Dưới bầu trời đêm, một chiếc thuyền trúc nhỏ đang chậm rãi lướt đi.

Bên bờ sông kia có tiếng vượn kêu, thỉnh thoảng có ánh đèn thắp sáng, cùng với những con đom đóm đang bay lượn.

Ở nơi xa có thương thuyền, có người đang gảy đàn tỳ bà.

Cuối đuôi chiếc thuyền trúc nhỏ có một ông lão chèo thuyền, ở mũi thuyền lại có một lão bộc tóc muối tiêu đang dựa vào mấy bọc đồ, ngủ thật ngon say. Trong khoang thuyền trúc nhỏ có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.

Lâm Tịch đã từng gặp qua hai người này khi xã đoàn học viện chiêu sinh, họ là đệ tử năm ba khoa Chỉ Qua, Trần Mộ và Đỗ Chiêm Diệp.

Trần Mộ tuấn lãng chững chạc, cầm một cuốn mật thư với đầy những ký hiệu khó hiểu. Hắn ta nở một nụ cười, nhìn Đỗ Chiêm Diệp nói:

- Vì lý do an toàn, đây sẽ là bức thư cuối cùng chúng ta nhận được trước khi vào phạm vi lăng Bích Lạc, sau đấy sẽ không còn người nào liên lạc với chúng ta nữa...Tuy nhiên, có lẽ ngươi sẽ không ngờ rằng trong bức thư cuối cùng lại có nhắc đến Lâm Tịch mà ta đã từng bảo ngươi chú ý đến.

Tuy trông Trần Mộ rất ôn hòa và bình thường, nhưng mối quan hệ giữa hắn và Đỗ Chiêm Diệp tuyệt đối không chỉ là đôi bạn tốt như mọi người vẫn nghĩ. Đỗ Chiêm Diệp luôn tôn kính và kính sợ với hắn, nhất là trong tình huống chỉ có riêng hai người.

Nàng khẽ khom người, nói:

- Điện hạ, phải điều hắn qua phía tây rồi sao?

- Khi nhập thí ở ven hồ Linh Hạ, hắn vốn có điểm cao nhất, được chọn là Thiên tuyển học viện, lại là Phong hành giả...Chỉ có chiến đấu thật sự mới có thể ma luyện nên một Phong hành giả. Đại chiến ở sơn mạch Long Xà đã kết thúc, đưa hắn đến phía tây là chuyện có thể đoán được.

Trần Mộ bình thản cười, tiếp tục nói:

- Nhưng điều được bức thư này nhắc đến chính là hắn đã trở thành một Tế ti Linh Tế.

Thật ra Đỗ Chiêm Diệp không hề kinh hãi khi bức mật thư này có nhắc đến Lâm Tịch, nhưng khi nghe được bốn chữ Tế ti Linh Tế, nàng nhất thời kinh ngạc, nói:

- Tế ti Linh Tế?

- Hắn thu phục được một con yêu thú Hắc hồ miêu trước giờ chưa có người Vân Tần nào thu phục được, mà còn là một con Tam vĩ hắc hồ miêu dị biến.

Trần Mộ cười nói:

- Không chỉ như thế, còn có một tên Thánh sư họ Thân Đồ ở núi Luyện Ngục chết trong tay hắn và lão sư Đông Vi. Sau đấy, hắn còn biết được bí mật vì sao Huyệt man khống chế được rắn mối khổng lồ.

Đỗ Chiêm Diệp mở miệng ra, thật lâu không thể khép lại.

- Từ khi hắn cự tuyệt lời chiêu dụ của Chu Dụng Hiền, ta đã cảm giác được hắn chính là nhân tài kiệt ngạo mà Vân Tần chúng ta hiện giờ cần nhất. Từ khi hắn xuất viện đến nay, hắn đã chứng minh cảm giác của ta rất chính xác, thậm chí còn làm tốt hơn rất nhiều.

Trần Mộ dùng tay bóp nát bức mật thư thành phấn vụn, nhẹ giọng thở dài.

Đỗ Chiêm Diệp bỗng nhiên hơi lo lắng, nói:

- Nhưng dường như thánh thượng không thích hắn lắm.

- Người không phải là thánh hiền, ai lại không mắc lỗi chứ.

Trần Mộ khẽ thở dài:

- Cho dù phụ hoàng không thể phán đoán mọi chuyện chính xác được...hoặc giả sử những gì người nghĩ là sai, rất có thể sẽ ép buộc phải đi trên con đường đối nghịch với ta...Hi vọng sau này ta có thể làm được vài chuyện, giúp Lâm Tịch không có ác cảm quá nhiều đối với phụ hoàng, thậm chí là thù địch với nhau.

