Chu Đệ nghĩ thầm:
[ Sao lại thế được? Chẳng nhẽ hai người kia yên tâm để thằng ranh này đấu trí với trẫm hay sao? ]
Lão không thể tưởng tượng nổi, vào cái trận đấu đặt cả dân tộc lên bàn cân như thế này mà Hồ Phiêu Hương và Nguyễn Phi Khanh dám để cho Tạng Cẩu một mình đối phó với lão. Vĩnh Lạc là ai kia chứ? Lão ta ngồi yên một chỗ, thao túng bàn cờ thiên hạ mấy năm nay…
Dù hai người kia liên thủ đấu trí với lão, cũng chưa chắc xoay chuyển được thế cục.
Một thằng nhóc không thạo kế mưu sao mà đấu lại?
Nghĩ thế, nên Chu Đệ không khỏi trầm mặc.
Lão đoán hẳn là có điều gian trá gì đây, chứ Hồ Phiêu Hương và Nguyễn Phi Khanh không thể liều lĩnh như thế được.
Rồi lão lại nghĩ:
[ Lẽ nào chúng tưởng giao trận này cho Tạng Cẩu vốn là chuyện bình thường chúng có chết cũng không làm, vì thế quả nhân sẽ lúng túng hay sao? ]
Nghĩ đến đây, Vĩnh Lạc lại nhếch môi cười khẩy.
Tuy nước cờ này có thể chộp lấy thế chủ động từ tay lão, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là kế bỏ gốc lấy ngọn, uống rượu độc giải khát mà thôi.
Chu Đệ nhẩm lại hết những tin tức lão có về chuyến hành trình của hai người Tạng Cẩu, Phiêu Hương một lượt thì phát hiện Tạng Cẩu tuy là có trí nhớ hơn người, là kì tài luyện võ, nhưng lại quá đôn hậu, không thiện chuyện mưu mô tính kế.
Mỗi lần phải đấu trí, thì cậu chàng cũng ỷ vào võ công cao cường thái quá so với tuổi, đặng dọa nạt mà thôi.
Không Thành Kế kiểu ấy, dọa được kẻ khác, nào có dọa nổi Chu Đệ?
Đã biết thực hư sâu cạn của Tạng Cẩu, thì cũng dễ đối phó.
Lão nghĩ thế, bèn lên tiếng:
“ Thế thiếu hiệp muốn sao đây? ”
Tạng Cẩu bèn cười, nói:
“ Ta tự biết luận kế mưu so với hoàng đế Đại Minh thì mình chỉ là hạng xoàng xĩnh, mấy câu bâng quơ thăm dò rườm rà ấy miễn đi thì hơn. ”
Đoạn tiến lên hai bước, lại tiếp:
“ Chu Đệ, nhà ngươi đứng sau màn giật dây khống chế cả thiên hạ, bản lĩnh này Tạng Cẩu ta học thêm mười kiếp cũng chẳng bằng. Nhưng hôm nay vì đại nghĩa, không thể không không tự lượng sức một phen! ”
Chu Đệ khẽ nhướn lông mày, thầm cảm thấy kì quái.
Từ xưa đến nay, trí giả so mưu, tính kế, đoán ý đối phương, lấy giả làm thật, tráo mận đổi đào. Cho dù đối phương có đoán được tâm ý mình chắc tới chín phần, cũng phải diễn đủ trò, cốt khiến đối phương nghi ngờ phán đoán của hắn, vậy mới có cơ chuyển bại thành thắng.
Sở dĩ hiếm ai có thể đấu trí thắng nổi Chu Đệ, thứ nhất là do lão có mắt nhìn người sắc bén không thua gì thanh Thuận Thiên trong tay Tạng Cẩu, thì hai là lão có một lòng tin sắt đá không thể suy suyển vào bản thân.
Chứ nào có thể như Tạng Cẩu?
Vừa vào trận đã nói toạc móng heo ra hết, khác nào đánh trận mà đi nói cho đối thủ chiến thuật sách lược của mình, qua chiêu đọ sức mà nói bản thân sẽ đánh vào đâu, sẽ thủ chỗ nào?
Chu Đệ lại nghĩ:
[ Thằng này tuy không thiện tâm kế, nhưng nó không ngu. Đi cùng con ranh kia lâu như thế, làm gì có chuyện nó không học được tí gì? Thế nên, tuy bọn Nguyễn Phi Khanh không nhúng tay lần này, thì đây cũng vẫn có thể là kì chiêu do nó tự nghĩ ra. Mình không thể mất cảnh giác. ]
Vĩnh Lạc đế giật mình một cái, chợt phát hiện chuyện chưa chắc đã đơn giản như mình tưởng. Đối thủ của lão, xem chừng cũng không dễ đối phó.
Mà Tạng Cẩu, thì trái lại…
Cậu chàng suy nghĩ rất đơn giản.
