–—
Người ngựa tới một khu rừng già rậm rạp, Tần Bảo ghìm cương dừng con bạch mã lại.Đưa mắt quan sát cánh rừng già một lúc, Tần Bảo lẩm bẩm:- Cứ địa của bọn Đoạn Hồn giáo đây rồi. Ta hãy xâm nhập trong rừng xem sao.Tìm một hàng đá thật kín đáo trong dãy núi đồi bên phải, Tần Bảo dắt ngựa vào phía trong.Chàng mở túi hành trang hóa trang thành một gã thiếu niên mặt xám, y phục xám khác hẳn lần trước chàng cải dạng ra một gã thiếu niên mặt mũi đen xì, gặp Vu Sơn Ma Nữ trên đại tửu lâu Hoàng Hạc lâu và đấu nhau với bọn sát thủ bịt mặt Đoạn Hồn giáo.Tần Bảo không hóa trang gã thiếu niên mặt đen xì như trước, vì sợ bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo phát hiện ra chân tướng của chàng làm trở ngại sứ mạng của chàng.Hóa trang xong, Tần Bảo cài lại thanh bảo kiếm vào bên lưng.Chàng vừa mua thanh bảo kiếm tại thị trấn sơn đầu cách khoảng bốn mươi dặm với giá ba mươi lạng vàng ròng.Từ ngày đặt chân ra ngoài chốn giang hồ, ngoài trận đấu kiếm với bốn người Đoạn Hồn giáo, đây là lân thứ hai Tần Bảo sử dụng kiếm vì vừa rồi trong khi còn ở trong cánh rừng Mê Lâm kỳ trận lúc Vô Cực Dị Nhân luyện chiêu kiếm Lăng Di Kiếm Pháp cho Chử Đồng, chàng đã học được chiêu thức đó.Trong khi ngồi ăn uống tại một thực quán ở thị trấn Sơn Đầu, Tần Bảo nghe hai tên cao thủ ngồi chiếc bàn gần đó nói với nhau trong sao huyệt Đoạn Hồn giáo ở tại cánh rừng này, nên sau khi trả tiền rượu thịt, chàng cấp tốc chạy đến đây.Tần Bảo rời khỏi hang động trở lại cánh rừng cây sầm uất.Phút chốc đã đến nơi, Tần Bảo dừng lại đảo mắt nhìn địa thổ hai bên sơn đạo.Phía trái là dãy núi trùng điệp, có ngọn cao chót tầng mây, hàng ngàn gộp đá cheo leo, cực kỳ nguy hiểm.Bên trái là cánh rừng già có nhiều cây cổ thụ ngàn năm kỳ bí khác thường.Trông xa cây cối là cành cây leo chằng chịt, bóng ảnh mờ mờ âm u.Tần Bảo quan sát mãi vẫn không thể nào xác định được vị trí nơi đâu là đại bản doanh của Đoạn Hồn giáo. Chàng lẩm bẩm:- Ta thử đi vào cánh rừng xem địa thế nào rồi tìm đại bản doanh của Đoạn Hồn giáo.Tần Bảo liền búng thân mình lên cao, chọn một nơi có chỗ trống nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất tợ chiếc lá vàng rơi rụng.Từng bước, từng bước Tần Bảo từ từ tiến vô rừng, vừa đảo mắt dò xét, vừa vận thính lực tột độ nghe ngóng đó đây, đề phòng bọn sát thủ ẩn nấp nơi chỗ kín đáo bắt ngờ ám kích chàng bằng Đoạn Trường châm.Len lỏi trong rừng đi được vài dặm, vừa lọt qua đám lá chợt bên tai Tần Bảo nghe có tiếng quát tợ tiếng chuông rền:- Đứng lại.Tần Bảo giật mình dừng lại, đưa mắt nhìn về phía có tiếng quát…Sọt…soạt…Liền theo tiếng động, một đại hán áo đen bịt mặt, thân