Ngoại trừ tên gia sư gầy ngoài năm mươi và nam tử tóc ngắn trầm lãnh kia có khí tức rất đặc biệt, ba người còn lại bao gồm lão ẩu diện mục âm lãnh, nam tử lùn có đầu to hơn người bình thường cùng với tráng hán mặc trang phục nông dân cũng rất khác lạ, khí tức quanh người luôn luôn tỏa ra ngoài, giống như lỗ chân lông của họ đang phun khí nóng.
Ba người này cho dù không phải là người tu hành, chắc chắn cũng đã ma luyện thân thể vượt xa những võ giả bình thường, chẳng qua hiện giờ tất cả đều đang ngồi trên ghế, hồn lực chỉ chảy xuôi trong cơ thể chứ không phát tán ra bên ngoài, nên Lâm Tịch cũng không thể nào đoán được tu vi ba người họ cao thấp thế nào.
Hơn nữa, rõ ràng nam tử cao lớn hói đầu "Đồ hắc hổ" cũng là người tu hành. Nếu như tính như vậy, trong chín người ở đây đã có đến bảy người là người tu hành.
Nếu không phải đối thủ là Văn Nhân Thương Nguyệt có đội quân chiến đấu mạnh nhất cả đế quốc Vân Tần, thì có thể nói đội hình trong căn phòng này cũng rất mạnh mẽ.
- Mọi người có thể thấy kế hoạch của chúng ta là ra tay sau khi đã ra ngoài biên cảnh hành tỉnh Đông Lâm. Trước lúc đó, thân phận của chúng ta chính là Dã lăng thập lang. Chúng ta sẽ không tiếp xúc với bất kỳ thế lực triều đình nào, chỉ biết dùng thân phận Thập lang để tiếp xúc với thế lực giang hồ, cho nên mỗi người phải nhớ kỹ tất cả những gì được ghi trong đây. Bởi vì chúng ta không chỉ đơn giản diễn trò, còn cần phải lừa gạt những người đã từng biết Thập lang.
"Đồ hắc hổ" nhìn Lâm Tịch, nói:
- Trên đường đi chúng ta sẽ không nhận được bất kỳ quân lệnh nào nữa. Ta là phó thống lĩnh, mọi việc trên đường đi ta sẽ chịu trách nhiệm. Hắn là Thanh lang túc áo xanh, là thống lĩnh của mọi người, chịu trách nhiệm đối địch tác chiến.
- Ta?
Những người còn lại trong gian phòng đều tỏ ra rất bình thường, không lộ vẻ hỉ nộ, thậm chí cả mày cũng không nhíu lại, nhưng Lâm Tịch lại tự mình kinh ngạc hỏi lại.
- Đây là lệnh của bên trên.
"Đồ hắc hổ" nhìn Lâm Tịch một cái, trầm giọng nói.
Nam tử cao lớn hói đầu có dung mạo có thể hù dọa một đứa trẻ phát khóc này cũng hơi đau đầu. Ông ta không biết thân phận bất kỳ ai ở đây, nhưng ông ta biết nếu một tên thống lĩnh không thể phục chúng được, khiến những người còn lại hoài nghi hắn...sợ rằng tình cảnh của mọi người trong lúc chiến đấu sẽ rơi vào trạng huống rất tệ. Ông ta hi vọng câu nói vừa rồi của mình có thể nhắc nhở tên thanh niên thậm chí không biết vì sao bên trên lại để cho hắn làm thống lĩnh chú ý hơn.
Lâm Tịch không có nghĩ nhiều như ông ta. Trong lúc kinh ngạc, hắn nhìn mặt nạ da người cùng với mảnh giấy nhỏ trên tay.
Tấm mặt nạ da người này là một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng lại không có nửa phần ôn hòa giống Lâm Tịch, ngược lại còn rất âm độc.
- Thanh lang túc áo xanh, nhân sĩ lăng Lạc Dã, hai mươi mốt tuổi, thủ lĩnh thập lang, âm lãnh xảo trá, trầm mặc ít nói, thích giết người, không thích nữ sắc...
Thấy đặc điểm người này như vậy, Lâm Tịch bất giác đắng mặt, nghĩ thầm tính tình tên hung phạm này thật sự kém mình quá xa.
- Ngốc lang đồ hắc hổ, nhân sĩ lăng Lạc Dã, bốn mươi ba tuổi, trầm ổn cẩn thận, thích giết người...
- Ải cước lang hổ quy phác, nhân sĩ lăng Lạc Dã, bốn mươi bảy tuổi, nói nhiều, thích rượu ngon nữ sắc, thích giết người....
- Thổ lang đặng thu thành, nhân sĩ lăng Lạc Dã, ba mươi tuổi, ngu dốt, đặc biệt thích thịt bò, thích giết người...
Mới chỉ đọc qua tư liệu mấy người này, Lâm Tịch bất giác thở dài, nhẹ giọng nói:
- Những người này không có ai không thích giết người sao?
- Không có.
