Lời này còn có ý Khiên Cơ tông muốn cúi đầu nương nhờ Hiên Viên kiếm phái, vốn tên Diệp Thiên này vừa bị hai tên đệ tử Long Dương giáo kia làm cho sợ hãi đến cực độ cho nên cũng không thể toan tính quá nhiều, cúi đầu thì cúi đầu vậy.
Dư Tắc Thành nghe vậy mừng thầm trong lòng. Mang tên này về, thái độ cúi đầu của y như vậy chắc chắn sẽ khiến cho đám người sư phụ cao hứng vô cùng. Hắn lập tức nói:
- Tất cả đều là đồng đạo với nhau, không sao, không sao. Đi thôi, hai ta cùng trở về sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông, đến lúc đó chúng ta sẽ phái người đưa ngươi trở về sơn môn, tuyệt đối bình an vô sự.
Dứt lời hai người ngự kiếm bay lên bay về phía sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông. Bay được chừng trăm dặm, thình lình xa xa có một mảng lửa xanh lóe lên chói mắt. Tử Mẫu Bích Độc Lôi mà Dư Tắc Thành bố trí lúc nãy đã bị người khởi động, âm lôi này pháp lực vô biên, từ đây nhìn lại chỉ thấy một mảng lửa xanh rừng rực bốc cao.
Thấy thế lửa mạnh mẽ như vậy Dư Tắc Thành mừng thầm trong lòng. Tử Mẫu Bích Độc Lôi này bùng nổ dù là Kim Đan Chân Nhân e rằng cũng phải lột da, hắn thật sự rất muốn chạy tới đó xem thử. Nhưng an toàn là trên hết, hiện tại mình mang bảo vật nên khẩn trương trở về là hơn.
Hai người ngự kiếm bay về sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông, chỉ trong thoáng chốc Vân Hà sơn đã hiện ra trong tầm mắt. Từ xa nhìn lại đó là một mảnh đất hoang tàn, sau khi trải qua đại chiến liên miên, vốn sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông giống như tiên cảnh, hiện tại hoàn toàn là một đống hoang tàn đổ nát.
Trên mảnh đất hoang tàn này, tiếng khóc vang lên không ngừng. Đám tán tu tham gia đại lễ Phản Hư ai nấy đều dẫn theo hậu bối đệ tử muốn cho chúng được mở mang kiến thức, kết quả số hậu bối đệ tử này lại chết trong trường đại họa này.
Trường đại họa này có chừng vạn người tu tiên chết tại nơi đây, phàm nhân trong phạm vi ngàn dặm bị đại chiến lan tới có chừng vài chục vạn. Đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông ngoại trừ ba ngàn người tránh trước lúc đầu, đại đa số còn lại chết hết trong trường đại họa này. Hơn một vạn đệ tử nội môn ngoại môn, rốt cục chỉ còn lại không tới năm ngàn người, tiêu vong hơn nửa, nguyên khí đại thương.
Hai người Dư Tắc Thành trở về nơi này nhìn thấy vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái đang trợ giúp đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông dọn dẹp đống đổ nát, tìm kiếm hài cốt, xử lý rác rưởi. Được tiên thuật bí pháp trợ giúp, công tác cũng vô cùng mau lẹ.
Chỉ trong thoáng chốc sơn môn đại trận đã được lập lại. Nền tảng của nó nằm trong lòng núi, không bị thương tổn bao nhiêu, sau khi được tu sửa nửa ngày đã có thể sử dụng trở lại.
Lập tức Bạch Vân Thái Hà dần dần dâng lên, nhờ tu sửa được hộ tông đại trận Cực Nguyên Vân Hà tông đã không còn nguy cơ diệt vong, bất quá chỉ có thể xếp vào hàng ngũ tám trăm bàng môn mà thôi. Thần Hà Chân Nhân không thoát khỏi Thiên kiếp, hình thần câu diệt, ba Nguyên Anh Chân Quân mất tích hết hai người. Hiện tại chỉ trông cậy vào Vân Đãng Chân Quân cùng Vân Ngao Chân Quân chống đỡ Cực Nguyên Vân Hà tông mới không tới mức bị hoàn toàn xóa tên khỏi tám trăm bàng môn.
