Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1090: Một đôi chân, một thanh kiếm

Vu Nhai tưởng tượng những lần Thôn Thiên kiếm linh mặc kệ hắn tự mình hành động, còn là lợi dụng huyền khí của hắn đúng là bực mình. Giống như Vu Nhai mới là huyền binh của Thôn Thiên kiếm linh, hắn bị nàng điều khiển.

Giờ phút này, rốt cuộc Vu Nhai nắ chặt Thôn Thiên kiếm linh, kiếm thể của nàng bị hắn điều khiển.

Vu Nhai thầm cảm thán rằng:

- Điều tiếc nuối duy nhất là vẫn không cho mình xem mặt mũi.

Thôn Thiên kiếm linh tức giận nói:

- Còn ngây ra đó làm gì? Mau biểu hiện cho tốt vào. Đây là lần đầu tiên cũng là cơ hội duy nhất của ngươi, nếu biểu hiện không tốt thì sua này ngươi không có cơ hội nữa!

Có lẽ vì nghe thanh âm của Thôn Thiên kiếm linh làm Vu Nhai vừa muốn chinh phục vừa đầy ai oán, hoặc là sau khi được nàng thừa nhận nên tâm tình tốt hơn, nhìn thấy hy vọng, quyết tâm xem rõ mình, Vu Nhai tạm quên chuyện Tiểu Mỹ trở về bản tính cũ.

- Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không khiến nàng thất vọng, dù là lần đầu vẫn thỏa mãn nàng thoải mái như tiên.

- Hừ! Ta mỏi mắt mong chờ . . . A, không đúng, ngươi nói lời đó là sao? Họ Vu, đừng được lợi còn khoe mẽ, có chút tiến bộ đã nói lung tung. Coi chừng ta về Huyền Binh Điển ngay bây giờ, với thực lực hiện nay của ngươi còn kém xa để khống chế được ta.

Thôn Thiên kiếm linh không ngờ tên khốn này trong tình huống như vậy dám nói câu đó, tâm hồn thuần khiết của nàng bị nhuộm đen, rất nhanh phản ứng lại.

Vu Nhai chớp mắt nói:

- Cái gì? Ta nói có gì sai sao? Chẳng lẽ chút nữa ta giết người không thể cho nàng giết thoải mái?

Thôn Thiên kiếm linh không biết nên nói cái gì:

- Ngươi . . .!

tiểu tử này nói kiểu đó sơ sẩy nghe lầm sẽ hiểu ý khác, nhưng nếu không hiểu theo nghĩa đen thì đề tài rất là nghiêm túc. Thôn Thiên kiếm linh lại sập bẫy Vu Nhai.

Thôn Thiên kiếm linh khó chịu nói:

- Chết tiệt, đi theo hắn lâu chắc chắn sẽ thành biến thái.

Nhưng Thôn Thiên kiếm linh đã thói quen, nàng không phản cảm Vu Nhai, thậm chí muốn đấu võ mồm với hắn giải buồn. Vu Nhai khá thích thú điều này, cãi lộn rất vui. Không chỉ Dạ Tình và Vu Nhai lòng có linh tê, Thôn Thiên kiếm linh là binh linh bản mệnh của hắn, lúc trước phụ trợ song tu nên càng hiểu rõ cảm nhận của hắn hơn.

Lúc trước Vu Nhai không biết Thôn Thiên kiếm linh hỗ trợ song tu, không có cảm giác tâm có lịnh tê với nàng.

Nên lúc trước Thôn Thiên kiếm linh trợ giúp Vu Nhai giải quyết cảm xúc mặt trái ít hơn Dạ Tình. Vu Nhai cảm thấy Thôn Thiên kiếm linh là tiên nữ mắc đọa, bởi vì quy tắc nên phải theo hắn rồi lại gai mắt hắn. Tựa như tiên nữ núp trong nhà Vu Nhai không chịu lộ mặt, tuy cách hắn rất gần rồi lại xa xôi mười vạn tám ngàn dặm.

Bình thường Vu Nhai ba hoa với Thôn Thiên kiếm linh là do tính cách như vậy, cộng với nàng khinh thường khiến hắn khó chịu. Vu Nhai mượn cơ hội Thôn Thiên kiếm linh không thể rời khỏi cơ thể hắn ăn bớt nàng bằng lời nói. Vu Nhai không dám tưởng tượng sẽ cùng Thôn Thiên kiếm linh xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa một binh linh, linh thể thì làm được gì? Yêu linh thể? Vu Nhai chưa thấy mặt mũi Thôn Thiên kiếm linh bao giờ.

Tóm lại Thôn Thiên kiếm linh có cảm giác rất phức tạp với Vu Nhai, còn hắn thì chỉ muốn chinh phục một thanh kiếm, thanh kiếm coi rẻ hắn, thanh kiếm biến hắn cường đại hơn, chỉ có thế.

Quay về thế giới thật, Dạ Tình nghe Vu Nhai dặn vội gật đầu, nói:

- Được, ngươi hãy cẩn thận chút!

