Toàn bộ thực khách trong điện bổng nhiên kêu khóc thảm thiết, khóc đến hai hốc mắt chảy ra cả lệ máu, gương mặt nhăn lại vì đau khổ. Ma âm gợi lên không biết bao nhiêu ký ức đau buồn trong đời người. Sinh li tử biệt, đại cừu đại oán. Có người nhớ lại lúc bị bạn tốt phản bội trên núi cao, đâm sau lưng một nhát dao. Lại có người lại hồi tưởng chuyện thanh mai trúc mã lên kiệu hoa, đáng tiếc chàng rể không phải y. Có kẻ nghĩ về chuyện cha mẹ bỏ rơi, có người nhớ lại chuyện vợ theo người khác. Vô vàn ký ức, nhưng không một cái nào ấm áp vui vẻ, như sóng triều trùng trùng điệp điệp, nhất tề đánh úp vào tâm trí, khiến người ta đau đến chết đi sống lại, thực xứng một tiếng Đoạn Trường!
Lúc này thực khách không vận được khí, thành thử không thể chống cự. Toàn bộ đều bị một tiếng ma âm mê hoặc, đau khổ đến nỗi chẳng thiết sống. Hổ Vương muốn lên tiếng cảnh tỉnh, thì Cầm Ma đột nhiên công gấp đến hai chiêu, buộc ông phải dụng tâm mà chống đỡ. Lúc này thực khách đều thất hồn lạc phách vì một tiếng đàn, đồng thanh quát to lên một tiếng, đoạn tự đoạn tâm mạch…
Chết!
Toàn bộ sảnh đường chỉ còn năm người sống.
Tất cả tân khách đến mừng đám cười, mới nửa canh giờ trước còn đang ăn uống linh đình, nói nói cười cười thì nay đều đã hóa thành tử thi.
Phan Chiến Thắng thấy Cầm Ma ra chiêu giết sạch người trong sảnh, nhảy lui về phía ả, nói giọng bực bội:
“ Đặng Ngọc Bình! Chúng ta đả thỏa thuận, cỗ cưới phần ta, sính lễ cho bà? Tại sao lại đột nhiên giở trò tráo trở qua cầu rút ván? ”
“ Phan trang chủ, ngài chớ tức giận, thiếp thân tuy là có chút tiểu xảo, nhưng luận chân tài thực học thì sao đánh lại Hổ Vương? Một khi ngài ăn hết bữa cỗ, chẳng phải trở thành thiên hạ vô địch hay sao? Lúc ấy chớ nói là Hổ Vương, thiếp thân có toàn mạng rời khỏi sơn trang còn khó nói, chớ nói chi đến chuyện ngài giữ lời hứa hay không. ”
Cầm Ma nhoẻn miệng, cười khẽ:
“ Huống hồ, thiếp thân nghĩ: thỏ khôn còn có ba hang, nữa là hạng cáo già như trang chủ. ”
Phan Chiến Thắng chặc lưỡi, nhưng không kịp nghĩ nhiều, vì đầu quyền của Hổ Vương đã xồ tới ngay mặt. Té ra Cầm Ma Đặng Ngọc Bình đánh một tiếng đàn kết liễu sạch “ con mồi ” của họ Phan, rồi lại cố ý để lộ sơ hở bên mạn trái, khiến Hổ Vương chớp được thời cơ công tới chỗ Phan Chiến Thắng.
Hổ Vương biết ả cố tình nhường, thầm nghĩ:
[ Hai người này chẳng qua cũng chỉ là loại quan hệ làm ăn lợi mình lợi người, mua bánh trả tiền, không có giao tình gì sâu nặng. Cầm Ma rõ ràng không có lòng đánh thật với mình, thì cũng không nhất thiết phải dây dưa với ả. Chỉ tiếc là tên này mũi thính, hạ thuốc hết quần hào, thành ra không thể dùng con bé kia để vạch mặt gã. ]
Quyền của Hổ Vương đánh tới.
Phan Chiến Thắng trước giờ không phải đối thủ của tông sư.
Một đòn Thất Đao Thiên bị Khiếu Hóa tăng tiện tay cản lại là minh chứng rõ ràng nhất.
