Dịch giả: Đình PhongVấn đề này tới rất đột ngột.
Như là cứng nhắc đâm vào cuộc nói chuyện của hai người, lập lờ nước đôi.
Nhưng bọn họ cũng biết chỗ trong lời nói đến tột cùng là chỉ chuyện gì.
"Hối hận." Bắc Thông Huyền trả lời rất dứt khoát.
Dứt khoát đến đơn giản lại trực tiếp, thế nên hoàn toàn vượt khỏi đoán trước của Tô Trường An.
Trong lúc nhất thời Tô Trường An không biết phải nói cái gì.
Ánh mắt trời sau giờ ngọ xuyên qua lụa mỏng loang lổ chiếu xuống mặt hai người.
Bọn họ một người lạnh giá như sương, một vị trong con ngươi ngậm ánh sao. Thúc cháu hai người liền lần nữa rơi vào trầm lặng.
"Vì cái gì?" Tô Trường An lại hỏi, hắn có thể cảm giác được phía dưới con ngươi băng lãnh của Bắc Thông Huyền ẩn núp một thứ gì đó, y tự cho là y giấu rất khá. Nhưng trái lại thứ được gọi là bi thương này từ trước đến nay giấu đầu hở đuôi.
Hắn không hiểu chính là nếu đã hối hận, trước kia tại sao lại muốn như vậy? Mà làm rồi, vì sao lại hối hận?
"Không có vì sao." Bắc Thông Huyền đứng lên, lạnh giá trên mặt chẳng biết tại sao lại trồi lên nụ cười nhạt đắng chát. Giọng nói y trầm thấp, "cho dù lại tới một lần, ta vẫn như trước lựa chọn như vậy."
Trả lời như vậy nếu ở dĩ vàng thì với tính tình của Tô Trường An tất nhiên sẽ tức giận, lâu hơn nữa liền trực tiếp rút đao, kêu gào muốn tìm công đạo cho Như Yên là chuyện tất nhiên.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ là trầm mặc khẽ gật đầu.
Hắn tự hỏi nếu đổi lại là Bắc Thông Huyền, hắn sẽ quả quyết làm đến một bước này.
Hắn sẽ bỏ qua Như Yên, sau đó một mình dù không có ủng hộ của Tư Mã Hủ, không có mười vạn đại quân kia, hắn cũng sẽ độc thân tới Tây Lương, một mình với sức mạnh non nớt.
Không cầu có thể cứu thiên hạ muôn dân trăm họ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Nhưng đây chỉ là lựa chọn của hắn, không thể cùng lúc lấy lập trường đi khiển trách Bắc Thông Huyền.
Như Ngọc Hành từng nói, sự tình trên đời vốn không có đúng sai.
Theo muôn dân Tây Lương mà nói, đây là may mắn của bọn họ, theo Như Yên mà nói, đây là kiếp nạn của nàng. Với Bắc Thông Huyền mà nói...
Tô Trường An nhìn y một cái, sợ rằng chỉ có chính y mới rõ ràng.
"Đừng nhắc chuyện qua rồi, nói ngươi đi." Nhìn ra được Bắc Thông Huyền không muốn tiếp tục theo đuổi vấn đề này.
Nhưng lúc này đổi lại là Tô Trường An trầm lặng.
Hắn đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng muốn hỏi nhất chỉ có một việc.
"Thanh Loan... Thanh Loan thế nào rồi?" Nhưng chung quy một số việc không có biện pháp trốn tránh, hắn cần đối mặt, cần biết rõ đáp án. Hắn tự nói với mình như vậy, nhưng sau khi hỏi ra câu đó thân thể cũng không tự chủ được run lên.
Đúng vật, hắn sợ hãi.
"Chết rồi." Bắc Thông Huyền vẫn như trước trả lời ngắn gọn cực kỳ, không có chỗ trống cho Tô Trường An nửa phần giảm sốc.