Dạ Tình chạy hướng Dạ a di, đám nhóc, mang theo bọn họ đi tới mép không gian phong tỏa sau lưng Vu Nhai. Trong không gian này đừng nói là đám nhóc, Dạ Tình cũng là cục nợ. Tuy Dạ Tình không muốn rời xa Vu Nhai chút nào nhưng nàng phải đi.

Nhưng Vu Nhai có thể cắt không gian không? Đây là thứ lão nhân đại quản sự tạo ra.

Hắc Đạt Tư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

- Không biết tự lượng sức mình, giả thần giả quỷ. Hắn vẫn là của ta, nhiệm vụ của các ngươi là giết những người đằng sau.

Dù trong tay nhân loại nam cầm thanh thần kiếm thì sao? Chẳng qua thực lực tăng mạnh một chút. Mới rồi Hắc Đạt Tư chỉ phát huy năm phần lực lượng, cộng thêm năm phần còn lại chẳng lẽ không làm gì được hắn sao?

Hắc Nguyệt kỵ sĩ gật đầu, nói:

- Tuân lệnh!

Hắc Nguyệt kỵ sĩ nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nếu Hắc Đạt Tư có tự tin như vậy các Hắc Nguyệt kỵ sĩ sẽ không quấy nhiễu hứng thú của người khác, dù bọn họ muốn làm cũng không được. Trong Cổ Duệ chi dân đẳng cấp rất nghiêm ngặt.

Rất rõ ràng địa vị của Hắc Đạt Tư cao hơn bọn họ nhiều, đại quản sự có dặn các Hắc Nguyệt kỵ sĩ phải ghe lệnh gã.

Keng!

Khi bốn mươi Hắc Nguyệt kỵ sĩ lao hướng đám người Dạ Tình, Dạ a di, luồng sáng bạc chói lòa bay ra chặn đường các Hắc Nguyệt kỵ sĩ. Vu Nhai định hành động nhưng lúc này Hắc Đạt Tư cũng lao ra.

- Ta nói rồi, ta muốn ngươi nhìn thứ ngươi quan tâm hoàn toàn biến mất.

- Ta cũng đã nói là ta muốn một chọi bốn mươi mốt người các ngươi, thôn thiên nhị thức.

Vu Nhai lười nói nhảm với Hắc Đạt Tư, nếu hắn bị gã bám chân thì đám người Dạ a di, Dạ Tình sẽ tiêu đời. Vu Nhai phải hoàn toàn chặn lại bốn mươi Hắc Nguyệt kỵ sĩ, Hắc Đạt Tư, tìm cách giết người.

Vu Nhai cũng biết với thực lực hiện giờ của hắn giữ chân bốn mươi mốt người trong thời gian ngắn còn được, nhưng lâu dài thì không chống nổi. Vu Nhai còn phải bảo vệ những người sau lưng mình chứ không phải thoải mái một mình chiến đấu. Cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất của Vu Nhai là nghĩ cách cắt rách không gian phong tỏa để đám người Dạ Tình, Dạ a di ra ngoài.

Mới rồi Hắc Đạt Tư nói lão nhân đại quản sự tạo ra không gian phong tỏa này, muốn cắt rách nó nói dễ hơn làm.

Thôn Thiên kiếm linh đã nói là lực lượng hiện tại của Vu Nhai mượn dùng sức mạnh Thôn Thiên kiếm muốn cắt rách không gian phong tỏa cũng được, nhưng cần thời gian, cần cắt mấy nhát cũng một vị trí. Từ đầu đến cuối Vu Nhai thiếu thời gian.

Hiện tại Vu Nhai phải nghĩ cách vừa chiến đấu vừa cắt không gian bị phong tỏa.

Trong lòng Vu Nhai biết trận chiến này cực kỳ khó khăn nhưng hắn không có đường lui, càng không thể biểu hiện sự sợ hãi.

Vu Nhai cắn răng thầm nghĩ:

- Dù liều mạng người đầy vết thương cũng phải đưa nhóm Dạ Tình ra ngoài!

Vẫn là câu cũ, trong lòng Vu Nhai có bóng ma, hắn không muốn xem chiến hữu, bằng hữu, người thân đối xử tốt với hắn bị tổn thương chút nào.

Lúc trước Vu Nhai bất lực, không có cách nào nhưng bây giờ thì có. Dù xác suất không cao nhưng Vu Nhai liều mạng.

Vu Nhai thầm tính toán:

- Chỉ cần mình bày long văn trận trong Tiểu Mỹ, bám giữ một lúc là được.

- Cắn nuốt, cắn nuốt thật đáng sợ . . . Rút!

Bốn mươi mốt Hắc Nguyệt kỵ sĩ đang lao lên chợt cảm giác lực lượng khủng bố từ thôn thiên nhị thức, cảm thấy như sắp rơi xuống vực sâu. Các Hắc Nguyệt kỵ sĩ biết nếu lao lên, với lực lượng thiên giai trung đoạn của bọn họ sẽ chết vài người, chỉ có nước rút lui. Hắc Đạt Tư vốn tràn đầy tự tin cũng thụt lùi, mắt nhấp nháy liên tục.