Song hiện tại, y hút nội lực của hơn chục cao thủ, chiến lực bạo tăng, quả thực có thể tiếp được một đòn của Đề Lãm.
Bốp!
Quyền cước va đụng, Hổ Vương vẫn chưa lui một bước, còn Phan Chiến Thắng bị dội ngược lại nửa bước. Gót chân lui lại dẫm lủng cả nền điện, tạo thành vết hằn sâu đến ba đốt tay. Họ Phan hét lên một tiếng, tung mình, chân trái từ bên phải giật về, chân phải từ bên trái quất lại, song cước như cái kéo nhất tề đánh ập vào cổ của Hổ Vương.
Hổ Vương vừa vận khí định phản công, thì tiếng đàn của Cầm Ma đã cất lên quấy nhiễu tinh thần, nội kình vừa mới dâng lên trong bỗng chạy tán loạn trong khoảng khắc. Cầm Ma chỉ khẽ gảy một cái, chỉ cần tiếng đàn vừa dứt thì có thể vận khí lại ngay. Nhưng lúc này lực cũ vừa bị phá, lực mới chưa kịp sinh, là thời điểm Hổ Vương yếu nhất. Chiêu sát thủ của Phan Chiến Thắng thừa cơ đánh úp tới, mắt thấy sắp đánh gãy cổ Hổ Vương.
Chỉ thấy Hổ Vương nhếch mép, nhướn ngực nghển cổ chờ Phan Chiến Thắng đánh tới.
Trên cơ thể người, phần cổ tự nhiên là yếu hơn phần chân. Lúc này Hổ Vương giơ cổ mình ra cản công kích của Phan Chiến Thắng, quả thực trước giờ chưa ai dám làm, sau này cũng vị tất đã có người đủ to gan.
[ Lẽ nào có trò gian trá? ]
Phan Chiến Thắng thấy nét cười đầy vẻ tự tin, như chỉ chờ hai chân mình khép lại của Hổ Vương, thì không khỏi chột dạ.
Sau cùng…
Hắn thu chiêu!
Hổ Vương chỉ chờ có vậy, đột nhiên há miệng quát một tiếng.
Tiếng quát của ông cực kì khó nghe. Có cái hung tợn của hổ gầm, có sự trầm đục của voi rống, lại có cả cái bén nhọn của vượn hú…v.v… Một tiếng người quát, lại như muông thú đồng thanh. Cầm Ma lui vội hai bước, sợi tóc trên tay đứt làm đôi.
Phan Chiến Thắng hứng chọn tiếng quát, ngực như bị chùy lớn đập trúng, loạng choạng hai bước.
Quả thực là hư trương thanh thế!
Nếu lúc đó y đánh liều kẹp cổ Hổ Vương, có lẽ ông đã thua đau…
Kỳ thực, nếu đứng trước mặt y là một cao thủ tầm thường, có lẽ y thực sự đã hạ thủ không do dự. Nhưng Hổ Vương trước giờ vẫn thường làm chuyện kẻ khác không bao giờ ngờ đến, thế nên y chột dạ. Cũng không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện Hổ Vương hư trương thanh thế, dùng chiêu Không Thành kế. Nhưng phàm là những kẻ tâm thuật bất chính, trong bụng toàn là mưu ma chước quỷ để hại người ta, thì cũng thường sợ bản thân bị trúng kế như thế… Sở dĩ Phan Chiến Thắng không dám hạ sát chước, cũng là bởi y nghĩ Hổ Vương cũng nhiều mưu độc kế hiểm như y. Trong mắt tiểu nhân, thế gian chỉ có chân tiểu nhân hoặc ngụy quân tử, thì làm gì mà chẳng lo ngay ngáy?
Nếu Phan Chiến Thắng nghĩ Hổ Vương cao cả hơn y, thì y đã thắng!
Đáng tiếc, hắn không làm được. Chưa từng nghĩ sẽ làm được!
Trước giờ đối với tiểu nhân, việc khó nhất không phải là vô tình vô nghĩa, mà là thừa nhận là kẻ khác vĩ đại hơn mình, độ lượng hơn mình.
