“ Không phải là không thể, nhưng khả năng rất thấp. Thử nghĩ xem, chẳng may Chu Đệ có thể vì Đại Minh không màng tính mạng, thì dù có liều đến độ cá chết lưới rách cùng lắm chúng ta cũng chỉ có thể lấy mạng hắn. Thần kiếm vẫn sẽ vào tay hoàng đế tiếp theo của Đại Minh như ý hắn, mà cả bốn người chúng ta đều phải chết theo.

Tuy Hương không chắc bọn chúng có đoán được đốc kiếm là manh mối đi tìm Binh Thư Yếu Lược hay không, nhưng lúc này thì không thể mạo hiểm được. ”

Cô nàng nói xong thì lại nhìn cây nến đỏ đang cháy leo lét, mặt lộ vẻ trầm tư.

Tạng Cẩu bèn nói:

“ Này, Hương bảo Chu Đệ tính kế dựa vào bản tính bản tâm của mình, nên mình mới làm đúng y những gì lão ta tiên liệu. Thế nếu, ngày mai chúng ta không nghĩ gì cả, được đến đâu hay đến đó thì sao? ”

Hồ Phiêu Hương cười, nhón tay đẩy trán cậu chàng, nói:

“ Ngốc ạ. Chu Đệ không có thuật tiên tri, càng không biết cách đọc ý nghĩ. Chẳng qua là lão nhìn thấu được bản tính mình, từ đó suy đoán được cách chúng ta đưa ra quyết định mà thôi.

Lúc Cẩu không suy nghĩ gì cả, hắn chỉ cần đẩy vào thế bí một cái là thể nào cũng quyết theo thói quen, làm đúng theo cái bản tính sẵn có. Thế thì chỉ càng chết chứ ích lợi gì? ”

Phàm là những quyết định đúng với bản tính, lương tâm sẽ không cắn rứt, người ta sẽ thấy thoải mái.

Thấy thoải mái, tức là không cần phải nghĩ nhiều, trong vô thức tất nhiên sẽ ngả về lựa chọn đó.

Hồ Phiêu Hương thở dài:

“ Sở dĩ nói lão ta khó đối phó, là vì muốn thắng được lão không khác nào bắt chúng ta tự thắng được mình. Mà cho dù có thắng, thì là tằm cắn kén hoá bướm, hay trứng gà vỡ nát thì còn chưa biết. ”

Muốn thắng được Chu Đệ, kì thực cũng chỉ có một cách: ấy là làm điều mà bản thân chắc chắn sẽ không bao giờ làm, vậy mới có thể khiến cho tính toán của lão ta chệch hướng.

Nhưng, làm chuyện trái tính trái nết như thế, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt gì. Có thể sẽ đánh mất cả bản tâm bản tính.

Mà như thế thì khác nào chết?

Tạng Cẩu chợt nhỏm dậy, nói:

“ Thực ra, có một cách. ”

Đoạn cậu chàng nhìn sang Hồ Phiêu Hương, cắn chặt răng, lại nói:

“ Chỉ là… Thuận Thiên kiếm sau này phải giao lại cho Hương bảo quản. ”

Cô nàng nghe trong lời nói của cậu chàng có ý như trối trăng, vội nhỏm dậy, nhìn vào mắt Tạng Cẩu, quả quyết:

“ Nhất định có cách khác, Cẩu không được nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột. ”

Tạng Cẩu thở dài, hỏi:

“ Thế Hương có cách nào khác chưa? ”

Cô nàng bèn im lặng.

Quả thực, Hồ Phiêu Hương cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì để phá giải được thế cục hiện tại.

Tạng Cẩu bèn nghiêm giọng, đổi hẳn cả cách xưng hô:

“ Chuyện này liên hệ đến trăm họ nước Nam, ta không thể không làm. Hà huống cũng không cần phải chết, chẳng qua nếu làm rồi, thì ta không tin tưởng để bản thân mình cầm kiếm Thuận Thiên nữa. Vậy nên mới phải nhờ đến nàng… ”

Hồ Phiêu Hương tựa đầu vào ngực cậu chàng, nói:

“ Chàng chờ ngày mai, nếu đến lúc đó thiếp còn chưa có đối sách, thì làm cũng không muộn. ”

Cậu chàng ôm lấy vai Phiêu Hương, thở dài.

Lúc này còn được chút ấm áp thế này, âu cũng là cái tốt.

Tuy không ai bảo ai một câu, nhưng cùng nhau xông pha giang hồ, bao phen vào sinh ra tử mấy năm nay, Tạng Cẩu đang định làm gì Hồ Phiêu Hương cũng đã biết rõ rồi.

