Dịch giả: Đình PhongBắc Thông Huyền vẫn là Bắc Thông Huyền kia.
Một bộ áo dài nam màu đen, sắc mặt âm lãnh, đôi môi màu đỏ như nhuộm máu tươi.
Y đi đến, một cái liếc mắt cũng không nhìn Tư Mã Trường Tuyết mà trong miệng đã nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta có việc nói với hắn."
Lông mày Tư Mã Trường Tuyết nhíu lại nhưng vẫn theo lời y thối lui khỏi phòng.
Vì vậy trong phòng thật lớn chỉ còn lại hai người Tô Trường An và Bắc Thông Huyền.
Hai người đối mặt, ánh mắt giao nhau lâm vào trầm mặc thật lâu.
Nhưng Bắc Thông Huyền vẫn là người trước tiên phá vỡ sự nặng nề này.
Y đi về phía trước ngồi xuống cạnh cái bàn sau đó thò tay nhấc ấm trà rót cho mình một ly rồi nhấp một ngụm.
"Qua đây đi, ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta. Ta sẽ nói với ngươi." Bắc Thông Huyền thản nhiên nói.
Quãng đường này bất quá hai ba trượng lại làm cho Tô Trường An hỗn loạn hơi thở, mồ hôi chảy như mưa.
Bắc Thông Huyền thế mà cũng không nói gì, chỉ là nâng chén trà đợi Tô Trường An bình phục tâm tình.
Đợi thật lâu sau hô hấp của hắn mới dần dần trở nên ôn hòa, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Bắc Thông Huyền hỏi ra nghi vấn đã chôn ở đáy lòng hắn từ lâu: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Y dường như cũng không phải một người quá tốt, tự tay mình giết chết Như Yên, giết cô gái đã đợi y mười năm.
Nhưng dường như công pháp của y lại có ngàn vạn liên hệ với Thiên Lam viện, bên trong loạn lạc thành Trường An thì Hoa Phi Tạc bảo hắn đến Tây Lương tìm y, kinh biến trong thành Lai Vân ấy mà y bỗng nhiên xuất hiện trợ giúp hắn.
Cho nên trong mắt của Tô Trường An thì thân phận và lập trường của Bắc Thông Huyền rất kỳ quái.
"Bắc Thông Huyền." Bắc Thông Huyền trả lời như vậy.
"..." Tô Trường An trầm lặng, trên mặt không có nửa phần tức giận hay không vừa lòng hiện qua, hắn chỉ dùng mắt nhìn chằm chằm đợi y đáp lời.
Phản ứng của hắn như vậy rơi vào trong mắt Bắc Thông Huyền khiến người nam nhân này không khỏi lắc đầu.
"Ta là truyền nhân thứ chín của Ngọc Hành nhất mạch Thiên Lam viện, đệ tử thân truyền của vị hồn quy Tinh Hải kia. Khí đồ Bắc Thông Huyền của Thiên Lam viện."
"Khí đồ?" Tô Trường An không quá hiểu rõ hàm nghĩa của từ này.
"Vì giấu diếm tai mắt những người khác cho nên sư phó trục xuất ta khỏi Thiên Lam viện, mai danh ẩn tích." Bắc Thông Huyền hồi đáp như thế, sắc mặt lạnh giá của y lúc ấy có chút biến hóa khó thể thấy, bất quá rất nhanh hồi phục lại.
Tô Trường An nhẹ gật đầu, hắn đại khái hiểu được những người trong miệng Bắc Thông Huyền đến tột cùng là ai.
"Ngày hôm qua..." Tô Trường An nói xong dừng lại một chút, hắn cảm thấy miêu tả như vậy không quá chuẩn xác, bản thân không rõ ràng lắm đến tột cùng đã bất tỉnh bao lâu. Theo lời hắn ngày hôm qua cũng không nhất định là hôm qua, cho nên hắn đổi lại lời nói: "Ngày đó, người nam nhân kia thật là sư thúc tổ Khai Dương sao?"
Lúc nói chuyện, hai đầu lông mày hắn hiện lên sát khí dày đặc.
"Ừ." Bắc Thông Huyền nhẹ gật đầu nhưng rất nhanh lại lắc đầu. "Ưm, có thể cũng không phải."
"Có ý gì?" Tô Trường An không hiểu.
"Người đúng là Khai Dương sư thúc, nhưng người thành Thái Thượng liền không còn là Khai Dương rồi." Bắc Thông Huyền cũng không có cởi bỏ nghi hoặc ở đáy lòng Tô Trường An, ngược lại càng làm cho hắn cảm giác lập lờ nước đôi.
Tất nhiên Bắc Thông Huyền liếc nhìn một cái đã nhận ra nghi hoặc của Tô Trường An, y lại nhấp một chút nước trà nói tiếp: "Thái Thượng là cảnh giới phía trên Tinh Vẫn. Không có nhân quả, vong tình thành Thánh, nhưng người mà vong tình liền không còn là người kia nữa."