hình dềnh dàng, lưng đeo đoản đao từ phía sau thân cây cổ thụ năm sáu người ôm hiện ra.Hắn tiến tới chổ Tần Bảo.Nhìn kỹ tên đại hán áo đen bịt mặt, Tần Bảo khẽ thầm:- Phó tổng lãnh sát thủ?Dù tên phó Tổng Lãnh sát thủ đã bịt mặt nhưng Tần Bảo vẫn nhận ra, bởi lúc trước chàng có đấu với hắn một trận tại Đoạn Hồn giáo và đã đánh bại hắn sau năm mươi chiêu kiếm pháp.Tới gần Tần Bảo, phó Tổng lãnh sát thủ dừng lại.Hắn nhìn chàng bằng hai mắt sáng rực xuyên qua lỗ thủng vuông vải bịt mặt một lúc.Hắn cất giọng rền rền:- Xú tử! Ngươi là ai sao dám to gan xâm nhập vào vùng cứ địa của bản giáo?Dĩ nhiên phó Tổng lãnh sát thủ không nhận ra Tần Bảo với lớp hóa trang.Tần Bảo đổi giọng khàn khàn:- Ta là Huyết Kiếm Thư Sinh.Phó Tổng sát thủ hừm một tiếng:- Huyết Thủ Thư Sinh hả? Ta chưa nghe tên ngươi một lần nào. Ngươi là một kẻ vô danh tiểu tốt.Tần Bảo gật đầu:- Đúng. Ta là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng nay đã gặp ngươi rồi sẽ lưu danh.Phó Tổng quản sát thủ hỏi:- Huyết Thủ Thư Sinh ngươi tới đây làm gì?Tần Bảo vẫn với giọng khàn khàn:- Ngươi chưa biết ta tới đây làm gì ư? Ta đang tìm ngươi đấy.Phó tổng lãnh sát thủ lớn tiếng:- Ngươi biết ta là ai không?Tần Bảo thản nhiên:- Ngươi là Phó Tổng Lãnh sát thủ của Đoạn Hồn giáo, đúng không?Phó tổng lãnh sát thủ giật mình, nhìn Tần Bảo một cái rồi ngạo nghễ:- Không sai. Ta chính là phó tổng lãnh sát thủ của bản giáo. Ngươi đi tìm ta có chuyện gì.Tần Bảo dằn mạnh:- Giết ngươi.Phó tổng lãnh sát thủ lại giật mình trố hai con mắt cú vọ nhìn Tần Bảo không chớp mắt.Bổng hắn cười khằn khặc:- Xú tử! Ngươi đã nổi cơn điên rồi phải không? Võ công của ngươi có bao nhiêu mà nói chuyện đội đá vá trời. Ngươi sắp chết tới nơi rồi.Tần Bảo lạnh lùng:- Ngươi không tin ta giết ngươi hay sao. Hãy tuốt đao ra rồi nộp mạng.Phó tổng lãnh sát thủ nổi giận:- Xú tử! Điên cuồng, ngươi sẽ chết.Hắn thò tay vào lưng. Một tiếng soạt khô khan, thanh đoản đao sáng ngời đã nằm chắt trong tay hắn.Phó tổng lãnh sát thủ quát:- Xú tử, nằm xuống!Hắn vung thanh đoản đao lên. Làn đao ánh sáng lòa điểm tới yết hầu của Tân Bảo.Ánh đao nhanh như làn chớp.Chẳng chút chậm trễ, Tần Bảo rút bảo đao khoa một vòng ở trước mặt.Hoa kiếm chớp màu xanh biếc vẽ thành một vòng tròn, trông vừa ghê rợn vừa ngoạn ngục.Soảng…Chùm hoa lửa tóe rực…Tần Bảo cùng phó tổng lãnh sát thủ cùng lượt thu võ khí gườm nhau.Phó tổng lãnh sát thủ quát to một tiêng rồi xuất ba chiêu đao liên tiếp.