Cậu chàng định dẫn chân khí có được từ lúc ăn Huyết Bồ Đào vào huyệt Bách Hội. Không còn chân khí âm chính của Quận Gió khống chế cân bằng, thứ tà khí dương tà này sẽ lập tức hoành hành trong đầu, làm Tạng Cẩu mê mất bản tính. Nhẹ nhất, thì cũng thành kẻ giết người như ngoé không khác gì Tửu Thôn đồng tử. Còn nặng, thì đúng là không ai nghĩ ra được.

Đến lúc đó, cậu chàng sẽ làm ra những chuyện gì, đến bản thân cậu chàng cũng không rõ. Huống chi là Chu Đệ?

Nhưng nếu làm như, liệu Tạng Cẩu nghĩa khí thiện lương hiện tại có còn trên đời không, hay sẽ mãi mãi biến mất?

Ấy cũng lại là điều mà Hồ Phiêu Hương chẳng dám nghĩ tới.

[ Chàng tuy có Vô Ngã hộ mệnh, chưa chắc đã làm sao, nhưng nhỡ đâu… ]

Cô nàng khẽ cựa mình, đôi chân mày lá liễu hơi nhíu lại.

Nhiều khi, cái nuối tiếc sau khi đã mất đi, chưa hẳn đã đáng sợ nhất.

Đáng sợ, là mắt thấy thứ quý giá nhất của bản thân sắp mất đi, mà lại không thể làm gì được.

So với an nguy của nước Nam, hạnh phúc cá nhân của hai người thực không là gì cả.

Nhưng… nếu như bảo từ đầu tới cuối không nhăn mày, không giằng xé đã vỗ ngực nói sẵn sàng vì nghĩa lớn quên mình thì ấy hoặc là kẻ ngốc, hoặc là nguỵ quân tử, hoặc là bậc thánh sống nghìn đời chưa chắc có một mà thôi.

Hai người không ngốc, càng không phải nguỵ quân tử, nhưng còn thua kém thánh nhân nhiều.

Nên có chỗ không nỡ, có chỗ buồn khổ, cũng là lẽ thường tình.

Hồ Phiêu Hương lúc này thực rất mệt mỏi…

Đấu trí với Chu Đệ, tuy là y trước giờ chỉ coi hai người là quân cờ trong tay, cũng khiến đầu cô nàng đau tưởng muốn nứt ra.

Bấy giờ, được nằm an ổn như hiện tại, cô nàng thực tình chỉ muốn quên hết phiền não đi mà ngủ một giấc. Song, vì biết nếu hiện tại mình mà chìm vào giấc ngủ thì sẽ có hậu quả như thế nào, nên cô nàng lại không dám.

Tạng Cẩu chợt kề trán mình sát vào trán Hồ Phiêu Hương, nói:

“ Đầu óc như cái dây đàn, căng quá sẽ đứt. Chính Hương từng nói như vậy, chẳng nhẽ quên rồi sao? ”

Đoạn không chờ cô nàng kịp phản ứng thì Tạng Cẩu đã kéo Phiêu Hương chui vào chăn.

Sáng hôm sau…

Rốt cuộc Chu Đệ cũng gọi bốn người vào cung gặp mặt.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương dẫn nhau, theo sau một tên thái giám dẫn đường. Dọc đường, hai người tay nắm tay, có vẻ thân mật lắm.

Song, người ngoài vốn dĩ không nhìn thấy, lúc này Hồ Phiêu Hương chính đang dùng ngón tay trỏ viết vào lòng bàn tay Tạng Cẩu kế hoạch sắp tới, phải đối phó với Chu Đệ ra sao.

Lúc bốn người vào điện Thái Hoà, Chu Đệ đang ngồi ngả trên ngai, đôi mắt lão vẫn khép hờ chỉ để lộ một cái khe ti hí.

Có câu ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Chu Đệ khép hờ đôi mắt, càng khiến đối thủ của lão khó lòng đoán được lão đang nghĩ gì.

Đợi bốn người vào phòng, lão bèn cho toàn bộ thái giám đang đứng hầu lui ra ngoài. Buổi chầu đã qua, các quan văn võ ai đều đã về nơi nấy. Chính điện rộng lớn bây giờ cũng chỉ còn sót lại vỏn vẹn năm người.

Chu Đệ đang định lên tiếng, thì Tạng Cẩu đã nói:

“ Không cần nhiều lời cho nhức đầu. Thuận Thiên kiếm bọn ta đã lấy được, cũng không có ý định giao nó cho người phương bắc. ”

Nói đoạn, rút kiếm tuốt trần, chỏ vào mặt Chu Đệ.

