Tiên Ngạo

Chương 257: Lấy được chí bảo

Kim Hà Chân Nhân thở dài, buông phi kiếm xuống, lấy ra một túi trữ vật, lấy trong túi ra một vật nhoáng lên một cái. Lập tức vật kia toát ra một đạo ánh sáng mờ thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Kim Hà Chân Nhân nhanh chóng cho nó vào trong túi trữ vật, sau đó mới nói:

- Các ngươi nói rất hay, tha cho ta một mạng. Nếu không ta thà hủy đi bảo vật, cũng không cho các ngươi lấy được!

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào túi trữ vật trên tay Kim Hà Chân Nhân, bất chợt y ném mạnh nó ra xa, vừa khéo vào giữa đám người kia, miệng quát lớn:

- Tiên Thiên Linh Bảo ở đây, tự mình lấy đi!

Sau đó y quay đầu cất bước bỏ chạy.

Lập tức mười mấy người kia phóng nhanh về phía túi trữ vật. Có một người nhanh tay dùng kiếm quang cuốn một cái, sắp sửa chạm tới túi trữ vật kia. Nhưng cả đời này y cũng không thể chạm được, đồng bạn phía sau y nhanh chóng xuất kiếm, lập tức chém y ra làm hai đoạn.

Nháy mắt mười mấy người đánh nhau tranh giành túi trữ vật kia, kiếm khí tung hoành, pháp khí bay tứ tung, không ai để ý tới tung tích của Kim Hà Chân Nhân. Lúc này Kim Hà Chân Nhân đã bay ra xa hàng chục dặm, đột ngột hạ kiếm quang xuống một mảng rừng đầy thanh tùng, dừng trên một ngọn tùng chốc lát, sau đó tiếp tục bay điên cuồng về phương xa.

Những người kia giao đấu với nhau trong mấy chục lần hô hấp, có hai Kim Đan Chân Nhân trong số đó sau khi đánh vài chiêu phát hiện có điểm đáng ngờ, bèn ra sức quát bảo mọi người dừng tay lại. Rốt cục mọi người ngừng tranh đấu, lúc ấy đã chết mất bảy, tám người, mọi người mở túi trữ vật ra phát hiện vật lóe sáng khi nãy tuy rằng cũng là một món bảo vật nhưng không phải là Tiên Thiên Linh Bảo gì cả.

Dư Tắc Thành nãy giờ vẫn theo ở xa xa, lúc Kim Hà Chân Nhân dừng trên ngọn tùng lén lút giấu bảo vật, hắn cũng từ từ thay đổi lộ tuyến. Đợi Kim Hà Chân Nhân tiếp tục bay đi Dư Tắc Thành bèn lặng lẽ bay về phía rừng tùng, âm thầm tìm kiếm ngọn tùng nơi Kim Hà Chân Nhân giấu bảo vật.

Rừng tùng này kéo dài mười mấy dặm, đầy những gốc thanh tùng cao mười mấy trượng. Mỗi lần gió thổi qua lại lắc lư rì rào, phong cảnh hùng vĩ khó tả bằng lời.

Gốc tùng mà Kim Hà Chân Nhân giấu bảo vật nằm bên cạnh một ngọn núi rất lớn, địa hình đặc biệt, rất dễ phân biệt.

Rốt cục Dư Tắc Thành cũng tìm được gốc tùng kia, hắn trèo lên tìm dấu vết. Quả nhiên phát hiện có vết kiếm ở thân cây, Dư Tắc Thành chậm rãi dùng phi kiếm mổ đoạn thân cây ra, quả nhiên trong đó có một vòng tay trữ vật. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Dư Tắc Thành lập tức cho vòng tay trữ vật kia vào thế giới Bàn cổ của mình, lòng hồi hộp vô cùng, tim đập thình thịch, hai tay run rẩy kích động vô cùng.

Nhưng vào thời điểm này phải hết sức bình tĩnh, tuyệt đối không được để lộ sơ hở. Hắn lấy viên Tử Mẫu Bích Độc Lôi ra, lập pháp trận, lặng lẽ để vào giữa thân cây sau đó khôi phục lại hết thảy như thường. Chỉ cần ai mở thân cây này ra nhất định sẽ dẫn phát Tử Mẫu Bích Độc Lôi nổ tung, xem như món quà kỷ niệm của mình dành cho kẻ đó.

