–—
Hiểu ngay đó là bọn giáo đồ Đoạn Hồn giáo nghe thấy tiếng quát tháo, la hét giữa chàng và phó tổng lãnh sát thủ, bọn chúng chạy tới trợ chiến.Tần Bảo không muốn lộ diện ra sớm liền phi thân sang phía cánh trái của rừng.Chàng đi khoảng chừng một thời gian thì tới một khoảng đất trống giữa một cánh rừng già.Sát bên cánh rừng già là một ngọn núi trọc đầu hình thù kỳ dị.Hòn núi trông như một con rùa khổng lồ có đầu nhô ra nằm phục sát đất.Bên cạnh hòn núi có một dòng suối trong xanh chảy róc rách êm đềm.Tần Bảo thu hồi thân pháp đáp xuống giữa khoảng đất trống đó.Chàng đảo mắt nhìn quanh xem có tên sát thủ nào ẩn nấp đâu đó chờ đợi cơ hội ám kích chàng hay không.Im bặt!Chỉ có tiếng gió thổi rì rào khua động cành lá xung quanh cánh rừng và tiếng suối reo, ngoài ra chẳng còn có tiếng động tĩnh gì nữa cả.Tần Bảo nhìn ngọn núi hình con rùa lẩm bẩm:- Hòn núi gì trông thật quái gỡ, ta hãy đến đó xem. Chàng đi chầm chậm tới ngọn núi hình con rùa, mắt không ngừng quan sát.Lần trước chàng bị Tào Can nhân lúc chàng say rượu điểm huyệt đưa tới vùng cấm địa Đoạn Hồn giáo, khi mở mắt ra mới hay mình nằm trong ngục thất. Sau trận đấu với bọn sát thủ, chàng lại bị thiếu giáo chủ Lữ Trường Thanh điểm vào mê huyệt cho hai tên sát thủ đưa tới cánh rừng tùng để giết chàng, nhưng may nhờ Vu Sơn Ma Nữ cứu thoát, nên trước sau gì chàng cũng chưa biết rõ địa thế của Đoạn Hồn giáo.Giờ chàng chỉ tự mình định hướng đi tìm bản doanh của Đoạn Hồn giáo nên cứ luẩn quẩn chưa khám phá ra vị trí chính ở nơi nào.Ngoài chuyện khám phá bản doanh của Đoạn Hồn giáo, chàng còn tìm chân tướng của tên Thái Quân Giáo chủ.Tần Bảo có ý định gặp lại Lữ Trường Thanh hỏi về chuyện Thái Quân Giáo chủ sát hại phụ thân chàng ở nơi nào để chàng tìm lại hài cốt đem về Tần Gia Bảo an táng.Chàng nghĩ Lữ Trường Thanh đã yêu chàng một cách chân thành, tha thiết, có lẽ chàng sẽ cho nàng biết rõ mọi sự việc.Nàng là một hồng nhan tri kỷ, chính chàng cũng đã yêu nàng trong lúc gặp mặt trong Cực Hình đường của Đoạn Hồn giáo, nhưng vì có vị hôn thê Mộ Anh chàng không thể yêu nàng được.Tần Bảo vừa đi vừa quan sát lại, vừa nghĩ mông lung, phút chốc đã tới gần ngọn núi hình con rùa.Chàng đứng lại nhìn hòn núi.Hòn núi cao khoảng hai trăm trượng, dài chừng một dặm trơ trọi một mình giữa cánh rừng già.Tần Bảo nhủ thầm:- Ta tới gần coi có gì lạ không?Chàng bước tới gần hòn núi hình con rúa.Chợt từ đâu có một giọng trầm khàn của một lão nhân đưa tới tai Tần Bảo:- Tiểu tử vào đây.Tần Bảo giật mình, đứng lại, đảo mắt nhìn quanh tìm bóng người vừa gọi chàng.Không thấy một ai thấp thoáng trong cánh rừng.Tần Bảo lẩm bẩm:- Ai gọi ta sao không tìm thấy?Giọng trầm khàn của lão nhân gọi chàng to hơn trước.