Phan Chiến Thắng ngẩng đầu…

Lúc này cơ mặt của gã đã được Kim Thiền thần công dịch chuyển về vị trí nguyên bản. Về ngũ quan thì y của hiện tại rõ ràng không tuấn tú bằng Phan Chiến Thắng, nhưng anh khí ngời ngời, chân mày như kiếm, ánh mắt như đao, quả thực phong thái của đế vương vẫn còn đó.

Cầm Ma giật mình, thầm nghĩ:

[ Quả thực là y! ]

Năm đó Chế Bồng Nga chẳng phải đã bị Trần Khát Chân chém đầu dâng vua rồi hay sao? Tại sao hiện tại lại đứng lù lù ở chốn này, giả làm Phan Chiến Thắng?

Hổ Vương lắc cổ bẻ tay, nói:

“ Chế Bồng Nga mà lại phải dùng thứ tà công hút nội lực của kẻ khác, không giống nhà ngươi tí nào. ”

Chế Bồng Nga cười gằn, nói:

“ Bản vương làm gì, còn chưa đến lượt nhà ngươi quản đâu. ”

Hổ Vương cười mà không đáp.

Đoạn…

Hai người cùng động thân.

Ầm!

Hai quyền đối nhau!

Hổ Vương lui hai bước, Chế Bồng Nga thì lui lại ba bước.

Lần đầu tiên kể từ lúc đặt chân lên núi Điểm Sơn, Hổ Vương bị chấn lui.

Bỏ thân phận Phan Chiến Thắng xuống, Chế Bồng Nga không còn bị Kim Thiền công hạn chế nữa. Cộng thêm bao nhiêu môn võ công bí truyền của hoàng gia Chiêm Thành trước giờ không tiện sử dụng trước mắt người đời, bây giờ cũng được mặc sức tùy tâm mà thi triển. Thành thử chiến lực mà gã đột nhiên bạo phát ra không khỏi khiến người khác á khẩu.

Chế Bồng Nga lại không lấy làm mừng rỡ.

Hắn đã giải trừ Kim Thiền công, dùng đến tuyệt học của hoàng gia Chiêm Thành, vậy mà vẫn hơi dưới cơ Hổ Vương.

Hổ Vương quát:

“ Này Cầm Ma, nhà ngươi không tranh thủ hợp lực với hắn đối phó bản vương hay sao? ”

Chế Bồng Nga cau mày, thầm chửi.

Hắn đã cố không nhớ đến chuyện này, nhưng Hổ Vương lại nhất quyết phải bới ra cho bằng được.

Cầm Ma Đặng Ngọc Bình đã không xuất thủ.

Nếu lúc đối quyền, thị đột nhiên tấu một tiếng đàn, thì e người bại lui phải là Hổ Vương.

Nhưng y thị một mực không ra tay.

Điều này không khỏi làm Chế Bồng Nga khó chịu trong lòng. Biết trong lúc cùng kháng thù chung, nội đấu là đại kỵ của binh gia, nên gã mới cố giả như không thấy, mắt nhắm mắt mở. Không nghĩ tới thì thôi, lúc này bị Hổ Vương kích một câu, thì tâm tình bắt đầu bùng phát như núi lửa.

Cầm Ma nói:

“ Hổ Vương gầm một cái, người ta còn đang ù cả tai nhức cả đầu đây, làm sao mà đàn nhanh như thế được? ”

“ Bà… Được! Mụ được lắm! ”

Chế Bồng Nga quả thực không có chứng cớ phủ nhận lời giải thích của Cầm Ma, chỉ có thể ngậm tăm.

Ù tai nhức đầu gì đó vì tiếng gầm của Hổ Vương kì thực chỉ đúng một nửa. Cầm Ma sớm đã hồi phục, có thể nhằm đúng lúc hai bên đấu nội lực đến đoạn khẩn yếu quan đầu để ra tay quấy nhiễu. Sở dĩ thị không động thủ, là bởi đang bận quan sát một người.

Hoàng Chi Mai.

Chỉ thấy Hoàng Chi Mai ghé sát vào kiệu, vừa lẩm nhẩm hát. Lúc Hổ Vương gầm lên cũng là lúc cô nàng bắt đầu cất tiếng.

Bảo Hoàng Chi Mai có nội công đủ thâm hậu để chống đỡ tiếng gầm của Hổ Vương thì còn khó tin hơn là nói Cầm Ma nhức đầu ù tai chưa thể ra tay.

Thế nên ắt có nguyên do khác…

Chế Bồng Nga cũng đã phát hiện chuyện này.

Khác với Cầm Ma, y hiểu Hổ Vương hơn, cũng là người duy nhất trên thế gian là biết rõ bản chất bản lĩnh của Hổ Vương Đề Lãm.