Sắc mặt Đỗ Chiêm Diệp bỗng nhiên tái đi.

Trần Mộ có thể nói ra những lời như vậy, nàng càng cảm thấy trên người Trần Mộ có phong thái tiên hoàng năm xưa, nhưng nàng lại cảm thấy bất an. So với nhiều người ở trong học viện Thanh Loan và triều đình hiện giờ, nàng còn biết rõ chuyện này hơn. Tất nhiên là có nhiều chuyện nàng không đồng ý với thánh thượng, nhưng nếu ngay cả người luôn tôn kính và thương yêu thánh thượng nhất cũng nói ra những lời này, tất cả đã chứng minh nhiều năm qua thánh thượng đã làm rất nhiều chuyện không họp lòng người, khiến người sinh lòng nghi ngờ cũng nhiều hơn.

- Có thể hiện giờ hắn đã bắt đầu xuất phát rời khỏi biên quân Long Xà. Ta rất hi vọng có thể gặp lại hắn ở lăng Bích Lạc.

Trần Mộ cúi đầu, cực kỳ chân thành và tha thiết nói:

- Chỉ mong chúng ta và hắn có thể đi chung một đường...chỉ mong ta và hắn có thể trở thành bạn tốt.

...

Bên cạnh một miếu sơn thần rách nát có vài gian nhà ngói, có một tiểu viện vô cùng đơn sơ.

Trong tiểu viện đáy, có một nam tử cao gầy, mặt đầy râu ria, người mặc một bộ quần áo rách rưới được chắp vá nhiều nơi, đang không ngừng ăn và đồng thời xem rất nhiều mật hàm.

Tốc độ ăn của hắn ta thật nhanh. Bình thường một người cần một khoảng thời gian để ăn hết một chén cơm, nhưng cùng lúc hắn ta đã có thể ăn hết một thùng cơm gỗ lớn. Ngoài ra, bên cạnh hắn ta còn có rất nhiều đùi gà và mấy khối thịt khô lớn. Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là trong lúc ăn cơm, hắn có thể đồng thời đọc và hiểu hết hơn hai mươi mấy mật hàm.

Tên của hắn cũng là một điều thú vị, hắn họ Chân, tên một chữ Khoái, gộp lại sẽ có nghĩa là "Chân Khoái".

Ở miếu sơn thần này, Chân Khoái có thân phận là một người thủ miếu kiêm thợ săn, nhưng hắn ta còn là một trong những đầu mục mật thám của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Sau khi xem hết các mật hàm, ăn thêm một thùng cơm khác và rất nhiều thịt khô, nước canh bên cạnh, Chân Khoái nhanh chóng đốt hết mật hàm trên bàn. Một lát sau, hắn yên lặng xoay người lại, nhìn một phụ nhân bụng bự ở phòng bên đang tỉ mỉ may tã, chuẩn bị cho sinh linh nhỏ nhắn sẽ ra đời sau mấy tháng nữa. Thấy như vậy, hắn bất giác thở dài một tiếng.

Mặc dù hắn tên là "Chân Khoái", tốc độ làm việc cực nhanh, nhưng dù là ăn cơm, quan sát mật hàm, suy nghĩ, tu hành, giết người...tất cả đều không thể so sánh với Văn Nhân Thương Nguyệt đại tướng quân được, thậm chí là còn chậm hơn rất nhiều. Tất cả quân sĩ đi theo phục vụ Văn Nhân đại tướng quân đều hiểu rõ chủ tử của mình là một người mạnh mẽ như thế nào.

Nhưng điều khiến những người như hắn đi theo Văn Nhân đại tướng quân đánh khắp thiên hạ, lại không chỉ vì thực lực Văn Nhân đại tướng quân mạnh mẽ, mà còn vì Văn Nhân đại tướng quân đã từng có ơn tri ngộ với họ. Trong thâm tâm họ, từ lâu Văn Nhân đại tướng quân đã hằn sâu vào bên trong. Cho nên, bọn họ nhất định phải thắng trận chiến này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

...

...

- Đối thủ là Thánh sư Văn Nhân Thương Nguyệt vô địch...cho dù là tên Thánh sư họ Thân Đồ núi Luyện Ngục kia, nếu một mình chiến đấu với Văn Nhân Thương Nguyệt, sợ rằng sẽ bị hắn một chiêu giết chết. Đối thủ như vậy, lại không biết trong đội ngũ mình rốt cuộc có những người nào, ngay cả học viện cũng không thể đảm bảo an toàn được, nhiệm vụ này thật khó khăn.