Vĩnh Lạc ngồi nơi cao, kiếm Thuận Thiên có dài hơn kiếm bình thường một chút cũng chỏ không đến mặt lão. Song, duệ khí từ kiếm bức người, rời vỏ không một tiếng động cũng khiến y thoáng giật mình một cái.

Lại nghe lời nói ngông cuồng của Tạng Cẩu, nên đôi mắt lão càng khép chặt hơn, cơ hồ chỉ còn một đường chỉ.

Người khác có thể không hiểu, song Chu Đệ lại rất thích thói quen này.

Khép mắt, chẳng những khiến đối phương không đọc được mình đang nghĩ gì, mà đến y đang chú ý vào ai họ cũng không thấy.

Mắt khép hờ, ngoại trừ kẻ đang đấu trí với y ra, tất cả đều mờ mờ ảo ảo. Như thế thì chẳng thứ gì có thể di dời lực chú ý của Chu Đệ ngoại trừ chính bản thân y cả. Không cần biết là cảnh sắc, hay là người, đều như thế cả.

Từ khi bốn người xuất hiện, Chu Đệ chỉ đảo mắt qua hai người.

Một là Nguyễn Phi Khanh.

Hai là Hồ Phiêu Hương.

Người trước, thì đã quá rõ. Y cố ý đầu hàng, sang Đại Minh là có mục đích che dấu sách quý Binh Thư Yếu Lược. Tuy Chu Đệ hắn không tin binh tài của Hưng Đạo Đại Vương có thể hơn Tôn Tử, nhưng người từng ba lần đánh bại quân Nguyên như mặt trời ban trưa, ắt có diệu pháp chống lại kỵ binh Mông Cổ.

Có được sách quý, y chắc chắn sẽ bình định được phía bắc, để người Mông Cổ vỡ mộng phục dựng lại bóng hình triều Nguyên năm xưa.

Mà dẹp được Mông Cổ ở phía bắc, Bồng Lai ở phía đông cũng không đáng ngại lắm. Khi ấy có thể toàn tâm toàn ý dẹp yên nước Nam.

Chu Đệ tính toán như vậy, nên trong quân của Trương Phụ mới có Cẩm Y vệ theo cùng. Xưởng Vệ xưa nay chỉ nghe lệnh của vua, không phục tùng người khác. Làm gì có tướng lĩnh nào tự nguyện rước một đám tai mắt của vua về thờ như thế?

Cũng do y chủ quan, lúc đọc tấu sớ do bọn tham quan ở Đông Đô tấu trình thì cứ tưởng quan viên ở cố đô nước Nam đều đã quy thuận, nên mới để Quốc Tử Giám phái Nguyễn Phi Khanh thừa hư mà nhập.

Thành thử, khiến Chu Đệ chưa có binh thư, quân Mông Cổ rục rịch bảy năm nay, còn tí nữa chiếm được ải Nhạn Môn đều có liên quan đến người trung niên này.

Mà kẻ sau, thì càng không cần nói.

Tuổi vừa mười lăm, lại dám xông pha giang hồ, khuấy động võ lâm trung nguyên đến độ thất điên bát đảo.

Cứ như những gì tai mắt của lão thu thập được, thì trong hai người, Tạng Cẩu chỉ thiện đấu dũng, lấy đức phục chúng. Luận về trí mưu kế sách thì cậu chàng chỉ là hạng bình thường.

Còn Hồ Nguyên Trừng, sau khi bị lão sắp xếp đối phó, y sớm đã chết tâm rồi.

Thành thử, trận này không đấu với Hồ Phiêu Hương và Nguyễn Phi Khanh thì đấu với ai?

Ấy thế mà, người lên tiếng trước nhất lại là Tạng Cẩu.

Lão nheo mắt nhìn về phía Nguyễn Phi Khanh, thấy đôi mắt y trừng to, ra vẻ kinh ngạc ghê lắm. Chu Đệ chặc lưỡi một cái, chắc mẩm không phải chủ ý của Nguyễn Phi Khanh.

Vĩnh Lạc lại đảo ánh nhìn sang Hồ Phiêu Hương.

Bấy giờ cô nàng cũng trợn mắt, há miệng nhìn Tạng Cẩu.

Thần tình của hai người cực kì chân thật, trong đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc tột cùng, tuyệt nhiên không phải là diễn trò.

Chẳng biết cái sự kinh ngạc có lây được không, thế nhưng hiện tại thì chắc chắn Chu Đệ cũng có chung cảm xúc với Hồ Phiêu Hương và Nguyễn Phi Khanh.

Hai người y cho là đối thủ chính trong trận đấu trí này thì đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tạng Cẩu – kẻ vừa mới lên tiếng.