Giọng Vu Nhai vẫn âm trầm:

- Đúng như Tiểu Mỹ nói. Ta cứu nàng nhiều lần như vậy, bị nàng cứu một lần cũng không có gì mất mặt. Tiểu Mỹ làm công chúa, sẽ không có nguy hiểm gì, ta xúc động làm chi?

Nhưng ngữ điệu của Vu Nhai làm người ta bi thương, hắn đang giả bộ như không hề quan tâm, thanh âm lại bán đứng hắn.

- Nhưng như Tiểu Mỹ tin tưởng, có một ngày ta sẽ san bằng Cổ Duệ chi dân cứu nàng về, thậm chí cướp về. Dù nàng sống rất vui vẻ ở đó ta cũng muốn cướp, ai bảo tiểu nha đầu lừa ta khổ như vậy? Ai kêu ta chưa rèn xong tấm thuẫn cho nàng? Tình huống của Tiểu Mỹ và Thủy Tinh khác nhau. Khi đó Đan Đạo Hùng cho ta điều kiện, nhưng Cổ Duệ chi dân làm gì được như vậy? Chô nên ta chỉ có thể cướp, cướp!

- Ha ha ha ha ha ha! Cô nương này lừa ta khổ sở, còn nàng thì làm công chúa sống vui vẻ, đừng mơ. Ta nhất định khiến nàng mỗi ngày giả bộ đáng yêu trước mắt ta, cảm nhận vui vẻ đùa giỡn tiểu cô nương.

Vu Nhai càng nói càng đi hướng lưu manh, nhưng các binh linh không đáp lời, bao gồm Thôn Thiên kiếm linh. Vu Nhai càng nói như vậy càng chứng minh hắn đang áp lực bản thân, nhìn rõ hiện thực, chấp nhận sự thật, đấu tranh cùng thực tế.

Vu Nhai biết rõ muốn đấu tranh nhưng bây giờ không phải là lúc, hắn cần có thời gian.

Vu Nhai oán trách nói:

- Nhưng tiểu nha đầu này làm việc kỳ cục, hại ta chỉ có thể dùng thánh nguyên đan.

Khắc Liệt Luân Tư không kiềm được la lên:

- Nếu ngươi sớm nghĩ ra điều này thì tốt rồi, bây giờ gây nguy hiểm cho chính mình, quá liều lĩnh.

Khắc Liệt Luân Tư cảm giác Vu Nhai đã trở lại bình thường mới dám lên tiếng.

Giọng Vu Nhai hơi cao hơn chút nhưng vẫn rất khủng bố:

- Không, ta nhất định phải uống thánh nguyên đan, không thì làm sao giải thuật nước trói của Tiểu Mỹ? Làm sao đối kháng kẻ thù sắp xuất hiện ở trước mặt ta?

Các binh linh hỏi:

- Kẻ thù sắp xuất hiện là sao?

- Ý của ta là Tiểu Mỹ làm sao có thể trói ta lâu đến hai mươi phút? Lão nhân đại quản sự đó sẽ tha cho ta sao? Không thể nào. Với tính cách của Cổ Duệ chi dân chút nữa sẽ giết về, ta bị giam cầm chẳng phải là mọi người trong không gian đều tiêu đời?

Vu Nhai âm trầm nói:

- Công chúa của bọn họ ôm hôn ta, nói cách khác một vị thần ôm hôn một con kiến, còn hứa hẹn. Thần kiêu ngạo sao có thể tha thứ? Ta là người duy nhất biết tin tức người Vệ gia, cái gì Bắc Đẩu gà chó không tha, không diệt ta đã bỏ đi? Buồn cười, chẳng lẽ ta không thể mang mọi người chạy đi Huyền Binh đế đô rồi báo tin cho Huyền Binh Đại Đế biết sao? Thậm chí dùng tin tức đổi tồn tại như Đông Phương Thần Thông bảo vệ Bắc Đẩu?

- Cổ Duệ chi dân không cường đại đến tình trạng như thần, hơn nữa với lý luận của bọn họ thì có lẽ ta quan tâm người nhà, bằng hữu nhưng sẽ không để ý người Bắc Đẩu xa lạ. Cổ Duệ chi dân cảm thấy ta không có lý do gì không nói ra tin Vệ gia phản quốc, như vậy bọn họ sẽ không giết ta sao?

Có lẽ vì đả kích quá lớn, Vu Nhai cố để mình bình tĩnh lại nhưng không hề bình tĩnh chút nào, hắn tiến vào trạng thái kỳ lạ, đầu óc tỉnh táo phân tích có lớp có lang.

Vu Nhai tiếp tục phân tích:

- Các ngươi nhìn cái này đi, không gian này sẽ không giải mở trong vòng mấy phút như lão nhân kia nói. Tất cả biểu hiện của lão chỉ để lừa Tiểu Mỹ vui vẻ, dù sao bọn họ không muốn công chúa tương lau căm thù Hắc Nguyệt thần tộc, không muốn công chúa tương lai trở về với sự chống đối.