- Tiểu tử, ngươi có nghe chưa? Sao còn đứng đó, hãy vào trong động cốc này.Tần Bảo đưa mắt nhìn qua, bất chợt thấy cái động cốc giữa hòn núi con rùa có cánh cửa tò vò thiên nhiên.Tần Bảo tự hỏi:- Rõ ràng người gọi ta đang ở trong động cốc đó, không lẽ người đó là Thái Quân Giáo chủ của Đoạn Hồn giáo.Rồi chàng tự đáp:- Không đúng. Nếu là tên Thái Quân Giáo chủ đâu có thể ở trong cái động cốc âm u, tồi tàn như thế.Trong lòng nghi hoặc, Tần Bảo tiến tới cánh cửa tò vò dừng lạiChàng cất tiếng hỏi:- Lão tiền bối là ai?Lão nhân trong động cố vẫn với giọng trầm khàn:- Đừng lải nhải, hãy vào đây mau.Lòng càng thêm nghi hoặc, Tần Bảo nghĩ có thể lão nhân trong động cốc là một kẻ thù, hoặc bọn sát thủ gọi chàng tới gần ám kích bằng Đoạn Trường châm hết phương tránh né? Tần Bảo hỏi lớn:- Lão tiền bối là ai, xin cho biết tính danh, lão tiền bối gọi tiểu bối vào cốc có chuyện gì?Giọng nói của lão nhân trong động cốc như nổi giận:- Lão phu bảo ngươi vào đây, ngươi cứ vào. Đừng có hỏi nhiều. Vào đi.Tần Bảo định thần nhìn vào trong động cốc âm u, lạnh lẽo như cái ngục đá.Chàng nhủ thầm:- Có lẽ lão nhân trong động cốc này là một nạn nhân chứ không phải là bọn sát thủ hay kẻ thù như ta nghĩ.Chàng quyết định:- Ta thử vào đó coi thử lão là ai, gọi ta có chuyện gì? Ta đề phòng ám kích là được.Thầm tính xong, Tần Bảo chầm chậm bước vào cánh cửa tò vò động cốc.Lọt vào trong nữa trượng, Tần Bảo dừng lại, chú mắt nhìn vào.Phía trong động cốc ánh sáng mờ mờ như buổi hoàng hôn xuống. Không trông thấy rõ mọi sự vật.Nhưng nhãn lực của Tần Bảo đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nên trông thấy dễ dàng.Không trông thấy lão nhân gọi chàng ở đâu.Tần Bảo phân vân đứng yên tại chỗ chưa vội tiến vào phía trong.Đã mấy lần bị Tào Can lừa phỉnh, suýt chết tại núi Sơn Kê, La Gia trang và một lần bị yêu phụ Nguyệt Yêu Hồ điểm huyệt do sự bất phòng nơi động Tam Yêu, Tần Bảo càng thêm dè dặt thận trong hơn xưa nhiều.Giọng nói trầm khàn của lão nhân từ phía trong vọng ra như tiếng sét bên tai Tần Bảo:- Tiểu tử? Ngươi sợ vào trong này lão phu giết chết người phải không? Ngươi có sợ cũng không khỏi chết!Tần Bảo khám phá ra giọng nói trầm khàn từ phía trong một tảng đá lớn đưa ra.Lão nhân đang ngồi ở trong đó. Tần Bảo hỏi:- Tại sao tiểu bối có sợ chết cũng không thoát khỏi chết? Xin lão tiền bối chỉ giáo cho.Lão nhân đáp:- Vì hiện nay người đã lọt vào một tuyệt trận rồi. Ngươi chưa biết hay sao?Tần Bảo giật mình:- Lão tiền bối nói tiểu bối rơi vào tuyệt trận gì, lão tiền bối có biết không?Lão nhân đáp gọn:- Thất Cung Khổn Trận.Tần Bảo kinh hãi, chợt nhớ lúc trước chàng và Chử Đồng lọt và Mê lâm ký trận của Đông Tà, nếu không nhờ Vô Cực Dị Nhân chàng đã chết đói trong cánh rừng mê lâm rồi, bây giờ lại lọt vô Thất Cung khổn trận nhưng nhân vật nào đã lập ra trận này.Tần Bảo hỏi lão nhân:- Tiền bối có biết nhân vật nào lập ra Thất Cung khổn trận này không?Lão nhân gắt:- Đừng rườm lời, ngươi hãy vào trong này lão phu sẽ nói cho ngươi biết kẻ nào lập ra Thất Cung khổn trận này. Vào đi!Tần Bảo vốn đã có ý đinh muốn biết mặt lão nhân nên mạnh dạn bước vào.Vào trong động cốc chừng hai trượng, tới tảng đá che khuất chàng dừng lại, cẩn thận đề phòng.Dù sao chàng cũng phải cẩn trọng là hơn.Tần Bảo ghé mắt nhìn vào phía trong.Bất giác, Tần Bảo phải sửng sốt trố to hai con mắt.Một vị lão nhân trạc tuổi ngũ tuần tóc râu nửa bạc, gương mặt đầy xương, thân thể gần gò, mình vận trường xám củ kỹ theo nhiều năm tháng không thay đổi, đang ngồi trên phiến đá bằng phẳng nhìn Tần Bảo bằng hai ánh mắt chớp tinh quang.***