“ Đề Lãm, nhà ngươi dạy ả Phiên Thiên chân ngôn, đúng là nắm được buông được? ”

“ Phiên gì thiên gì? Mẹ nó không phải chỉ có bảy mươi hai câu văn thôi sao? Bản vương nói cho ai nghe là chuyện của ta, mà có chịu nhớ hay không là chuyện của họ, liên quan quái gì đến nhà ngươi? ”

Hổ Vương nói lớn tiếng, đoạn nhảy vào công tiếp một chiêu.

Lần này, Chế Bồng Nga lui tránh về phía Cầm Ma.

Y muốn bắt thị phải ra tay cùng đánh Hổ Vương với mình.

Nhưng Đặng Ngọc Bình lại nói:

“ Chuyện của đàn ông các người, đàn bà con gái bọn tôi sao dám dây vào? ”

Đoạn búng mình nhảy tránh sang một hướng khác.

Chế Bồng Nga thầm chửi thị một tiếng, nhưng không kịp nói ra ngoài miệng thì quyền kình của Hổ Vương đã đánh tới nơi. Gã quát khẽ một tiếng, chuyển thân, hai tay như hai con mãng xà đang trườn cuốn chặt lấy cánh tay đang đánh ra của Hổ Vương. Đoạn Chế Bồng Nga khẽ vận kình, song thủ từ chí nhu hóa thành chí cương, từ thân rắn trở thành ngà voi. Hai cánh tay áp lại như cái gọng kìm, muốn đánh gãy xương cánh tay của Hổ Vương.

Đối phương động, Hổ Vương cũng động. Đột nhiên cánh tay xoay chuyển, hóa thành chưởng vỗ sang phải một cái, nhằm chuẩn ngay mạch môn của Chế Bồng Nga mà đánh. Gã bèn kêu “ Ái chà ” một cái, đoạn song thủ cũng theo đó mà biến chiêu, tay trái đổi thành chỉ nhằm vào chưởng tâm của Hổ Vương mà điểm, tay phải cong thành trảo chụp từ trên xuống ý đồ khống chế huyệt Kiên Tỉnh ở bả vai. Hổ Vương thấy vậy cũng nhích người chuyển vai một cái, chưởng thu thành quyền, đón đầu chỉ của Chế Bồng Nga.

Hai người giao thủ đã vào chỗ nhập tâm, chiêu của người này phát ra thì người kia lập tức đã có biến hóa đáp trả, suốt cả năm chục chiêu mà bốn tay chưa hề đụng vào nhau! Người ngoài nghề xem còn tưởng là hai bên khoa tay múa chân, không hiểu võ nghệ. Nhưng hai đứa trẻ con đánh nhau, coi như tay chân không chạm vào nhau thì cũng phải đánh trúng được bộ vị yếu hại như đầu mặt bụng…v.v… Câu trả lời chỉ có thể là hai người giao thủ đã có võ công đạt tới hóa cảnh, mới có thể khiến chiêu tùy tâm mà phát, thức tùy thế mà sinh như vậy.

“ Tinh!! ”

Đặng Ngọc Bình rốt cuộc cũng đã khảy sợi tóc của mình, đánh lên một tiếng ma âm.

Hoàng Chi Mai quan sát hai người kia giao thủ thì không hiểu, cứ nghĩ là ngang tay, nhưng người có võ công cao như Cầm Ma há lại có thể không nhìn ra là càng đấu lâu Chế Bồng Nga càng ở vào hạ phong? Y dùng tà công hút nội lực mấy cao thủ liền, công lực sớm đã hơn Hổ Vương một cái đầu, nhưng vận dụng lại không bằng. Thành ra càng đấu, Chế Bồng Nga sẽ càng lộ rõ sơ hở.

Thế nên, Cầm Ma lúc này mới ra tay!

Tiếng đàn cất lên chính vào lúc hung hiểm quan trọng nhất! Tuy là Hổ Vương có đề phòng, nhưng khí huyết vẫn nhảy lên một cái trong chớp mắt, thành thử động tác bị lỡ nửa nhịp. Thành ra, đã năm lần bảy lượt Hổ Vương có thể kết thúc trận đấu, mà chiêu thức quyết định lại thủy chung không thể đánh ra nổi. Người ta nói thủ lâu tất bại. Võ công hai người Hổ Vương Chế Bồng Nga hiện tại thực chất hơn kém nhau không nhiều. Bồng Nga đã lộ sơ hở năm bảy lượt, nếu lúc này Hổ Vương còn có thể không mắc sai lầm nào thì quả thực là không phải người!