Cho nên sắc mặt hắn một khắc kia trở nên trắng bệch, ánh sáng rực rỡ trong con ngươi như thủy triều rút lui, hắn tuy còn sống nhưng lại như mất đi linh hồn tràn ngập tử khí.
"Nhưng cũng còn sống." Bắc Thông Huyền nhìn biến hóa của Tô Trường An trong mắt, dường như thăm dò được chút gì đó làm y thỏa mãn, thanh âm của y vang lên lần nữa.
Ánh sáng trong con ngươi Tô Trường An lại rực rỡ, hắn thậm chí không kịp suy nghĩ dụng ý thử lúc trước của Bắc Thông Huyền. Hắn đột nhiên đứng lên lấy sức chộp lấy bả vai Bắc Thông Huyền lo lắng hỏi: "Là ý gì? Sao chết rồi lại còn sống?"
Hắn đã không còn tu vi nhưng sức lực nắm bả vai vẫn để cho vị cường giả Vấn Đạo cảnh phải nhíu mày. Khác thường như vậy càng khẳng định suy đoán trong đáy lòng Bắc Thông Huyền, y hắng giọng một cái đẩy tay Tô Trường An ra rồi đứng lên.
"Nàng rất quan trọng với ngươi sao?" Bắc Thông Huyền hỏi.
"Ừ." Tô Trường An gật đầu.
"Ngươi muốn đi cứu nàng?" Bắc Thông Huyền lại hỏi.
"Muốn!"
"Cái này rất khó."
"Trên đời này xem ra không có chuyện gì khó hơn nhìn nàng chết trước mặt ta rồi." Tô Trường An đáp như thế.
Thân thể Bắc Thông Huyền khẽ giật mình, không hiểu có chút xúc động, y nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt hồi lâu.
Cho đến khi y xác nhận vẻ mặt của hắn không có làm bộ mới thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Ta không biết Khai Dương sư thúc có quan hệ gì với vị Các chủ Tinh Thần các kia nhưng ta từng nghe người nói, muốn dùng Thanh Loan đổi với vị Các chủ kia một vật. Vật kia rất quan trọng đối với người, cho nên ta có thể khẳng định người sẽ không giết cô gái đó."
"Nhưng mà..." nói tới chỗ này, Bắc Thông Huyền ngẩn người, y nhìn thoáng qua thấy Tô Trường An đang khẩn trương nên trong lòng y sinh ra chút áy náy. Y lại phát ra một tiếng thở dài tận đáy lòng, nói tiếp: "nhưng mà, nàng thành Thái Thượng, Thái Thượng vong tình. Nàng đã không còn là nàng, từ ý nào đó mà nói, nàng đã chết rồi."
Dứt lời y lại nhìn Tô Trường An lần nữa, dường như muốn phát hiện chút ít thất lạc trên mặt cậu trai này nhưng khiến y thất vọng chính là, trên mặt Tô Trường An chỉ có sắc thái vui mừng, không có nửa phần buồn rầu.
Cảm giác như chính y giải thích không chính xác cho Tô Trường An hiểu.
Bắc Thông Huyền tiếp tục bổ sung: "Khai Dương sư thúc ngày ấy, ngươi gặp rồi đúng không?"
"Ừ." Tô Trường An gật đầu, chỉ là nghi hoặc trong lòng tại sao Bắc Thông Huyền lại hỏi vấn đề này. Mà biết được Thanh Loan bình yên không việc gì, hắn rất an tâm sẽ không tiếp tục để ý Bắc Thông Huyền.
"Khai Dương sư thúc từng không phải người như vậy, y là một người..." Bắc Thông Huyền nghĩ nghĩ, "người rất hòa thuận, từ ý nào đó mà nói, y càng thêm hòa ái so với sư phó."
Bắc Thông Huyền miêu tả như vậy khiến Tô Trường An không khỏi ngẩn người, sư phó của Bắc Thông Huyền đương nhiên là Ngọc Hành.
Trong lòng Tô Trường An thì Ngọc Hành là một người rất ấm áp.
Lão bao dung hắn nhưng lại không cưng chiều.