Nếu đã không qua mặt được lão, thì cứ nói toạc móng heo ra, lấy minh thương đấu với ám tiễn xem sao.
Chiêu này quả thực kì quái, nhưng chính vì thế mà lại hiệu quả.
Chu Đệ không có thuật đọc ý nghĩ, lại càng không biết tiên tri. Ấy là điều Hồ Phiêu Hương nói với cậu chàng.
[ Cũng đồng nghĩa, cho dù có biết hết toàn bộ đường đi nước bước của hai người bọn mình, thì cũng là từ góc độ của người thứ ba. ]
Cậu chàng nghĩ thầm…
Người ngoài nhìn vào, sẽ thấy Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu tuy hai mà như một. Một người đấu trí, một người đấu dũng. Song chỉ hai người trong cuộc biết với nhau không phải Hồ Phiêu Hương không thể đấu dũng, Tạng Cẩu không biết suy nghĩ. Chẳng qua lúc hai người ở cạnh nhau, thì làm sai chuyên môn chỉ tổ tốn sức mà không hiệu quả.
Năm năm qua, Tạng Cẩu dẫu có nhảy ra đấu trí vói người ta thì cũng có Hồ Phiêu Hương đứng bên cạnh. Thế nên ấy là thực tài của cậu chàng, hay do cô nàng cầm tay chỉ việc, ấy cũng là một ẩn số.
Tạng Cẩu thực ra không giỏi chuyện âm mưu quỷ kế, nói không là có. Song mắt nhìn người lại không tệ…
Thế nên, cậu chàng lấy cái thật, lại mượn cái thói quen nghĩ một ra ba của trí giả như Chu Đệ, để gây nhiễu loạn tâm trí lão ta.
Trí giả đoán ý đối thủ, khó tránh có lúc suy bụng ta ra bụng người… Cũng có nghĩa, Tạng Cẩu lợi dụng bản tính của Vĩnh Lạc, khiến lão ta gậy ông đập lưng ông, tự đấu trí với bản thân mình.
Đây là suy nghĩ đơn giản của Tạng Cẩu.
Lúc này, mặt ngoài cậu chàng chĩa kiếm vào mặt vua Tàu, trông thì có vẻ thong dong trấn định. Kì thực, Tạng Cẩu đã sớm tiến vào cảnh giới vô ngã. Quên mất bản thân, khiến cảm xúc trong lòng không còn điều khiển được biểu cảm của khuôn mặt nữa. Lúc này, cho dù trong lòng có hỏa pháo nổ rung trời, núi lửa phun trào, núi sạt đất lở đi nữa thì Tạng Cẩu cũng sẽ không biến sắc.
Chu Đệ nheo mắt, là cố ý che giấu tâm tình biến hóa của bản thân.
Song, trong cảnh giới vô ngã, nhất cử nhất động của lão đều bị phản chiếu trong đáy lòng Tạng Cẩu.
Dù là một cái nhếch môi, hay một cái cau mày, hoặc là tim đập nhanh một nhịp, hơi thở chậm một hơi.v.v… đều không thoát nổi sự chú ý của cậu chàng.
Thành thử, Tạng Cẩu biết trong lòng lão ta đang dậy sóng, đang trăn trở.
Cũng có nghĩa…
Cậu chàng đã thắng được đến nửa ván cược rồi!
Chu Đệ như cũng đã phát hiện cõi lòng mình đang run lên, thế là bất giác lão cười. Đã rất lâu, rất lâu, đến lão cũng chẳng nhớ rõ từ khi nào lão bắt đầu quên đi cái cảm giác thế trận dần trượt khỏi lòng bàn tay mình như đống cát. Có lẽ là kể từ khi lão soán ngôi hoàng đế, xưng hiệu Vĩnh Lạc.
Kể từ đó đến nay, lão vẫn luôn ở thế thượng phong tuyệt đối. Kẻ khác đều án đúng theo suy đoán của lão mà làm việc.
Nên lão cực kì cao ngạo…
Lão cố tình để cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi nghĩ ngợi một đêm mà không lập tức điệu ngay vào cung, chẳng qua là một loại tâm lí chiến. Càng nghĩ, càng bí, thì cũng càng bất lực và tuyệt vọng trước một Vĩnh Lạc đế tâm cơ sâu như biển…
Mà ấy lại là sự tự tin vào bản thân của Chu Đệ.
Nhưng nay, thì lão chợt phát giác, tình hình bắt đầu chệch khỏi suy đoán từ trước của mình.
Không biết chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo…
Cái cảm giác ấy đối với Chu Đệ mà nói, bằng với một phần bất an, hai phần là lạ, còn bảy phần là kích thích.
Thế là, lão ngồi thẳng dậy trên ngai vàng.