"Đồ hắc hổ" nhíu mày, chỉ cảm thấy tên thanh niên này rất kỳ quái. Đáng lẽ với việc tư liệu miêu tả kỹ như thế, lại đọc rõ một hồi, hắn ta không nên hỏi câu này, nên giọng nói ông ta bỗng trầm lãnh hơn vài phần:
- Những người này, hoặc có thể nói là chúng ta hiện giờ...trên tay mỗi người đều có mười mấy án mạng, cho nên, không có ai không thích giết người cả.
- Hồng lang lục tinh, đây là Biên Lăng Hàm...may mà không phải tên Hồng thái lang.
Thấy người Biên Lăng Hàm phải giả danh có tên là Hồng lang, Lâm Tịch bất giác nhoẻn miệng cười cười.
- Những người này chuyên cướp của giết người trong hành tỉnh Đông Lâm...tất cả đã chết rồi?
Sau khi nhìn thoáng qua Biên Lăng Hàm, Lâm Tịch tiếp tục xem, sau đấy thuận miệng hỏi.
"Đồ hắc hổ" gật đầu:
- Ba ngày trước đền tội.
- Theo như kế hoạch chúng ta phải bám theo đoàn xe của quan viên ngũ phẩm Luật chính ti cáo lão về quê...đến lúc đó, chẳng lẽ chúng ta phải giết người thật?
- Không sai! Tên quan vien ngũ phẩm Luật chính ti này kinh doanh chợ đen, trên tay có không ít án mạng, chứng cứ rất xác thật. Gia quyến hắn ta đã rời đi trước, hiện tại bên người hắn chỉ có những tâm phúc cùng làm ăn với nhau, có thể yên tâm ra tay. Chúng ta ra tay là tương đương với chấp pháp.
...
Trong lúc Lâm Tịch và "Đồ hắc hổ" một hỏi một đáp, tiểu nhị trẻ tuổi khi trước dẫn Lâm Tịch vào trong tiểu viện vẫn đang ở ngoài trông chừng.
Tiểu viện này nối thông với hẻm nhỏ bên cạnh, có thể một lần nhìn tới cuối, vô cùng an tĩnh.
Vào lúc này, trong căn phòng Lâm Tịch đã đặt bọc bải của mình xuống, dưới gầm giường được đặt trong phòng bỗng nhiên xuất hiện tiếng động khác lạ. Bề mặt sàn này được làm từ vôi, cát đá và gạo nếp, có thể nói là vô cùng chắc chắn, nhưng không hiểu vì sao lại bị lún xuống, nâng lên liên tục, lát sau lại từ từ trợt đi hẳn về một bên với một âm thanh rất nhỏ, khiến cho tên tiểu nhị đang đứng canh gác cho bọn người Lâm Tịch bên ngoài cách đấy mấy chục bước không hề phát hiện được.
Một người bịt mặt cao gầy, thân mặc bộ đồ màu đen dính sát, chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài, cả người bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhẹ nhàng từ dưới đáy giường bò ra bên ngoài, trông giống như một con rết vậy.
Hô hấp của hắn dường như đã được điều chỉnh theo một tiết tấu rất tự nhiên, quãng thời gian ngừng lại giữa hai lần hô hấp lâu hơn người bình thường ít nhất là một nửa, hơn nữa âm thanh thở ra hít vào cũng êm ái hơn, có thể dễ dàng suy đoán là hắn ta đã luyện tập thói quen này từ rất lâu.
Người bịt mặt cao gầy trông giống như một con rết màu đen này không ngừng lại, nhanh chóng đưa hai tay ra, tháo gỡ nút thắt của bọc vải đồ Lâm Tịch để trên giường lớn.
Con ngươi màu xám tro của người bịt mặt cao gầy mặc áo den khẽ co lại.
Bởi vì hắn thấy bên trong bọc vải đó chính là một hòm gỗ thông lớn, bên trên hòm gỗ lớn còn có một bọc vải dài khác.
Người bị mặt mặc áo đen hơi run sợ, nhưng động tác của hắn lại càng linh hoạt hơn, nhanh hơn.
Bọc vải dài phía trên hòm gỗ nhanh chóng được tháo ra.
Hắn nhìn thấy một thanh trường kiếm màu xanh nhạt vô cùng tinh xảo mà hắn chưa từng được thấy.
Trên thân kiếm kim loại màu xanh nhạt là những hoa văn trong suốt rất đẹp, chuôi kiếm được dùng một vật nào đấy rất giống vỏ sò màu xanh biếc bao quanh lại, gây cho người nhìn cảm giác rất lưu luyến. Bởi vì chưa từng nhìn thấy trường kiếm hồn binh nào như vậy, mà thanh kiếm này từ mũi kiếm cho đến chuôi kiếm lại khiến người có cảm giác rất tự nhiên, không khỏi bị hấp dẫn mà chú ý hơn, nên cho dù là tên bịt mặt cao gầy này, cũng bị trường kiếm thu hút mà không rời mắt ra được.
Sau đó hắn ta mới chuyển tay tháo túi nhỏ da hươu bên cạnh trường kiếm này lên.
