mông thân vương thánh binh sư tam đoạn lõa thể chạy trốn. Bây giờ Vu Nhai cầm Thôn Thiên kiếm thật sự, thực lực tăng lên ba đoạn so với lúc ở Dao Quang thành, phát huy ra sức mạnh cường đại hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên khi đó tại Mông thân vương quá khinh địch, nhưng ít ra cũng tương đương lực lượng thiên binh sư nhất đoạn.

Dù sao thì nếu bốn mươi Hắc Nguyệt kỵ sĩ, Hắc Đạt Tư đã thụt lùi, Vu Nhai có nghịch thiên cách mấy cũng đành chịu. Với lực lượng hiện tại của Vu Nhai chưa đến trình độ phủ trùm không gian, nhưng hắn có thể dùng huyền binh bản mệnh khác giết người. Bảy long thương bay ra ngoài như biến thành bảy con rồng, xuyên qua không gian bị thôn thiên nhị thức làm dao động kịch liệt.

Tiếng hét thi nhau nổi lên:

- A a a!!!

Bảy long thương, bảy sinh mạng, không hụt cái nào.

Hắc Đạt Tư kinh kêu:

- Cái gì? Không thể nào!

Chết người, bị giết nhanh như vậy. Hắc Đạt Tư từng tưởng tượng hành động giết người có quan hệ với công chúa sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng gã không ngờ chúng đến nhanh như vậy, chết trong tay con kiến. Chớp mắt bảy sinh mạng đi mất.

Vu Nhai phớt lờ Hắc Đạt Tư, hắn bày ra long văn trận. Vu Nhai biết rõ hắn giết được bảy Hắc Nguyệt kỵ sĩ là vì đối phương quá khinh địch, thêm vào uy lực của Thôn Thiên kiếm khiến bọn họ ngạc nhiên không tập trung tinh thần. Lần sau sẽ không may mắn như vậy.

Vu Nhai đã sát ý thành thánh nhưng hắn không phải vạn năng, đặc biệt là đối phó với Cổ Duệ chi dân có thể phòng thủ mọi góc độ.

Thêm nữa sử dụng Thôn Thiên kiếm tiêu hao rất lớn, Vu Nhai còn cần dùng nó xé mở không gian bị phong tỏa, tiếp tục trấn nhiếp Hắc Đạt Tư, Hắc Nguyệt kỵ sĩ. Vu Nhai không thể dùng hết sạch huyền khí, khi đó hắn sẽ thật sự tiêu đời.

Bây giờ Vu Nhai chú trọng mỗi một tia huyền khí.

Bụi bặm rớt xuống, lực lượng cắn nuốt tán đi, đối diện lộ ra khuôn mặt âm trầm của Hắc Đạt Tư, ba mươi ba Hắc Nguyệt kỵ sĩ. Vu Nhai ngừng bảy long văn trận, hắn phải thừa dịp đám Cổ Duệ chi dân không thấy đường bày trận pháp, nếu không sẽ bị phá hỏng.

- Ngươi đáng chết!

- Còn lại ba mươi bốn người, bao gồm ngươi. Đến đây.

Vu Nhai chỉ cầm Thôn Thiên kiếm, đứng trước đám người Dạ Tình, Dạ a di. Vu Nhai nói với Hắc Đạt Tư, phát ra khí thế nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai. Muốn giết người phải bước qua xác Vu Nhai, muốn giết người phải có tinh thần bị giết.

Hắc Đạt Tư quát to:

- Ta không tin hắn có thể sử dụng đại chiêu được bao nhiêu lần. Ta mở đường, các ngươi phối hợp ta!

- Tuân lệnh!

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Như thế nào? Ngươi không một chọi một với ta sao?

Vu Nhai vẫn dùng thôn thiên nhị thức chém ra.

Hắc Đạt Tư có kinh nghiệm vừa rồi nên không văng ra mà đối kháng lực lượng cắn nuốt. Ba mươi ba Hắc Nguyệt kỵ sĩ sau lưng xung phong theo Hắc Đạt Tư. Khi nghe lời Vu Nhai nói thì Hắc Đạt Tư rất bực mình, nhưng gã không còn cách nào khác. Một kiếm của Vu Nhai làm Hắc Đạt Tư cảm giác đến hơi thở chết chóc, mặt gã đỏ rần bất chấp.

Keng keng keng!

Thôn Thiên kiếm không thể vạn năm, thôn thiên nhị thức càng không phải. Hắc Đạt Tư chật vật giết ra, thần lực bản mệnh biến thành trường đao màu đen điên cuồng va chạm với Thôn Thiên kiếm. Ba mươi ba Hắc Nguyệt kỵ sĩ sau lưng Hắc Đạt Tư xông tới gần, chia đội hành động. Mười Hắc Nguyệt kỵ sĩ vòng qua Vu Nhai giết hướng đám người Dạ a di, Dạ Tình.