Lão dạy bảo hắn nhưng không khiển trách.
Lão giống như là mặt trời tháng ba rực rỡ, ấm áp đến ôn nhu, có lão trong những ngày hắn ở Trường An là khoảng thời gian trôi qua thư thái, sung sướng nhất.
Mà Khai Dương, lạnh giá vô tình.
Thanh Loan là đệ tử của gã, đệ tử trên ý nghĩa chân chính, nhưng gã lại lấy nàng ra làm món hàng giao dịch. Thậm chí từng đả thương nàng, cho tới bây giờ Tô Trường An còn nhớ rõ máu tươi tuôn ra từ cơ thể Thanh Loan cuộn trào mãnh liệt như thế nào. Một màn kia dĩ nhiên hắn ghi khắc ở đáy lòng, chỉ chờ một ngày sẽ thay Thanh Loan trả lại một kiếm cho Khai Dương.
Hình tượng thâm căn cố đế như vậy thực không thể nào để Tô Trường An liên hệ với vị sư thúc hòa ái trong miệng Bắc Thông Huyền.
Bắc Thông Huyền đương nhiên nhìn ra suy nghĩ trong tâm Tô Trường An, y tiếp tục nói: "Rất kỳ quái đúng không? Cảm thấy Khai Dương sư thúc trong miệng ta không cùng một người với ngươi gặp đúng không?"
"Lúc ta gặp lại người lần nữa cũng chưa từng nghĩ người sẽ biến thành như vậy. Nhưng Thái Thượng chính là Thái Thượng, tâm người một khắc kia có quyết định vong tình liền dĩ nhiên trở nên lạnh giá. Mà vị Thanh Loan kia của ngươi cũng sẽ như thế."
"Đây cũng là Thái Thượng, vong tình của Thái Thượng." Thanh âm Bắc Thông Huyền trầm thấp đến đáng sợ, đã từng Thiên Lam viện đến khó khăn bây giờ chỉ còn lại một vị Khai Dương thế hệ đời trước, người mà y từng rất sùng kính lại không còn bộ dáng xưa. Cho dù là Bắc Thông Huyền cũng không khỏi cảm thấy mờ mịt, vì chính mình cũng vì Thiên Lam.
"Chẳng lẽ không thể biến trở về sao?" Tô Trường An rốt cục cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lông mày hắn nhíu lại.
"Ta không biết, ít nhất ta chưa từng nghe nói qua."
Tô Trường An đạt được đáp án như vậy về sau không khỏi có chút buồn rầu, hắn cúi đầu lại rơi vào im lặng.
Nhưng không lâu sau đó hắn lại ngẩng đầu, ánh sáng trong con ngươi chói mắt.
"Không. Thanh Loan không giống vậy, nàng sẽ không quên ta." Hắn nói được rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Bắc Thông Huyền không hiểu hắn dựa vào cái gì để sinh ra tin tưởng như vậy.
Nhưng lý trí Bắc Thông Huyền lại nói cho y biết cái này không phải chỉ dựa vào tín niệm là có thể làm được, nhưng bây giờ Tô Trường An lại cần loại tín niệm như vậy đi chống đỡ hắn. Để cho hắn đi hoàn thành việc những người thế hệ trước cần hắn đi làm, nhất là khi y đem hết thảy chân tướng đều nói cho hắn biết, những tín niệm này có thể khiến cho cậu trai không đến mức rơi vào sụp đổ không gượng dậy nổi.
"Liền xem như nàng nhận ra ngươi, nhưng bây giờ nàng đang ở Tinh Thần các, Các chủ Tinh Thần các là Bạch Hà Viễn vì nàng trả một cái giá xa xỉ cho Khai Dương sư thúc. Ngươi cần phải biết rõ, ngươi muốn mang nàng đi cũng không phải đơn giản như vậy."
Tô Trường An đã sớm không phải tiểu tử lỗ mãng trong thành Trường An lúc trước, hắn hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.
"Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ lần nữa. Sau đó tự mình đi Tinh Thần các cướp nàng về!" Hắn nói như vậy, ngữ khí kiên định, ánh mắt phát sáng như sao trên trời. Mặc dù hắn mất hết tu vi nhưng vẫn còn truyền thừa tinh linh, chỉ cần cho hắn một ít thời gian, hắn tin tưởng một ngày nào đó sẽ tới được cảnh giới chống lại những đại năng kia.
"Trở nên mạnh mẽ? Ngươi có thể rất mạnh sao?" Nhưng Bắc Thông Huyền lại từ chối cho ý kiến chỉ cười cười. "Tinh Vẫn? Nhưng Tinh Vẫn không cách nào chiến thắng Thái Thượng. Hoặc là ngươi trở thành Thái Thượng, trở thành một người giống Khai Dương sư thúc như vậy?"
Tô Trường An nghe thế chợt ngẩn người.
"Giống một người như Khai Dương?" Dưới đáy lòng hắn lặp lại những lời này, trong đầu hiện lên ánh mắt lạnh như băng của người nam nhân kia, lúc ấy một luồng ý lạnh cũng từ dưới chân hắn xông lên.
Trở thành người như vậy mà cứu ra Thanh Loan, vậy còn ý nghĩa gì?
Nhưng không trở thành Thái Thượng, thì làm sao có thể chiến thắng Thái Thượng?
Hiện tại bày ra trước mặt Tô Trường An như một con đường cùng. Hắn dừng lại một chút quay đầu nhìn về phía Bắc Thông Huyền.
"Ngươi có biện pháp?" Hắn như hỏi thăm kì thực cũng rất bình tĩnh. Từ vừa mới gặp mặt Bắc Thông Huyền từng bước một dụ dỗ hắn tới một phương hướng. Cho nên giờ phút này Tô Trường An nhìn y, cùng đợi y đưa một phương pháp không cần trở thành Thái Thượng nhưng có thể chiến thắng Thái Thượng.
Cảnh giác của Tô Trường An vượt xa khỏi đoán trước của Bắc Thông Huyền, y không khỏi sửng sờ nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần lại.
"Ngươi còn nhớ rõ sư phó của ngươi không?"
Hôm nay hắn cùng Bắc Thông Huyền nói chuyện vốn những vấn đề nhìn dường như không quan hệ đột ngột bị cắm vào, Tô Trường An đã có chút thích ứng nên khẽ gật đầu: "Tất nhiên không có khả năng quên."
"Ha ha." Bắc Thông Huyền cười cười, có chút đắng chát cảm thán: "đúng vậy, ai có thể quên hắn đây?"
"Hi vọng của Nhân tộc, đồ đệ Dao Quang sư thúc. Đao khách đệ nhất thiên hạ, Mạc Thính Vũ."
"Chỉ là, ngươi cũng không biết hắn không phải là Nhân tộc?"
"Hả?" Tô Trường An khẽ giật mình, lần đầu tiên hắn nghe được sư phụ mình còn có thân thế như vậy.
"Hắn là người Tây Lương, là con của một người lao động và thiếu nữ Man tộc." Thần sắc trên mặt Bắc Thông Huyền biến ảo, giống như rơi vào hồi ức nào đó. "Hắn từ rất nhỏ liền được Dao Quang sư thúc dẫn từ Tây Lương về. Thu hắn làm đồ đệ, truyền y bát cho hắn, nhưng vì cái gì lại không để cho hắn trở thành Dao Quang Tinh Vẫn đời sau."
"Đây là vì sao?" sắc mặt Tô Trường An ấy mà trở nên nghiêm nghị, hắn ý thức được mình đang nghe được chút tân mật cực kỳ đáng sợ.
"Vì để cho hắn thành Tiên!"
"Tiên?!" đồng tử Tô Trường An bỗng nhiên phóng đại, đây là lần thứ ba hắn nghe được chữ này, hai lần trước đều chỉ hắn còn lần này lại xuất hiện trên người Mạc Thính Vũ. Chuyện này cả hai người ở tầm nào đó tất nhiên có chút liên hệ.