Ba miếng kim loại lóe sáng nhất thời xuất hiện trong đôi mắt hắn ta. Nguồn: http://truyenfull.vn
Người bịt mặt cao gầy mặc áo đen này vốn rất bình tĩnh, nhưng lúc này đôi tay hắn không khỏi run lên, trái tim bỗng đập nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.
Ba quả huân chương Vân Tần!
Rốt cuộc người này là ai? Tại sao lại có đến ba quả huân chương Vân Tần?
Người bịt mặt cao gầy mặc áo đen này làm việc rất có trình tự. Hắn đã sớm nhận ra ngoài trường kiếm màu đen được bao bọc bởi lớp vải màu đen và túi nhỏ da hươu ra, bên cạnh còn có vài bộ quần áo xếp lên nhau, trong đấy có hai bộ màu vàng nhạt, nhưng khi trước hắn còn chưa nhận ra màu vàng nhạt này có ý nghĩa như thế nào. Nhưng sau khi nhìn thấy ba quả huân chương, lại nhìn hai đồ vật màu vàng nhạt kia, hắn bỗng nhiên ngẩn người, đôi tay trở nên cứng ngắc.
Sau đấy hắn mới nhìn rỗ cái hòm gỗ thông lớn này rất khác với những hòm gỗ hắn đã từng nhìn thấy, xung quanh gòm gỗ thông có rất nhiều lổ nhỏ được đục khắc tinh tế, vô cùng thoáng mát.
- Là hắn?
Người mặc áo đen này nhanh chóng nghĩ đến một người, hắn cũng nghĩ tới đồ vật rất có thể đang ở bên trong hòm gỗ lớn đấy. Trái tim hắn bỗng nhiên co giật liên hồi, đến nỗi hơi quặn đau. Cả người hắn biến lạnh, trên trán thỉnh thoảng xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh như hạt đậu. Hắn chần chừ một hồi lâu, sau đấy nhẹ nhàng lui về sau một bước, cúi thấp người xuống hết mức có thể.
...
Cát Tường đang ngủ say ngon lành trong cái rương gỗ có thể nói là rất rộng lớn đối với nó.
Kể từ khi học được từ Lâm Tịch làm thế nào để tu hành, cứ sau mỗi lần tu hành Cát Tường lại cảm thấy rất thoải mái, thỏa mãn không thể diễn tả được. Nó đã yêu tu hành.
Nếu như người mặc áo đen này là một người tu hành tu vi từ Đại quốc sư trở lên, ngay sau khi xuất hiện trong gian phòng, hắn ta sẽ lập tức nhận ra có những tia nguyên khí trời đất đang hội tụ trên bọc đồ của Lâm Tịch.
Nhưng hắn không phải là người tu hành có tu vi trên Đại quốc sư, nên hắn không thể phát hiện Cát Tường đang ở bên trong, trái lại trên người hắn còn không có khí tức quen thuộc của Lâm Tịch, nên đã khiến Cát Tường tỉnh lại.
Từ lúc theo Lâm Tịch ra khỏi vùng đất hoang vu, Cát Tường vẫn chưa biết đây là thế giới như thế nào, không biết thiện ác. Vì thế, sau khi tỉnh lại, nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc người này muốn làm gì? Là bạn hay thù?
Nhưng vì người cao gầy mặc áo đen này đã đoán ra thân phận Lâm Tịch và vật trong rương là gì, nên lúc này hắn đã mắc một sai lầm trí mạng. Hắn sợ mình sẽ phát ra âm thanh để lộ tung tích, nên hắn không để túi nhỏ da hươu có chứa ba quả huân chương xuống thùng gỗ lại, mà cứ cầm trong tay rồi rút về, chuẩn bị bỏ chạy.
Vì thế, trong mắt Cát Tường, hắn đã biến thành tên trộm dám đến đây lấy đồ của Lâm Tịch!
Dám trộm đồ của Lâm Tịch!
Trước mặt mình mà dám lấy đồ của Lâm Tịch?
Cát Tường nhất thời nổi giận!
Ô!
Cho nên, nó rất tức giận kêu len, sau đấy sử dụng sức mạnh của mình.
"Ầm!"
Một mặt bên hòm rương gỗ bị đánh nát, biến thành vô số mảnh vụn gỗ bị đóng băng, đồng thời có một luồng khí màu trắng phóng tới người cao gầy mặc áo đen đang cúi thấp kia.
Đôi mắt người cao gầy mặc áo đen mở to ra, hắn ngoác miệng, cái khăn che mặt màu đen dính sát vào trong mặt hơn, trên trán hắn phát ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, nhưng lại không có tác dụng. Da thịt trên người hắn phát ra một tiếng động, giống như bị người nào đấy tát một cái thật mạnh, sau đấy y phục màu đen hắn đang mặc biến thành màu trắng, những giọt mồ hôi trên trán biến thành vô số băng châu, ánh mắt hắn cũng trở thành băng châu màu trắng bệch.
Cả người hắn biến thành một bức tượng màu trắng đang vươn hai tay ra trước, giống như muốn ngăn cản một thứ gì đấy.