Dư Tắc Thành xuống khỏi cây tùng đột nhiên nhớ tới Vạn Lý Truy Tung thuật của tên Hoàng Dược kia, không thể không đề phòng. Hắn bèn đội Hóa Quỷ Cân lên, lập tức hóa thành bóng quỷ, sau đó sử dụng Huyết Tàng thuật, thu hồi hết thảy khí tức, khởi động ảo ảnh che giấu hết thảy tung tích của mình. Lòng thầm nghĩ lần này Vạn Lý Truy Tung thuật của ngươi mất linh rồi, để xem ngươi làm thế nào truy tung. Sau đó, Dư Tắc Thành bay nhanh về phương xa.

Sau khi bay được mười mấy dặm, Dư Tắc Thành khôi phục lại hình dạng bình thường, ngự kiếm bay thấp trở về trọng địa sơn môn của Cực Nguyên Vân Hà tông. Hắn vừa bay được vài dặm, bất chợt xa xa có tiếng nổ ầm vang, đây là tiếng nổ kinh khủng do Kim Đan Chân Nhân tự bạo Kim Đan.

Đầu Dư Tắc Thành đột ngột đau nhói, tia ma niệm phụ thân Kim Hà Chân Nhân hoàn toàn biến mất. Xem ra tiếng nổ vừa rồi là Kim Hà Chân Nhân làm ra. Không ngờ lần này tên khốn ấy lại ôm lòng quyết tử như vậy.

Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục ngự kiếm phi hành, chỉ có điều bay cách mặt đất không cao, kiếm quang co lại, không để quá lộ liễu.

Hắn bay được một lúc, đột nhiên thoáng động trong lòng, thầm nghĩ mình làm như vậy không phái là có tật giật mình hay sao... người khác nhìn thấy sẽ biết ngay là có vấn để... Đúng, không thể làm như vậy được...

Nháy mắt Dư Tắc Thành bay lên cao, phóng xuất kiếm quang như bình thường. Mười hai thanh Kim Dực kiếm tung bay chẳng khác gì bình thường hắn hay ngự kiếm.

Bất chợt Dư Tắc Thành nghe thấy bên phải phía trước có tiếng người đang so kiếm đấu pháp. Một người đang lẩn trốn, hai người đuổi theo. Lạ thật, người chạy trốn về phía Dư Tắc Thành bay tới không ngờ là tên Diệp Thiên của Khiên Cơ tông, lúc này y đang bị hai người đuổi theo rất sát. Trông bề ngoài y vô cùng thảm hại, y phục rách nát, kiếm quang tán loạn, không còn đủ sức chạy trốn. Hai kẻ địch đuổi theo y là đệ tử Long Dương giáo, bọn chúng vừa đuổi theo Diệp Thiên vừa đùa giỡn y hệt như trò mèo vờn chuột.

Dư Tắc Thành thấy vậy cười thầm, tên Diệp Thiên này e rằng hoa cúc khó bảo toàn, rơi vào tay đệ tử Long Dương giáo chính là sống không bằng chết.

Diệp Thiên vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, vội vàng cất giọng kêu to:

- Đạo hữu cứu mạng... Cứu ta với, phụ thân ta là Diệp Hồng Chân Quân, chỉ cần ngươi cứu ta ắt sẽ có hậu tạ.

Vốn Dư Tắc Thành định mặc kệ bỏ đi bất chợt thoáng động trong lòng. Trên người tên Diệp Thiên này có ma niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của mình, cũng nhờ có y mới thu hoạch được nhiều bảo vật như vậy. Đây coi như là duyên phận cũng nên cứu y một mạng, xem như trả món nợ này. Ngoài ra có y yểm hộ sự tình vừa rồi càng dễ dàng che giấu.

Nghĩ vậy Dư Tắc Thành bèn chuyển hướng bay về phía Diệp Thiên. Một tên đệ tử Long Dương giáo đang vây khốn Diệu Hóa tông, tên còn lại quát to với Dư Tắc Thành:

-Cút!

Tên kia chợt ngăn lại:

- Gượm đã, chỉ có một người không đủ chia, thêm vị tiểu ca này nữa càng hay. Đến đây đi, không cần đi nữa.