Nói thật thì một Hắc Nguyệt kỵ sĩ đã đủ, mười Hắc Nguyệt kỵ sĩ là dao mổ trâu giết gà.

Vốn nhiều người vây công đám Vu Nhai, Dạ Tình, Dạ a di là dao mổ trâu giết gà, nên hành động như thế nào đều không sao cả. Hơn nữa bảy đồng bạn đã chết làm Hắc Nguyệt kỵ sĩ tức giận.

Bây giờ bọn họ đang muốn giết người rút bực tức ra.

- Ta có cho phép các ngươi đi qua sao?

Vu Nhai lại phát huy thân pháp kỳ dị thoát khỏi Hắc Đạt Tư dây dưa, chân mọc cánh. Thôn Thiên kiếm chém hướng mười Hắc Nguyệt kỵ sĩ không kèm theo chiêu thức gì. Tiếng keng keng lại vang lên. Mười Hắc Nguyệt kỵ sĩ sớm cảnh giác Vu Nhai, bọn họ bảo vệ toàn thân. Vu Nhai sát ý thành thánh, thực lực và cảnh giới của các Hắc Nguyệt kỵ sĩ không bằng hắn, để lộ một lỗ hổng là chết.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mười Hắc Nguyệt kỵ sĩ bị Vu Nhai hung bạo đánh bay về. Hắc Đạt Tư, Hắc Nguyệt kỵ sĩ giết qua. Đặc biệt là Hắc Đạt Tư, gã không thể tha thứ Vu Nhai thoát khỏi gã dây dưa.

- Giết!

Vu Nhai buộc lòng nghênh khó mà lên, hắn không có đường lui. Thôn Thiên kiếm không đánh ra tuyệt kỹ Thôn Thiên kiếm nữa. Vu Nhai có hỏi Thôn Thiên kiếm linh, nàng nói Thôn Thiên kiếm chỉ có đại chiêu không có tiểu chiêu, muốn tiểu chiêu thì ngươi tự mình ngộ, học, sáng tạo.

- Chỉ cần ngươi có thể kiếm đạo thành thánh thì không cần tiểu chiêu gì, tùy thời mây bay nước chảy.

Vu Nhai khó hiểu hỏi:

- Nhưng không học các loại chiêu thức, tuyệt kỹ thì làm sao kiếm đạo thành thánh?

Giống như thư pháp muốn viết đẹp thì phải phỏng theo, không thì làm sao tạo ra thư pháp đẹp hơn? Tự hình thành phong cách?

Thôn Thiên kiếm linh lạnh nhạt nói:

- Phỏng theo? Vậy người sáng tạo ra chữ đã phỏng theo ai?

Vu Nhai ngẩn ngơ. Đúng rồi, người tạo ra chữ viết phỏng theo ai? Người sáng tạo kiếm pháp học với ai? Người đầu tiên biết kiếm đạo có thể thành thánh học kiếm pháp từ ai? Ai nói cho người đó kiếm đạo có thể thành thánh?

Mọi chuyện đều có người sáng tạo ra, mãi mãi học tập, vậy vĩnh viễnc chỉ có thể là học nghề mà không phải đại sư.

Trong phút chốc Vu Nhai ngộ ra:

- Ta đã hiểu, chỉ cần có một thanh kiếm là sẽ có khả năng vô hạn.

Kiếm của Vu Nhai càng sắc bén hơn, không gò bso vào tuyệt kỹ gì. Muốn dùng ám ảnh tiệt sát thuật thì dùng ám ảnh tiệt sát thuật, muốn dùng kiếm kỹ Phong Doanh thì dùng kiếm kỹ Phong Doanh, còn có Đế Long kiếm kỹ. Những tuyệt kỹ của huyền binh bản mệnh khác chỉ cần dùng được là Vu Nhai dùng hết, hắn sẽ không vì ngộ đạo liền sáng tạo ra kiếm pháp của mình ngay. Bây giờ Vu Nhai chỉ tùy ý dùng kiếm, phát huy thân kiếm uy mãnh, siêu cường đại của Thôn Thiên kiếm.

Vu Nhai dung nhập mọi thứ hắn đã học vào kiếm sau đó không ngừng biến ảo, tổ hợp.

Bây giờ Vu Nhai không cần dùng đại chiêu, hắn chỉ cần hoàn toàn ngăn cách đối phương ngoài kiếm pháp của mình là được. Vu Nhai vung kiếm, chân thỉnh thoảng bày long văn trận, động tác rất ẩn khuất.

Hắc Đạt Tư nổi khùng lên:

- Chết tiệt, đáng chết, đáng chết!!!

Nhiều người vây công một mình Vu Nhai nhưng không bắt được hắn, trong khi hắn chỉ là một con kiến. Quá nhục nhã, buồn bực nhất là nhân loại bình thường không thèm tung đại chiêu, chỉ dựa vào đôi chân, một thanh kiếm.

Tuy thanh kiếm hơi nghịch thiên một chút nhưng không đủ làm lý do.