Động phủ trong lòng núi nhất nhất được mở ra, rất đông đệ tử đi vào dọn dẹp quét tước, cung cấp cho đệ tử Hiên Viên kiếm phái chỗ ở tạm. Lúc này Cực Nguyên Vân Hà tông đánh chết cũng không dám để Hiên Viên kiếm phái rời khỏi, cường địch bên ngoài như hổ rình mồi, lúc này chỉ có thể nhờ Hiên Viên kiếm phái chống đỡ.
Chuyện này coi như kết thúc, lần này người thắng lớn nhất chính là Ma Chủ Già Lam Chân Nhân và Hiên Viên kiếm phái.
Ma Chủ Già Lam Chân Nhân sau trận chiến này đã vang danh thiên hạ, nghiễm nhiên trở thành một trong ba người đứng đầu của thập đại cường giả trên thiên hạ. Bởi vì bà ở cảnh giới Phản Hư lại dám dốc hết toàn lực ra tay còn có thể chống được Thiên kiếp, thật sự khiến người khâm phục.
Già Lam Chân Nhân chiếm cứ Uy Vũ sơn, lập sơn môn, vô số đệ tử Ma tông chạy tới đầu nhập. Thanh Vũ phái vốn trước kia đóng ở Uy Vũ sơn bị Ma Chủ Già Lam Chân Nhân khống chế, phàm là kẻ nào không phục lập tức bị đánh chết. Sau trường đại chiến này tên tuổi Già Lam Chân Nhân vang khắp Lục Vực, thậm chí còn có ma đầu từ Miêu Sương, Tuy Viễn xa xôi chạy tới đầu nhập.
Kẻ còn lại thu được lợi ích chính là Hiên Viên kiếm phái. Bọn họ giải quyết được chuyện tiếc nuối từ tám trăm năm trước, đưa con cháu kẻ thất bại năm xưa lên ngôi vị chưởng môn. Đồng thời cũng mượn tình trạng thê thảm của Cực Nguyên Vân Hà tông nhắc nhở các môn phái phụ thuộc Hiên Viên kiếm phái rằng kết cục của chuyện phản bội Hiên Viên kiếm phái sẽ ra sao.
Đại họa lần này kẻ mất mát lớn nhất chính là Cực Nguyên Vân Hà tông và ba đại thượng môn Minh Vương tông, Khiên Cơ tông, Thần Độn tông. Cực Nguyên Vân Hà tông hoàn toàn tàn lụi, tối thiểu phải mất mấy trăm năm tu dưỡng. Ba tông Minh Vương, Khiên Cơ, Thần Độn tiền mất tật mang, chết đi rất nhiều đệ tử nhưng không được chút lợi ích gì. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đặc biệt Khiên Cơ tông trong quá trình trở về sơn môn lại bị Long Dương giáo cùng Vạn Thú Hóa Thân tông phục kích, đám đệ tử vốn sống sót không nhiều lại tử thương nặng nề một phen nữa.
Sau khi tên Diệp Thiên kia được Dư Tắc Thành dẫn trở về sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông, lập tức phát huy ưu điểm về năng lực giao tiếp của mình. Trước hết y đại diện cho Khiên Cơ tông cúi đầu với Hiên Viên kiếm phái để tỏ lòng thành, sau đó thỉnh cầu Hiên Viên kiếm phái giúp đỡ cứu vớt đệ tử Khiên Cơ tông.
- cúi đầu khuất phục, miệng lưỡi dẻo quẹo, khiến cho Hữu Hùng sư tổ cầm đầu Hiên Viên kiếm phái trong lần hành động này vô cùng cao hứng. Chuyện này có nghĩa là Khiên Cơ tông đã khuất phục Hiên Viên kiếm phái, đây là vấn đề thể diện của môn phái cho nên lập tức phái đệ tử Hiên Viên kiếm phái chạy khắp nơi tìm kiếm đệ tử Khiên Cơ tông thất lạc.
Hiên Viên kiếm phái thu hoạch không nhỏ. Long Dương giáo và Vạn Thú Hóa Thân tông cũng đạt tới mục đích của mình, nói cho Khiên Cơ tông biết ai mới là chủ nhân của đại lục Trưng châu này. Vì vậy bọn chúng thối lui một bước, thà cho một tên Nguyên Anh Chân Quân cùng bảy Kim Đan Chân Nhân của Khiên Cơ tông đã bị trận pháp vây khốn rời đi.