Các binh linh im lặng lắng nghe, hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi định làm gì?

- Đương nhiên là nhanh chóng phá mở thuật nước trói. Thí Thần Ma Nhẫn, ngươi còn ngẩn ra làm gì? Nhập thể đi, ta sẽ không đẻ Huyền Binh Điển trói buộc ngươi, cứ thoải mái đến đây cùng ma tính mạnh nhất của ngươi.

Khắc Liệt Luân Tư hét to:

- Vu Nhai, ngươi điên rồi, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi đã bình tĩnh lại thì nên biết không điều khiển được thánh nguyên đan thì đừng nói là cứu Tiểu Mỹ trở về, thậm chí không tư cách đấu với người Cổ Duệ chi dân tầng chót nhất.

Vu Nhai nhìn Khắc Liệt Luân Tư:

- Ngươi nghĩ ta muốn mượn lực lượng nhập ma phá mở lực lượng nước trói sao?

- Không đúng sao?

- Đương nhiên là không. Thôn Thiên kiếm linh, lúc trước trong quyển sổ chép tay của Đông Phương Thần Thông có ghi chỉ cần biến một loại lực lượng quy tắc thành thiên chi đạo, sau đó loại trừ thiên chi đạo là sẽ trở thành thánh phải không? Vậy thì sát khí, hoặc nên nói là sát chi đạo có phải cũng nằm trong lực lượng quy tắc không? Có phải cũng là thiên chi đạo?

Giọng Vu Nhai càng lúc càng trầm thấp, chợt đổi đề tài:

- Thí Thần Ma Nhẫn, đến đây!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cùng với lời nói của Vu Nhai, các Độc Cô Chiến Phong máu nóng sục sôi. Thôn Thiên kiếm linh không ngờ Vu Nhai muốn dùng cách này thành thánh, lấy sát ý, sát đạo, nhập ma, sơ sẩy một cái là sẽ biến thành đồ điên.

Nhưng trước mắt trừ cách này ra dường như không còn cách nào khác. Trừ phi Thí Thần Ma Nhẫn nguyện ý thả lỏng thể xác và tinh thần, hay Thôn Thiên kiếm linh chịu mở ra ký ức để Vu Nhai cảm ngộ. Nhưng nói đến hiệu quả, cảm ngộ ký ức của Thí Thần Ma Nhẫn, Thôn Thiên kiếm linh là cầu ổn, dù sao chỉ là cảm ngộ ký ức chứ không phải giải mở tâm kết cho bọn họ, để mệnh hồng biến thành ngôi sao.

Nếu là sát ý thành thánh thì đó là ván bài điên cuồng, thắng thì là thánh, thua thì là điên dại.

Vu Nhai muốn cảm giác điên dại này. Không hiểu sao các binh linh cảm thấy Vu Nhai có thể thành thánh, hắn am hiểu sáng tạo kỳ tích, người có được Huyền Binh Điển không thể nào thua sát ý này.

Thí Thần Ma Nhẫn xâm nhập, hơi thở hắc ám bạo ngược xộc vào ý thức của 1h.

- Giết!

Lần đầu tiên Vu Nhai gặp Thí Thần Ma Nhẫn, bị nhập xác hắn dốc hết sức chống lại nó dù khi đó hắn rất yếu. Bây giờ Vu Nhai đã mạnh mẽ, hắn thả lỏng thể xác và tinh thần, muốn tìm thấy con đường thành thánh trong cảm xúc bạo ngược này.

Thí Thần Ma Nhẫn không phải đầy sát ý mà là khiến ngươi nhập ma, cho ngươi cảm nhận tất cả cảm xúc mặt trái trong cơ thể, phóng to gấp vô số lần, không ngừng phóng đại, mãi khi điên dại mới thôi. Cho nên Vu Nhai giống như biến thành chủ nhân cũ của U Hoang, hận tất cả những gì liên quan Quang Minh thần điện, muốn mở một đường máu lai, diệt thế . . .

Nhưng rất nhanh Quang Minh thần điện không phải thứ Vu Nhai hận nhất, đoàn người lão nhân đại quản sự Hắc Nguyệt thần tộc thay thế, cảnh tượng Tiểu Mỹ rời đi. Từng khuôn mặt khiến Vu Nhai căm hận hơn trước kia, thậm chí là mặt của Dạ Tình.

- Hừ! Dạ Tình vô dùng, làm Tiểu Mỹ rơi vào tình huống này, đáng chết.

- Tiểu Mỹ, nàng dám rời bỏ ta? Chết tiệt.

- Đám nhãi cô nhi viện, các ngươi đang cười nhạo ta rất vô dụng sao? Đáng chết!