Hiệu suất làm việc của thư ký Tề rất cao, chưa tới một tiếng sau, anh đã tra được hành tung của Hàn Triệu Nam.
"Ở bệnh viện?" Hàn lão gia ngạc nhiên, hỏi. "Sao lại ở bệnh viện? Bệnh viện nào?"
Thư ký Tề bình tĩnh nghe, nói. "Bị thương. Não bị chấn động nhẹ. Bây giờ đang nằm ở một bệnh viện tư nhân để quan sát."
Hàn lão gia cau mày: "Sao lại như vậy? Mới an phận không bao lâu... Không có vấn đề gì chứ?"
"Không có gì, chỉ bị thương ngoài da. Bây giờ đang dưỡng bệnh theo lời dặn của bác sĩ, chắc là sợ ngài lo lắng nên không nói."
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Hàn lão gia dựa vào đầu giường, nhận lấy cốc nước ấm Phương Dao đưa cho mình, hỏi. "Gần đây nó đắc tội với ai? Đứa nào không biết nặng nhẹ, hại nó thành vậy?" Hàn lão gia nhíu mày. "Chấn động não mà là chuyện bình thường à?"
"Lần này không phải do thiếu gia." Thư ký Tề cảm thấy do dự, sợ thân thể lão gia không tốt, không muốn nói chuyện này ra, nhưng chuyện lớn như vậy thì sao giấu nổi? Cuối cùng, thư ký Tề nói. "Thiếu gia bị người ta ám sát."
Ám sát?
Hàn lão gia hỏi. "Bị ai ám sát?"
Nghĩ tới hai chữ "ám sát", Phương Dao hơi động, giương mắt nhìn sang phía Hàn lão gia.
"Là đứa con thứ hai của Trần gia, Trần Ân. Buổi tối hai hôm trước, anh ta xông vào nơi thiếu gia ở, hai tiếng sau bị thiếu gia và người ở chung khống chế, sau đó giao cho cảnh sát xử lý. Lúc đó thiếu gia không nhận ra thân thể mình không tốt, chiều hôm sau lúc ở văn phòng mới bắt đầu xuất hiện hiện tượng nôn mửa, hôn mê. Sau khi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán là chấn động não." Thư ký Tề giải thích. "Bây giờ thiếu gia ở bệnh viện, Trần Ân ở cục cảnh sát."
Sau khi Hàn lão gia nghe thư ký Tề nói xong, suýt nữa ngất đi, vừa giận vừa sợ hỏi. "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao A Nam lại kết thù với người của Trần gia?"
"Nguyên nhân cụ thể tôi vẫn chưa tra được, trước đó cũng có hai chiếc xe chặn đầu xe thiếu gia nhưng cuối cùng không thành công, mục đích của bọn chúng là gì tôi cũng chưa biết. Bên tôi đang điều tra, tin tức cụ thể sẽ báo cho ngài sau."
Hàn lão gia "Ừ" một tiếng, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ, vào đúng lúc này, ông ngẩng đầu lên lại thấy Phương Dao đang nhìn mình.
Cái nhìn dò xét của Phương Dao làm Hàn lão gia cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, trong đầu ông lóe lên vô số suy nghĩ, cốc nước trong tay rơi xuống đất làm Phương Dao chợt tỉnh, bà ta "A" một tiếng, lui về sau hai bước, nhìn Hàn lão gia một cách e ngại.
Ánh mắt Hàn lão gia giống như điện phóng về phía Phương Dao, bây giờ trong lòng ông cũng đã hiểu rõ một vài chuyện, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng ghim lại hình ảnh của Hàn Nghị, cảm thấy lồng ngực mình khó thở, rơi vào hôn mê.
Phương Dao đứng một bên ngẩn cả người, thở hổn hển, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Bà ta không rõ mình nghe được gì trong điện thoại,cũng không biết thư ký Tề tra được chuyện gì. Không phải là Hàn Triệu Nam không bị thương sao? Bây giờ đang xảy ra chuyện gì, đám người kia nói láo sao?
Phương Dao không rõ ràng lắm, cái gì ba ta cũng không biết, ban đầu chuyện này do một mình Hàn Nghị chịu trách nhiệm, không chỉ bà mà cả Hàn Vũ Lương cũng không nhúng tay vào. Bởi vì không biết cái gì nên Phương Dao mới sợ sệt như vậy, vừa rồi bà nghe được mấy lời của Hàn lão gia, biết chuyện Hàn Triệu Nam bị ám sát, nhớ tới chuyện Hàn Nghị, sau đó, Hàn lão gia nhìn về phía bà, làm bà trở nên hoảng hốt.