Đao ảnh chớp tới Tần Bảo, đao sau nhanh hơn đao trước như cùng một lượt điểm vào các tử huyệt của Tần Bảo.Tần Bảo rung thanh bảo kiếm ba cái. Ba ánh kiếm vọt tới biến ra một chùm đao đón chận ba làn đao ảnh của phó tổng lãnh sát thủ.Một tiếng soảng vang lên nghe ghê rợn, vùng tia lửa bắn đi khắp nơi.Hai bên cùng thu hồi vũ khí.Phó tổng quản sát thủ kinh ngạc nhìn bộ mặt xám xanh của Tần Bảo, không ngờ một kẻ vô danh, kiếm pháp lẫn nội lực lại lợi hại như vậy.Hắn gật gù:- Kiếm pháp của ngươi khá đấy, nhưng không khỏi chết đâu.Hắn quát:- Hãy xem phi đao của ta đây!Phó tổng lãnh sát thủ vạch thanh đoản đao một vòng rồi phóng tới.Đạo ngân quang chớp tới Tần Bảo nhanh như sét giật.Tần bảo hét lên một tiếng trợ oai, rung thanh bảo kiếm biến thành đóa kiếm màu xanh biếc ngăn chặn phi đao lao tới trước mặt chàng.Đao kiếm chạm nhau nổ một tiếng chát chúa. Hàng ngan tia lửa bắn xẹt qua tám hướng. Tần Bảo lùi lại một bước. Phó tổng lánh sát thủ cũng lùi lại một bước.Tần Bảo chợt nghe thấy cánh tay trái mát rượi. Chàng nhìn lại thấy máu từ trên vai chảy xuống.Vừa rồi Tần Bảo đã trúng nhằm phi đao của phó tổng lánh sát thủ, nhưng thương tích chẳng có gì đáng ngại.Tần Bảo nghĩ thầm:- Ta đã đấu với hắn một trận tại Cực Hình đường của Đoạn Hồn giáo, lúc đó hắn sử dụng kiếm rất tài tình, nay hắn dùng đao pháp lợi hại hơn nhiều, nếu ta không xuất chiêu Lăng Di kiếm pháp làm thế nào hạ hắn trong một thời gian ngắn.Chàng thét lên:- Ác ma, xem chiêu Lăng Di kiếm pháp nhất thức đoạt mạng ngươi đây.Tần Bảo rung thanh kiếm một cái.Một chùm ánh kiếm xanh biếc rợn người lòe lên chụp tới phó tổng lãnh sát thủ.Phó tổng lãnh sát thủ ngó thấy chùm ánh kiếm, kinh hoàng quát:- Lợi hại!Vừa quát, phó tổng lãnh sát thủ vừa xuất chiêu liên hoàn đao chống đỡ.Soảng, oái…Một tiếng rú thảm. Phó tổng lãnh sát thủ buông thanh đoản đao rơi xuống đứng run run, trừng trừng ánh mắt nhìn Tần Bảo.Thanh bảo kiếm của Tần Bảo đã đâm suốt ngực phó tổng lãnh sát thủ thấu tới sau lưng.Tần Bảo rút thanh bảo kiếm ra lặng lẽ dịch thân mình sang bên trái.Một vòi máu tươi từ phó tổng lãnh sát thủ vọt ra như tên bắn.Huỵch!Thần hình dềnh dàng của hắn ngã lăn xuống đất, giãy vài cái rồi im bặt.Tần Bảo thanh bảo kiếm tra vào vỏ, đứng nhìn thi thể của sát thủ.Chàng lẩm bẩm:- Chiêu thức Lăng Di kiếm pháp của Vô Cực Dị Nhân thực là kỳ diệu, thảo nào năm xưa lão chưởng môn nhân phái Võ Đang không thảm bại.Giờ chỉ xuất một chiêu đã đâm chết phó tổng lãnh sát thủ vốn là kiếm thủ nhất nhì tròng Đoạn Hồn giáo, Tần Bảo vui mừng không xiết.Kể từ nay chàng có thể sử dụng kiếm đối phó với những kẻ thù dùng kiếm hay đao một cách dễ dàng hơn là chưởng chỉ như từ trước tới nay.Đột nhiên, Tần Bảo nghe có nhiều tiếng chân chạy sột soạt trên lớp lá khô, ước lượng có mấy mươi người hoặc hơn thế nữa…***