Đôi mắt lão cũng mở hẳn ra, nhìn Tạng Cẩu với vẻ háo hức. Song, cậu chàng thì chỉ thấy sống lưng có một cơn ớn lạnh chạy dọc.
Trong một khoảnh khắc, cậu chàng thấy mình như con chuột nhắt bị con mèo già xảo quyệt lườm chòng chọc vậy.
Chu Đệ vươn vai một cái, rồi lên tiếng:
“ Nếu thiếu hiệp đã thích minh thương tương tranh, thì không biết có thể để quả nhân xem kiếm một lần hay không? ”
Tạng Cẩu nhăn mũi, không nói gì.
Vĩnh Lạc thấy thế, bèn cười, nói:
“ Thiếu hiệp chẳng nhẽ còn sợ quả nhân đoạt kiếm hay sao? Luận võ công, mười Chu Đệ này cũng không phải đối thủ của thiếu hiệp. Hà huống nếu như muốn cưỡng chiếm, trẫm điểm năm ngàn quân, thiếu hiệp đánh nổi không? ”
Tạng Cẩu thấy biểu cảm của lão biến hóa liên tục, ho khan một cái. Chu Đệ hiện tại cho người ta một loại cảm giác thâm sâu như biển, khi động thì dữ dội, lúc lặng thì yên bình. Nếu phải chọn, cậu chàng chẳng thà đối đầu với Vĩnh Lạc mặt đơ mười lần.
Song lúc này đã là thế cưỡi hổ khó xuống, lại tự tin vào võ công của mình, Tạng Cẩu bèn tiến về phía Chu Đệ, vừa đi vừa nghĩ:
[ Để thử xem nhà ngươi định làm gì. ]
Tạng Cẩu bước đến trước long ỷ, đặt một chân lên bàn. Nói đoạn, đưa ngang kiếm Thuận Thiên ra trước mặt Chu Đệ.
Vĩnh Lạc đón kiếm, phong duệ của thần kiếm cơ hồ khiến không khí đóng băng, làm Chu Đệ chỉ dám thở khe khẽ, chầm chậm từng hơi từng hơi một. Ấy vậy mà từng hơi thở đều khiến hai lá phổi lành lạnh, mơ hồ còn thấy tê tê gai gai như bị kim đâm, lồng ngực nặng trĩu như đeo đá.
Y biết, chẳng qua ấy là ảo giác, ảo giác khi gặp một thanh kiếm sắc đến không tưởng mà thôi.
Chu Đệ lại dựng thẳng kiếm lên, mũi kiếm ghé lên một chồng chiếu thư, đoạn thả tay. Không một tiếng động, kiếm Thuận Thiên nhẹ nhàng đâm thủng hơn trăm tờ giấy, xuyên thủng cả mặt bàn. Mãi đến khi phần hộ thủ ngăn lại, thế đi của kiếm mới ngưng. Bằng không e là thanh kiếm sẽ đâm thủng cả ván gỗ, xuyên thủng cả đá xanh lát nền mất.
Trông thấy cảnh ấy, Chu Đệ mới rơi vào trầm tư…
Tạng Cẩu ho khan một cái, nói:
“ Thế nào? Xem đủ rồi chứ? ”
Tuy vẻ ngoài thì bình thản, nhưng trong bụng cậu chàng thì đang nhảy tưng tưng lên khác nào rận trên chảo nóng?
Giờ mọi chuyện đã nhảy ra khỏi tiên liệu của Chu Đệ, lấy trí tuệ của lão thì đương nhiên cũng chẳng dại gì tiếp tục tự đấu trí với bản thân. Thành thử, lúc này mỗi câu mỗi từ lão nói, mỗi việc lão làm đều là một nước đi trong cuộc đấu trí tay đôi với Tạng Cẩu.
Phải đấu mưu với trí giả thuộc hàng bậc nhất trong thiên hạ đương nhiên là áp lực vô cùng, khiến cậu chàng thấp thỏm bất an, miệng khô lưỡi đắng. Tuy nhờ có vô ngã mà không bị lộ ra cho Chu Đệ biết, nhưng cũng chẳng thể khắc chế được chính mình.
Chỉ thấy Chu Đệ trầm ngâm một lúc, rồi đưa trả kiếm lại cho Tạng Cẩu.
Đoạn, lão nói:
“ Trẫm là kẻ ham vui, ưa náo nhiệt. Từ ngày trẫm ngồi lên cái ngai này, thì chưa từng đánh cược với ai lần nào… ”
Lão ngừng một chốc, rồi cười nhạt:
“ Nếu các vị đã có duyên lấy kiếm, thì trẫm cũng không muốn cưỡng chiếm. Nhưng thân là vua một nước, biên cương mở thêm ngàn dặm quả thực là chuyện khó mà buông tay được. Thế nên, chẳng bằng chúng ta đánh cược một ván, xem xem các người nếu có duyên tìm được kiếm, thì có phận giữ kiếm hay không. ”