Hổ Vương đánh lâu, vừa phải chiết chiêu vừa phải phân thần chống lại ma âm, cả tinh thần lẫn thể xác đều đã mệt mỏi. Sau cùng bước hớ nửa bước, lộ sơ hở ở bên mạn sườn, Chế Bồng Nga chỉ chờ có thế bèn dùng đến trảo công bí truyền của nước Chiêm đánh ngay vào chỗ yếu hại. Da thịt Hổ Vương cuối cùng không phải bằng đồng bằng sắt, đã bị móng nhọn của hắn xé ra ba đường dài, máu đỏ đổ xuống đẫm cả ống quần.

Hổ Vương ôm vết thương lui lại, miệng lại nhếch lên một nét cười.

Chua chát.

“ Chế Bồng Nga, không ngờ kẻ kiêu hãnh như nhà ngươi lại luân lạc đến mức này… ”

Trên trảo của Chế Bồng Nga có độc!

Nhưng độc ở đâu ra? Tại sao Hổ Vương lại không đề phòng nổi?

Chế Bồng Nga nhẹ nhàng liếm máu còn sót lại trên năm ngón tay, cười khùng khục:

“ Năm xưa bản vương kiêu ngạo, khinh thường nhất là những thủ đoạn hèn hạ này, quả là có việc đó. Nhưng vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, con người ta cũng phải thay đổi cho hợp thời hợp thế chứ? Sao hả Đề Lãm?? Mùi vị của Thất Bộ Li Hồn này không tệ chứ? ”

“ Ác tặc! Ngươi chẳng những giả mạo trang chủ, còn lấy bảo vật trấn trang ra đối phó người khác, không thấy thẹn hay sao? ”

Hoàng Chi Mai vẫn biết lời mình nói thừa thãi vô cùng, nhưng cơn tức này quả thực không sao nhịn cho nổi, nên mới buột miệng mắng chửi.

Chế Bồng Nga cười khẩy, nói:

“ Các ngươi trung thành như thế, sao bao nhiêu năm qua không nhận ra ta là giả? Thực chất trung với sơn trang, với trang chủ của các ngươi chỉ treo ngoài mồm, thực chất chẳng đáng một xu, đúng không? ”

Bị gã hỏi vặn ngược lại như thế, Hoàng Chi Mai nhất thời cũng nghẹn họng trân trối.

Quả thực, Phan Chiến Thắng từ sau đại hội võ lâm trở về có thay đổi ít nhiều, nhưng cả Tứ Đại Minh Vương đều cho rằng ấy là do thất bại trước Hổ Vương khiến ông bị đả kích, mới khiến tính tình đổi khác. Bốn Tinh kế nhiệm hoàn toàn không hay biết gì về chuyện thay mận tráo đào này, chỉ đinh ninh cho rằng lời của Tứ Đại Minh Vương là chính xác. Ngay cả Mạc Viễn làm không ít chuyện xấu xa thông địch bán nước thay Chế Bồng Nga cũng không hề hay biết y là giả.

Hoàng Chi Mai vội nói:

“ Hổ Vương, Thất Bộ Li Hồn này là chất độc bôi trên ám khí Khổng Tước Linh của bản trang. Không gây hại tính mạng, nhưng chỉ cần ông đi bảy bước là ngã lăn ra bất tỉnh li bì cả chục ngày ngay! Phải cẩn thận! ”

Chế Bồng Nga nghe đến chỗ này, bèn cười phá lên:

“ Không sai! Không sai! Chính là như thế! Năm đó đánh nhau ở Bình Than, tên Trần Khát Chân cũng dùng đến thứ này! Là hắn dạy cho bản vương biết… mặc kệ ta dùng biện pháp hèn hạ đến đâu, cứ thắng trận thì thành anh hùng. Đồng ý không hả, Hổ Vương? ”

Hổ Vương chặc lưỡi một cái, chẳng buồn đáp.

Không sai, vật đổi sao dời…

Kẻ đứng ở sảnh đường hôm nay đã không còn là đối thủ đáng tôn trọng hai mươi năm về trước nữa. Có chăng chỉ có thể trách rằng “ non sông dễ đổi, bản tính khó dời ”. Nhưng khó chẳng đồng nghĩa với “ không thể ”. Lại nói Chế Bồng Nga đáng lẽ phải chết trận từ mười chín, hai mươi năm trước, nay bỗng nhiên sống lại cắn người ở núi Điểm Sơn…

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Có thể che mắt diêm vương giả chết trốn khỏi trận Bình Than, những chuyện hắn đã kinh qua quả thực người ngoài khó mà tưởng tượng. Thế nên gã thay đổi như vậy, Hổ Vương tuy là không đồng tình, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Cười chua chát, chẳng qua là vì mất một kẻ xứng là đối thủ mà thôi.