Có câu anh hùng biết anh hùng, kì thực không phải lời nói chơi cho có là bởi vậy.
Thực chất cũng có thể bình giải, rằng chiêu vừa rồi của Hổ Vương là cách chuyên để đối phó với tiểu nhân.
Đặng Ngọc Bình nhíu mày, nói:
“ Hổ Vương, dùng chiêu này không sợ hai người ông mang lên núi không chịu nổi sao? ”
Hổ Vương không đáp lời, chỉ lặng lẽ nâng bàn tay.
Rồi tung nắm đấm tiếp theo.
Lần này nhè ngay cái trán của Phan Chiến Thắng mà đập tới.
Quyền kình thổi bạt tới nghẹt thở, khiến người ta cơ hồ không mở nổi hai mắt.
Cầm Ma thấy vậy, tung ngọn cước đến ứng cứu, nhưng nước xa khó mà cứu nổi lửa gần. Tính mạng Phan Chiến Thắng cơ hồ nguy trong sớm tối.
Khựng!
Hổ Vương ngừng nắm đấm ngay lúc đầu quyền còn cách mặt Phan Chiến Thắng một khoảng chỉ bằng tờ giấy mỏng.
Sau đó biến chiêu, quyền xòe thành chưởng, vừa lui vừa chụp vào đầu ngọn cước của Cầm Ma.
Hổ Vương xoay chưởng, hóa giải kình lực trên ngọn cước của Cầm Ma, đoạn vung tay quẳng y thị bay đi cả một quãng dài. Cầm Ma thân là tông sư, thân pháp nhẹ như chim cắt, chỉ cần uốn thân một cái là ổn định được thân hình giữa bán không, ung dung hạ xuống một cái bàn trong đại sảnh.
Vẻ ngoài thì bình thản, nhưng trong lòng Đặng Ngọc Bình lại dậy sóng.
Tại sao Hổ Vương không xuống tay hạ sát Phan Chiến Thắng?
Nếu vừa rồi không dừng chiêu, họ Phan ắt là chết không kịp kêu.
Không! Câu hỏi thực ra phải là: Phan Chiến Thắng rốt cuộc là ai mà có thể khiến kẻ võ si như Hổ Vương thu quyền không giết?
Đáp án chỉ có một: đối thủ!
Kẻ được Hổ Vương coi là đối thủ xứng tầm, thì tuyệt nhiên ông sẽ muốn chiến với đối phương một trận ra trò, cả hai giở hết bản lĩnh. Về điểm này kì thực Hổ Vương Đề Lãm lại có phần giống với Tửu Thôn đồng tử. Tất nhiên, nếu để hai người gặp nhau, chín phần là sẽ trở thành tử địch, đánh đến mức ngươi chết ta sống mới thôi.
Cầm Ma thầm tự trách bản thân quên đi một chuyện trí mạng! Người dạy cho thị thứ công phu thần diệu như Kim Thiền công của Chiêm Thành vị tất đã thực sự là trang chủ của Bách Điểu sơn trang.
Chỉ thấy Phan Chiến Thắng nhăn mặt, trầm giọng:
“ Khinh thường bản vương như thế… nhà ngươi sẽ phải trả giá, Đề Lãm ạ. ”
Không sai! Người nói câu này không phải Hổ Vương, mà là Phan Chiến Thắng!
Y tự xưng là “ bản vương ”!
Giọng nói cũng đã khác hẳn đi. Hoàng Chi Mai chưa xuống phương nam lần nào, chỉ biết trang chủ của mình đột nhiên nói khẩu âm địa phương mà không rõ là vùng nào. Cầm Ma lâu nay sống ở vùng Đèo Ngang, là cực nam của Đại Việt, thì khác…
Y thị nhận ra đây là khẩu âm của người Chiêm nói tiếng Đại Việt.
Thế thì, thân phận thật của Phan Chiến Thắng là…
Hổ Vương cười ha hả, quát:
“ Giả chết hai mươi năm, cả bản vương cũng bị qua mặt! Nhà ngươi cũng được lắm, Chế Bồng Nga! ”