- Tửu lâu Thái Bạch...Thế gian này lại có Lý Thái Bạch sao? Mặc dù ông đã biến mất nhiều năm như vậy, những khắp thế gian này lại đầy dấu vết của ông.

Lâm Tịch đầu đội nón trúc, cưỡi trên lưng ngựa, thông qua khẽ hở giữa những tấm màn từ trên nón trúc rủ xuống, nhìn lên tòa tửu lâu trước mặt.

Từ lúc rời khỏi quân bộ vùng núi Dương Tiêm sơn mạch Long Xà đến nay đã qua mấy ngày. Lâm Tịch cũng xuyên qua sơn mạch Long Xà, đi tới trung bộ hành tỉnh Đông Lâm, dừng chân tại thành Thái An. Vì bảo đảm an toàn, nên mọi việc trong kế hoạch đều được tiến hành rất bí mật. Ngoại trừ một số tướng lãnh cấp cao trong biên quân Long Xà ra, không có ai biết hắn đã rời khỏi vùng núi Dương Tiêm. Thậm chí ngay cả Lâm Tịch cũng chỉ nhận được mật lệnh là trước lúc mặt trời lặn phải tới tửu lâu Thái Bạch ở thành Thái An. Về việc người đi cùng là ai, liên lạc bằng cách nào, đi đường nào tới lăng Bích Lạc, hắn hoàn toàn không biết.

Trên đời này, tất nhiên là không có thi tiên nào từng dùng rượu để diễn tả tâm trạng của mình. Nhưng bởi vì năm mươi năm trước, vị đại thúc trung niên đột ngột xuất hiện trong hoàng thành Trung Châu đã từng lưu lại không ít câu thơ, có lẽ vì cảm thấy hơi xấu hổ nên ông ta còn nói rằng tác giả là một người có tên Thái Bạch tiên sinh. Lâm Tịch đoán có lẽ vị đại thúc ấy từng nói vị Thái Bạch tiên sinh đó thích uống rượu, thành ra bây giờ mới có tửu lâu tên Thái Bạch.

Lâm Tịch quan sát cách bố trí trong tửu lâu...lại nhìn những loại rượu và bảng hiệu được chọn lọc kỹ ở một góc tường, bất giác sinh lòng cảm thán.

Một người trẻ tuổi mặc y phục tiểu nhị, quàng khăn qua vai tiến lên đón. Hắn ta chắp tay hành lễ với Lâm Tịch, nói:

- Không biết khách quan muốn ăn cơm hay ở trọ?

Lâm Tịch ngừng suy nghĩ, nhìn tiểu nhị trẻ tuổi này, mỉm cười nói:

- Ta muốn cho ngựa ăn.

Tiểu nhị trẻ tuổi dường như không thay đổi nụ cười, hỏi tiếp:

- Vậy khách quan muốn ngựa mình ăn bã đậu hay là cỏ khô bình thường.

Lâm Tịch nói:

- Con ngựa già của ta hơi khó chịu, phải cắt nhỏ bã đậu, trộn với nước rửa chén mới được.

Tiểu nhị trẻ tuổi cười cười, đáp lại:

- Đúng là rất khó chịu, nhưng bổn điếm miễn cưỡng có thể làm được. Mời khách quan theo ta đến chuồng ngựa.

Lâm Tịch gật đầu, dẫn con ngựa già đi theo tiểu nhị trẻ tuổi tiến vào cửa ở hậu viện.

Tòa tửu lâu Thái Bạch này có ba cửa vào, lối vào đầu tiên cũng chính là đại môn bày bán đồ ăn, lối vào thứ hai dẫn thẳng tới phòng bếp và hai tầng phòng khách, lối vào thứ ba chính là chuồng ngựa, phòng chứa củi.

Sau khi an bài con ngựa già ở chuồng ngựa xong, tiểu nhị trẻ tuổi không nói chuyện, chỉ lẳng lặng gật đầu, tiếp tục đi trước dẫn đường. Sau khi đi vào lối vào thứ ba, dọc theo một hành lang nhỏ, hai người đi vào một sân nhỏ trong tiểu viện ước chừng cách tửu lâu Thái Bạch kia khoảng năm sáu căn.

- Ngài tạm thời nghỉ ngơi ở đây. Sau khi bằng hữu ngài tới đông đủ, sẽ có người tới đây nói với ngài.