Dư Tắc Thành vẫn tỏ ra ung dung bình thản, chỉ chậm rãi tới gần y, bất chợt đánh Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết vào người y. Sau đó Dư Tắc Thành khởi động Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, Thân Kiếm Hợp Nhất, mười hai thanh Kim Dực kiếm toát ra vô số kiếm quang, cả người hóa thành một đạo kiếm quang rất lớn nháy mắt phóng vút lên cao.

Tên đệ tử Long Dương giáo kia còn chưa kịp có phản ứng lập tức kiếm quang của Dư Tắc Thành đã vọt tới bên cạnh y, lướt qua người y, sau đó đánh tới tên còn lại.

Tên đệ tử Long Dương giáo đầu tiên sau khi Dư Tắc Thành bay qua một quãng xa mới nghe ầm một tiếng, thân thể y nổ tung tan nát, sương máu bay ra tung tóe.

Dư Tắc Thành lại điều khiển kiếm quang vô tận của mình nhắm tên còn lại. Tên nọ kêu to một tiếng kinh hoàng nháy mắt cả người hóa thành một đạo lưu quang chạy trốn ra xa.

Kiếm quang Dư Tắc Thành đuổi sát theo sau, hai người một đuổi một chạy. Nhưng tên kia chạy thật nhanh, Dư Tắc Thành nhìn thấy độn quang của y nháy mắt bỏ xa mình chỉ đành từ bỏ, ngự kiếm trở về.

Lúc này kiếm pháp Dư Tắc Thành đã để lộ ra khuyết điểm quá rõ ràng. Kiếm pháp của hắn vốn công kích bất ngờ, nháy mắt bạo phát công kích mạnh mẽ nhất của mình, cho nên đánh đâu thắng đó. Thường thì địch nhân không thể ngăn cản kiếm pháp điên cuồng như vậy.

Nhưng nếu đối phương đã có đề phòng, sử dụng độn thuật nhanh chóng chạy trước như tên đệ tử Long Dương giáo kia, Dư Tắc Thành chỉ có thể đứng nhìn theo than thở. Hoặc nếu đối phương có thể chống được sóng kiếm của hắn bạo phát, ngăn cản được đòn công kích điên cuồng của hắn vậy người phải quay đầu chạy trốn hẳn là Dư Tắc Thành.

Hắn cảm giác như kiếm pháp của mình chỉ công kích được vài chiêu đầu, nếu ai ngăn cản được những chiêu sau đó đều vô dụng. Bất quá nói sao đi nữa Dư Tắc Thành cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Tố Thể sơ cấp Trúc Cơ kỳ, có thể có được chiến lực như vậy cũng đã là vô địch.

Tỷ như tên Diệp Thiên vừa được hắn cứu đã là cao thủ cảnh giới Dung Họp Trúc Cơ kỳ, nhưng còn phải nhờ Dư Tắc Thành cứu mạng. Tên này xem ra cũng vô cùng hiểu chuyện, cảm tạ ân cứu mạng rối rít, lấy hết tất cả linh thạch, ba món pháp khí trên người đưa ra cho Dư Tắc Thành, còn nói sau này sẽ cảm tạ trọng hậu hơn.

Bởi vì nhờ có thần thức trên người Diệp Thiên Dư Tắc Thành mới có thể vét sạch bảo khố của Cực Nguyên Vân Hà tòng cho nên lần này mới cứu y. Hơn nữa tia thần thức kia tồn tại về sau nói không chừng sẽ còn có chỗ trọng dụng, số lễ vật tạ ơn này hiện tại Dư Tắc Thành không xem ra gì, bất quá cũng không nên lãng phí, cho nên hắn giơ tay thu lấy.

Dư Tắc Thành cũng không rảnh hỏi Diệp Thiên vì sao chỉ có mình y đơn độc chạy lạc như vậy, chỉ nói với y:

- Ta muốn về sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông, hay là ngươi theo ta đi.

Diệp Thiên gật gật đầu:

- Đi, chúng ta đi, ôi... lần này Khiên Cơ tông chúng ta tổn thất hết sức nặng nề, vốn chúng ta định trở về sơn môn, ngờ đâu đi tới nửa đường đám đệ tử Long Dương giáo và Vạn Thú Hóa Thân tông đột ngột nhảy ra tập kích chúng ta. Đội ngũ chúng ta bị đánh cho tan tác, mình ta chạy tới nơi này. Những mong quý phái che chở, đại ân đại đức về sau ắt sẽ báo đáp.