Chuyện này lại trở thành như vậy... Viền mắt Phương Dao đỏ ửng, muốn rút hết tất cả máy móc trên người Hàn lão gia ra, nhưng bà còn chưa kịp hành động, tiếng chuông lại đột nhiên vang lên, âm thành của điều dưỡng truyền vào trong phòng. Thân thể Phương Dao buông lỏng, cảm thấy tuyệt vọng.
Nguy rồi.
Bệnh tình của Hàn lão gia lại trở nên nguy kịch, đây là chuyện không ai nghĩ tới.
Lần trước bác sĩ đã nói, nếu như không chăm sóc đầy đủ, lần hôn mê này sẽ nguy hiểm tới tính mạng, ảnh hưởng đến thần kinh của não bộ, không nghĩ rằng chuyện này lại tới nhanh như vậy.
Lần này Hàn Kiều tới đây rất nhanh, lúc đứng ở ngoài phòng cấp cứu phát hiện chỉ có mình Phương Dao ở đây, Hàn Thận còn đang trên đường tới, Hàn Nghị thì không thấy tăm hơi.
Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của ông hôm nay lại trở nên khó coi đến vậy, cau mày hỏi Phương Dao. "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lúc trước Hàn lão gia đột nhiên té xỉu ông đã buông Hàn thị ra, mỗi ngày ở bệnh viện ngắm cây xem hoa thỉnh thoảng nói chuyện phiếm cùng người tới thăm, chưa có ai nói chuyện phiền muộn với lão gia, sao bây giờ lại hôn mê lần nữa?
Phương Dao khóc, nói năng lộn cộn. "Em cũng không biết, lúc đó em đang chuẩn bị cho cha uống thuốc thì cha nhận điện thoại..."
"Điện thoại của ai?"
"Em không biết." Bà ta lau nước mắt, dừng một chút mới cẩn thận nói. "Nhưng mà ra nghe mấy câu cha nói, hình như là liên quan tới A Nam, cụ thể như thế nào em cũng không rõ ràng."
Phương Dao cúi đầu lau nước mắt, Hàn Kiều nhận điện thoại của Hàn lão gia từ tay điều dưỡng, tìm thấy lịch sử trò chuyện gần đây nhất, Phương Dao thấy thế đôi mắt hơi mở lớn, hai tay nắm chặt thành quyền.
Bên kia điện thoại, thư ký Tề cũng đã chuẩn bị gọi tới đây. Vừa nãy anh đang nói chuyện với Hàn lão giờ, nói một nửa điện thoại đã bị cúp, trước khi mất kết nối còn nghe được thanh âm đổ vỡ, đang định chạy tới bệnh viện, bây giờ thấy dãy số của chủ tịch gọi tới, Nha ngạc nhiên hỏi. "Chủ tịch? Vừa rồi..."
"Tôi là Hàn Kiều." Hàn Kiều ra khỏi hành lang, hỏi.? Vừa nãy cậu nói gì với bố tôi?"
Thư ký Tề sững sờ. "Bây giờ chủ tịch thế nào?"
"Đang trong phòng cấp cứu. Hai người nói chuyện gì? Liên quan tới A Nam sao?"
"Chủ tịch kêu tôi điều tra hành tung của thiếu gia..."
Thư ký Tề đã theo Hàn lão gia nhiều năm, biết rõ tổng tài Hàn thị bây giờ là Hàn Nghị nhưng Hàn Kiều vẫn là người nắm giữ Hàn thị, bởi vậy cũng chẳng che giấu Hàn Kiều làm gì, nói tất cả mọi chuyện với Hàn Kiều, bao gồm cả trạng thái tinh thần của Trần Ân.
Sau khi nghe xong, Hàn Kiều nhướn mày, đem hoài nghi đổ hết lên người Hàn Nghị.
Hàn Kiều vô cùng hiểu đứa em này. Lúc thiếu niên, Hàn Kiều là con trưởng của Hàn gia, là người được bồi dưỡng để kế thừa Hàn thị, mấy năm sau, Hàn Nghị được sinh ra, Hàn lão gia cũng không răn dạy đứa nhỉ này như Hàn Kiều, không ngờ sau khi tốt nghiệp, Hàn Kiều không tiếp nhận Hàn thị, làm kế hoạch Hàn lão gia đổ vỡ, khi đó mới bắt đầu bồi dưỡng Hàn Nghị.