Nhưng còn không đợi hắn tinh tế hiểu được, âm thanh Bắc Thông Huyền lại vang lên lần nữa.
"Tiên rốt cuộc là gì ta cũng không biết, các sư phụ sư thúc của ta cũng không biết. Nhưng có một điểm có thể khẳng định chính là, Tiên rất mạnh."
"Ngươi còn nhớ rõ sự việc năm đó Mạc Thính Vũ lấy Thái Nhất cảnh chém Ngô Đồng không? Đương nhiên hắn cũng không có giết nàng, nhưng không thể phủ nhận nếu hắn nguyện ý hắn chính xác có năng lực chém giết Tinh Vẫn."
"Ngươi bây giờ, trong cơ thể có truyền thừa tinh linh của ba vị Tinh Vẫn, chớ nói Thái Nhất, lúc là Thiên Thính cảnh, cho ngươi đao ý mười năm thậm chí hai mươi năm, ngươi có thể đánh thắng được Tinh Vẫn sao?"
Vấn đề của Bắc Thông Huyền rất thành công để Tô Trường An ngây ngẩn cả người.
Đây là một vấn đề hắn chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới.
Bởi vì trong tâm hắn thì Mạc Thính Vũ chính là một tượng thần, chỉ cần là Mạc Thính Vũ thì bất kỳ một kỳ tích nào cũng đều hợp lý.
Chỉ là đột nhiên nghe Bắc Thông Huyền nói đến hắn mới ý thức được, không thể nhận ra thì tu vi của hắn đã vượt qua Mạc Thính Vũ không chỉ trăm lần, hơn nữa càng có nhiều truyền thừa đáng sợ. Nhưng cho dù như vậy khi đối mặt Tinh Vẫn hắn vẫn không có lực đánh trả.
"Chẳng lẽ?" Tô Trường An có chút không xác định nói.
"Đúng." Bắc Thông Huyền rất nhanh rõ ràng vật Tô Trường An chỉ tới. Y khẽ gật đầu khẳng định suy đoán của hắn. "Mạc Thính Vũ không tu Nhân đạo mà là Tiên đạo!"
"Tiên đạo rất mạnh, nhưng đồng thời thực rất khắc nghiệt. Đầu tiên ngươi phải có đủ truyền thừa của ba tộc Nhân Yêu Man, nhưng bởi vì thể chất ba tộc sai biệt, một tộc ngươi căn bản không cách nào tu luyện công pháp ngoại tộc. Đây là thứ nhất. Còn nếu không cách nào tu luyện công pháp ngoại tộc muốn thu hoạch truyền thừa liền chỉ còn thông qua truyền thừa tinh linh. Nhưng tinh linh truyền thừa của Tinh Vẫn quý giá biết bao, ba tộc quanh năm giao chiến, lại có vị Tinh Vẫn nào đem tinh linh bản thân truyền cho người tộc khác. Đây là thứ hai. Cái kia nếu đã như thế thì chỉ còn con đường thứ ba, con lai ba tộc. Nhưng chính như vừa rồi đã nói, ba tộc quanh năm giao chiến, việc thông hôn chưa có phát sinh. Liền coi như có trường hợp đặc biệt cũng rất khó tìm ra người có thể chất hoàn mỹ đồng thời kế thừa hai tộc. Rất xảo là sư phụ Mạc Thính Vũ của ngươi, hắn là trường hợp trong vạn người có một. Huyết mạch của hắn sáng tạo ra có thể kế thừa công pháp hai tộc."
"Nhưng là, cái này cũng còn thiếu một mạch." Tô Trường An nghi hoặc.
"Đúng vậy, còn kém một mạch." Bắc Thông Huyền cảm thán nói, thần sắc trên mặt càng phát ảm đạm. "Cho nên mới có một tuồng tiết mục mà Dao Quang sư thúc tự biên tự diễn."
Tô Trường An như ý thức được cái gì, sắc mặt của hắn chợt biến đổi.