Tiểu nhị trẻ tuổi nhanh nhẹn mở ra một cửa phòng, đồng thời nói với Lâm Tịch.

- Được.

Lâm Tịch cũng không nhiều lời, nhưng vừa mới bước vào phòng không bao lâu, thậm chí còn chưa kịp để bọc vải trên vai xuống, hắn đã nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài. Chủ nhân tiếng bước chân này dừng ở ngoài cửa, một giọng nói khàn khàn vang lên:

- Đã đến rồi, đi theo ta.

Lâm Tịch đẩy cửa đi ra, thấy chủ nhân giọng nói là một nam tử cao lớn hói đầu mặc áo tơ màu tím, khoảng năm mươi mấy tuổi, trên mặt ông ta có một vết sẹo nhàn nhạt, thuộc dạng người có thể hù dọa trẻ con khóc ngay lập tức.

Thấy Lâm Tịch đi ra, nam tử cao lớn hói đầu này không nói thêm lời nào, lẳng lặng xoay người đi trước, đẩy một cánh cửa lớn ra.

Trong gian phòng này có bảy người ngồi, tính luôn cả nam tử cao lớn hói đầu và Lâm Tịch là tổng cộng chín người.

Vừa mới nhìn quanh một hồi, thấy rõ hai người trong đó, Lâm Tịch đầu tiên ngẩn ra, sau đó bất giác bật cười lớn.

Đây rõ ràng là hai quân sĩ được phái đến trông coi kho lúa ở sơn mạch Long Xà.

- Ai cũng biết người kia lợi hại thế nào, hơn nữa ta cũng không đảm bảo trong những người ngồi ở đây không có mật thám của hắn.

Ngay lúc này, nam tử cao lớn hói đầu lại nhìn mọi người một lần, lạnh lùng lên tiếng:

- Cho nên, vì lý do an toàn của mọi người, trong lúc nói chuyện không cần tiết lộ bất kỳ tin tức gì của mình.

- Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chính là tội phạm truy nã có tên Thập lang dã lăng, xú danh khắp hành tỉnh Đông Lâm, nhưng Hình ti còn chưa biết mặt mũi mọi người ra sao.

- Ta chính là Ngốc lang đồ hắc hổ.

- Đây là mặt nạ da người và giới thiệu sơ qua về thập lang. Ngoại trừ phải nhớ rõ mình là ai, mỗi người phải đồng thời nhớ kỹ thân phận những người khác.

- Mục tiêu đầu tiên của chúng ta là một lão quan viên cáo lão về quê. Trong đây cũng có nói chi tiết, cần phải nhớ kỹ càng. Sau khi mang mặt nạ da người vào, hủy mật hàm này xong, mới có thể ra phòng.

...

Hai người Lâm Tịch nhìn khi nãy tất nhiên chính là Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đã được điều tới trông coi kho lúa ở sơn mạch Long Xà.

Sau khi nói chuyện với Đông Vi, Lâm Tịch luôn suy nghĩ đến khi nào sẽ gặp lại bọn họ, nhưng hắn không ngờ thời cơ gặp mặt tốt nhất mà lão sư mình đã đề cập đến lại là ở đây.

Bởi vì nam tử cao lớn hói đầu đã căn dặn, nên sau khi liếc mắt tỏ ý vui mừng với Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm xong, hắn không tiếp tục nhìn hai người quá nhiều nữa. Tiếp theo, hắn nhận lấy mặt nạ da người và một tờ giấy trong tay nam tử cao lớn hói đầu "Đồ hắc hổ", đồng thời cẩn thận quan sát những người còn lại.

Nói là Thập lang, nhưng hiện giờ tính luôn cả Lâm Tịch chỉ có chín người.

Tuy nhiên, Lâm Tịch biết chắc chắn người còn lại không phải là Cao Á Nam, bởi vì cho dù học viện cố ý điều Cao Á Nam tới trợ giúp cho hắn, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, cũng sẽ không uổng phí quá nhiều công sức để đưa Cao Á Nam từ hoàng thành Trung Châu xa xôi đến tận đây.

Trong gian phòng này, ngoại trừ hắn, Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và nam tử cao lớn hói đầu kia, năm người còn lại theo thứ tự chính là: một lão ẩu diện mạo âm lãnh; một nam tử trung niên lùn, đầu hơi to; một gia sư gầy ngoài năm mươi; một tráng hán trông giống nông dân; cùng với một nam tử trẻ tuổi tóc ngắn, toàn thân phát khí tức rất trầm lãnh.