Hàn Nghị cũng không phụ sự mong đợi của ông, học hỏi rất nhanh, nhưng lại rất hận người anh của mình, loại phẫn hận này làm Hàn Nghị lạnh nhạt với Hàn Kiều, thúc đẩy hành vi cưới Ân Tố năm đó của ông.
Hàn Kiều nghĩ tới đây, hai mắt sáng lên.
Nếu như chuyện thư ký Tề điều tra được là thật, Hàn Triệu Nam thật sự bị đe dọa tính mạng, đang ở bệnh viện dưỡng bệnh sao? Nguyên nhân là gì? Đầu tiên, Hàn lão gia sẽ nghĩ Hàn Triệu Nam gây thù chuốc oán với một vị công tử bột nào đó ở Đế Đô, dù sao Hàn Triệu Nam là con cháu ba đời Hàn gia, là thứ công tử bột ngu xuẩn.
Nhưng nếu như loại bỏ đi đám bạn bè Hàn Triệu Nam quen, vậy chỉ có...
Hàn Nghị.
Hàn Triệu Nam xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoại trừ cha ruột Hàn Triệu Nam được lợi thì chẳng còn ai khác. Sợ là Hàn lão gia cũng đã đoán được chuyện này, vậy nên mới tức giận như thế.
Nghĩ tới đây, Hàn Kiều cau mày cúp điện thoại di động, quay người về hành lang phòng cấp cứu.
Cuối tháng tư, ở hiện trường lễ Kim Kỳ.
Ngoài thảm đỏ có vô số người cầm máy ảnh, điên cuồng chụp ảnh. Lễ Kim Kỳ là buổi lễ bắt đầu từ thế kỷ trước, là giải thưởng có sức ảnh hưởng trong giới điện ảnh. Người tham gia Kim Kỳ đều là diễn viên tuyến 1, chuyện này lại càng làm người ta chú ý.
Hằng năm, Kim Kỳ đều mới rất nhiều đoàn phim và nghệ sĩ tới nhưng chỉ có 10 giải thưởng, chuyện này mang ý nghĩ sẽ có một phần diễn viên ra về tay trắng. Năm nay, sức cạnh tranh của các giải thưởng cũng vô cùng lớn.
Có phim huyền huyễn (Tru Thần) phá vỡ kỷ lục của phim truyền hình, có phim hài kịch được khán giả yêu thích (Yêu lần thứ 100), cũng có phim truyền hình cổ trang (Cung Tâm Kế) khiến người ta hiếu kỳ về giải thưởng không thôi.
Đối với Giản Ngôn Tây đang ngồi trong xe mà nói, cậu cũng chẳng mong chờ lắm, dù sao vai Trường Đông mặc dù là vai diễn quan trọng nhưng cũng không phải là nam chính hay nam hai, thế nên không thể lấy được giải nào. Hôm nay tới cũng là nể mặt đạo diễn mà thôi.
Lúc tới lễ trao giải, Vương Khả gửi cho cậu một đoạn tin nhắn, còn cả khuôn mặt cười tươi roi rói. "Gọi cậu mà cậu không đi cùng tôi, bây giờ đi một mình, cảm thấy cô quạnh không? Gọi một tiếng anh..."
"Tôi cũng không cứu nổi cậu."
Giản Ngôn Tây nhún vai, không thèm trả lời, mở cửa xe ra.
Giản Ngôn Tây bước ra ngoài, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của cậu.
Lần duy nhất cậu đi thảm đỏ là năm 20 tuổi, ở kiếp trước, cũng một thân một mình. Khi đó là sau lễ tang của Thánh Quang Đế được ba ngày, cậu đi về phía thảm đỏ, cũng là đi tới ngôi vua.
Bây giờ không giống như vậy, đồ cậu mặc cũng không phải như vậy, cũng không cần đề phòng hai đứa em có dã tâm kia.
Lúc đó, quyền lực đều nằm trên tay cậu, cảm giác đó không ai có thể hiểu được. Có được ngai vàng sớm như vậy, cũng là nhờ Thánh Quang Đế muốn tu đạo cầu trường sinh.
Cuộc đời hoàng đế, ai mà không muốn sống lâu? Chỉ là do Thánh Quang Đế quá ngu ngốc, bởi vì cầu trường sinh nhưng lại sống không dài lâu.
Thảm đỏ năm đó, đứng hai bên là văn võ bá quan, cậu lạy trời lạy đất, lạnh lùng khoác áo bào, từ từ bước vào điện. Nhiều năm sau, cậu đổi thân phận, lại đi thảm đỏ thêm một lần nữa.
Hỏi có cảm giác gì?
Thích ——