Thật ra bọn chúng cũng chỉ sử dụng trận pháp vây khốn mà thôi. Muốn giết chết Nguyên Anh Chân Quân này mà không trả một cái giá nhất định là không có khả năng.
Chuyện này chấm dứt, Diệp Thiên trở về sơn môn được chưởng môn khen ngợi hết lời. Chỉ mất một chút thể diện nho nhỏ nhưng đã làm dịu đi quan hệ cùng Hiên Viên kiếm phái, chuyện này vô cùng đáng giá. Phụ thân Diệp Thiên nhờ vậy nước lên theo thuyền, khả năng kế thừa ngôi vị chưởng môn tăng lên không ít.
Chuyện này coi như kết thúc tại đây. Dư Tắc Thành bồi hồi cảm thán không thôi, mới hôm qua nơi này còn là tiên cảnh động phủ, hôm nay chỉ còn là một mảnh đất hoang tàn. Thật sự cuộc đời chỉ như giấc mộng, đời người sống được mấy Thu?
Đêm xuống, Dư Tắc Thành Hiên Viên kiếm phái được an bày nghỉ ngơi trong các động phủ trong lòng Vân Hà sơn. Dư Tắc Thành cũng không nóng lòng xem thử thu hoạch của mình. Tuy rằng để trong thế giới Bàn cổ nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Vào nửa đêm, Cố Thính Vân lén lút tìm tới chỗ nghỉ của Dư Tắc Thành. Vừa gặp được Dư Tắc Thành, nàng lập tức nhào vào lòng hắn.
Cố Thính Vân bật khóc thút thít, hai mắt đẫm lệ:
Tỷ muội của muội đã chết hết, chết trong trường đại kiếp vừa rồi, đệ tử ngoại môn chỉ còn lại vài người. Tắc Thành Đại ca, xin cảm tạ chàng, nếu không có chàng hiện tại muội cũng đã chết không sai.
Lời tạ ơn này cũng không phải chỉ nói suông mà Cố Thính Vân còn muốn chứng tỏ bằng hành động. Dư Tắc Thành ôm chặt lấy thân thể Cố Thính Vân, cảm nhận vẻ mềm mại thướt tha, ngắm nhìn dung nhan diễm lệ của nàng, tuy không trang điểm phấn son nhưng vẫn rạng rỡ như ánh bình minh buổi sớm.
Dư Tắc Thành lật người nàng lại, mắt nàng lúc này đã trở nên mơ mơ màng màng. Dư Tắc Thành biết nàng cũng như mình không thể khống chế nỗi kích động vì cảm giác hai thân thể va chạm vào nhau.
Lúc Cố Thính Vân lật người lại, vân bào của nàng hé mở ngực áo lộ ra gần nửa bộ ngực trắng như ngọc như ngà. Dư Tắc Thành cho tay vào trong, chạm vào làn da mềm mại mượt mà, chậm rãi lần xuống dưới. Khi chạm đến ngọc phong căng tròn mềm mại của nàng lập tức hắn cảm nhận được thân thê nàng khẽ run lên, miệng thở dốc, hơi thở ấm áp thơm tho phả vào mặt hắn.
- Đừng, đừng mà...
Tuy rằng miệng Cố Thính Vân nói như vậy nhưng không hề có hành động gì kháng cự, thân thể nàng lúc này mềm nhũn vô lực. Dư Tắc Thành lập tức kéo nàng vào lòng, chậm rãi hôn lên môi nàng, vuốt ve bộ ngực căng tròn đầy khêu gợi.
Cố Thính Vân được Dư Tắc Thành âu yếm, thần sắc tỏ ra đê mê thích thú, theo bản năng vươn đầu lưỡi nhỏ bé mềm mại ướt át đỏ mọng của mình chạm lưỡi Dư Tắc Thành. Động tác nho nhỏ của nàng càng làm dục hỏa trong lòng Dư Tắc Thành bốc lên ngùn ngụt.
Dư Tắc Thành bắt đầu thi triển Diệu Hóa Mê Hồn thủ, chỉ trong thoáng chốc Cố Thính Vân đã hoàn toàn mê muội, ôm chặt lấy Dư Tắc Thành. Trong cơn mê loạn mà cuồng nhiệt, nàng chỉ hận không thê dung hợp thân thể của hai người làm một.