Chẳng biết tại sao đang lúc nói hết những lời này, ánh sáng trong mắt Bắc Thông Huyền chợt đọng lại, giống như là rơi vào chút hồi ức nào đó không quá vui sướng.
"Vong tình? Thái Thượng?" Tô Trường An không khỏi nhớ tới phần công pháp Thanh Loan đã từng tu luyện - Thái Thượng Vong Tình Lục.
"Nhưng người không phải của Thiên Lam viện sao?" Cho tới bây giờ Tô Trường An vẫn không hiểu vì cái gì Khai Dương sẽ ra tay với hắn, sẽ tổn thương Thanh Loan. Đáy lòng của hắn thủy chung cố chấp cho rằng người của Thiên Lam viện đều hẳn là người tốt. Đương nhiên, ngoại trừ Từ Nhượng, Bắc Thông Huyền thì còn chờ tranh luận.
Nhưng cách nói mang theo tính trẻ con rõ ràng như vậy khiến Bắc Thông Huyền sững sờ, lập tức cười cười.
"Ngươi cảm thấy Thiên Lam viện là một nơi tốt sao?" Bắc Thông Huyền hỏi, giọng nói mang theo một sự trầm thấp không nói nên lời.
Có lẽ vì vẻ mặt Bắc Thông Huyền trở nên vô cùng nghiêm túc, lại có thể vì trải qua quá nhiều chuyện. Cho nên lúc này đây, Tô Trường An cũng không có nói ra đáp án vốn có đã đến bên miệng.
Hắn rất nghiêm túc suy ngẫm, nghĩ tới thời gian ở Thiên Lam viện, nghĩ đến chuyện bản thân gặp phải, những người hoặc việc mà mình biết.
Hắn cảm thấy Thiên Lam hẳn là nơi tốt, hắn thích chỗ đó.
Cho nên hắn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Thiên Lam không phải vậy sao?"
Trên mặt Bắc Thông Huyền trồi lên nụ cười nhạt, mang theo chút đùa cợt vui vẻ.
Chỉ là Tô Trường An không hiểu rõ lắm chỗ y muốn đùa cợt là y hay là bản thân mình.
"Thiên Lam viện cho tới bây giờ cũng không phải là nơi tốt gì." Bắc Thông Huyền nói như thế.
"Trái lại, nó rất đáng sợ, người khác chỉ biết bề ngoài nó đường hoàng, tráng lệ như ban ngày. Lại không biết lớp vải lót bên trong như là rét đậm tuyết lạnh, lạnh lẽo đến mức không dung nạp nửa phần nhân tình."
Bắc Thông Huyền rốt cục hạ chén trà trong tay, bởi vì thân thể y bắt đầu run rẩy khó khống chế, y cảm giác được cỗ tức giận ngủ say dưới đáy lòng có xu thế xông tới, nếu lúc này y còn bưng chén trà chỉ sợ sẽ bóp nó thành bột mịn.
Nhưng y không hề muốn như vậy.
Y yêu quý đồ vật giống như yêu quý chúng sinh ở Vĩnh Ninh quan vậy.
"Ta cảm thấy ngươi nói không đúng." Tô Trường An lắc đầu, ấn tượng về Thiên Lam viện cùng lúc không phải như vậy.
"Không đúng sao?" Trên mặt Bắc Thông Huyền vui vẻ càng lớn nhưng ánh sáng rực rỡ trong con ngươi lại trở nên đắng chát. "Thiên Lam viện từ trước đến nay tinh thông tính toán, thích dùng số lượng để cân nhắc sinh mệnh."
"Giống như là một trận giao dịch, bọn họ cho rằng lấy ít đổi nhiều liền có thể thắng được trận giao dịch này."
"..." Tô Trường An trầm lặng, hắn không phải không muốn cãi lại nhưng từ vẻ mặt của Bắc Thông Huyền, hắn mơ hồ cảm thấy trong đây có lẽ có chuyện gì đó hắn chưa từng biết.
"Chỉ là, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, tính mạng một nắm người bị làm tiền trả đến tột cùng nên hoàn lại như thế nào." Ánh sáng rực rỡ trong con ngươi Bắc Thông Huyền rốt cục ảm đạm xuống, y giống như mất đi tất cả khí lực rơi vào trầm lặng giống như Tô Trường An.
Tô Trường An chợt đã rõ ràng.
Bọn họ trong lời nói của Bắc Thông Huyền cũng bao gồm chính hắn.
Mà tương ứng, bên trong một nắm người đó ấy mà kể cả nữ nhân kia.
"Ngươi hối hận sao?" Tô Trường An không khỏi hỏi.
---o0o---