"Ngươi cảm thấy, với tính tình của Ngô Đồng sư tỷ, nếu như năm đó Mạc Thính Vũ vì báo thù cho Dao Quang mà một đao giết chết Ngô Đồng đến bản thân rơi vào cái chết, Ngô Đồng sư tỷ sẽ làm thế nào?"
Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ, tình cảm của sư mẫu với sư phó tất nhiên sâu đậm. Tuyết địa năm đó người không quản hao phí tu vi không còn nhiều lắm ngăn cản sư phó rút đao, nếu như sư phó thân rơi cảnh chết, người tất nhiên sẽ cứu hắn.
Đến khi đó sư mẫu lại lấy cái gì cứu sư phó đây?
Đồng tử Tô Trường An ở lúc ấy bỗng nhiên phóng đại, tinh linh, là truyền thừa tinh linh!
"Chỉ là những thứ này mặc dù hiếm thấy, nhưng lại xa xa không đủ. Muốn thành Tiên đạo, còn cần hai vật."
"Thứ nhất, sức mạnh Tinh Quân."
"Sức mạnh Tinh Quân?" Tô Trường An vừa mới từ khiếp sợ hồi phục tinh thần lại liền nghe được một vật ngay cả bản thân cũng không biết. Hắn vô thức mở miệng hỏi.
Bắc Thông Huyền đối với chuyện này cũng sớm có đoán trước. Y không vội không chậm nói: "Ngôi sao của Tinh Vẫn bình thường một khi bị anh linh làm chỗ ở rốt cục không dung nạp anh linh của Tinh Vẫn khác. Nhưng ngôi sao của Thiên Lam viện lại không giống vậy, chỉ cần có thể trở thành Tinh Vẫn của ngôi sao, đợi đến thời điểm anh linh quy thiên, ngôi sao liền sẽ tiếp nhận."
"Tinh Vẫn, vì lẽ là Tinh Vẫn. Vô luận là ngôi sao chói mắt tới cỡ nào cũng có ngày rơi xuống. Nhưng Thất Tinh của Thiên Lam viện thì khác, có thể truyền thừa có đoạn biến mất, có lẽ trong thời gian dài chúng ta không nhìn thấy ánh sao của bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn ở trong phiến Tinh Hải kia, chờ người đời sau của Thiên Lam viện triệu hoán, một lần lại một lần từ Tinh Hải xa xôi mà đến, chiếu ánh sáng chói lọi xuống chúng ta. Cho nên từ trên theo ý nào đó mà nói thì Tinh Vẫn của Thiên Lam viện, không phải gọi Tinh Vẫn. Bọn họ có một cái tên khác - Tinh Quân."
"Đó là cao hơn Tinh Vẫn bình thường, rồi lại yếu hơn cảnh giới Thái Thượng kỳ lạ. Trên đời ít người có thể nghe nói."
"Mà thứ cuối cùng cần thiết để tu luyện Tiên đạo lại càng hiếm thấy." Bắc Thông Huyền nói như vậy, mắt lại thâm ý sâu sắc liếc Tô Trường An một cái.
"Đó là cái gì?" Tô Trường An hỏi
"Máu của Chân Thần!"
Trong nháy mắt khi Bắc Thông Huyền nói ra bốn chữ này, Tô Trường An cảm thấy một luồng ý lạnh trước nay chưa từng có tập kích tới. Ý lạnh kia âm lãnh thấu xương, chỉ trong nháy mắt đã cuộn sạch toàn thân hắn. Giờ phút này mặc dù ngoài phòng là mặt trời tháng tư rực rỡ cao chiếu nhưng Tô Trường An lại cảm giác như đặt mình trong rét đậm ở Bắc địa, thân thể không tự chủ được đánh rùng mình một cái.
Nếu thật như Bắc Thông Huyền nói, những sư thúc tổ của Thiên Lam viện hắn từng hoặc chưa gặp mặt mưu đồ đem sư phó của hắn dẫn hướng Tiên đạo.
Như vậy hết thảy phát sinh ở Bắc địa, tất cả những thứ cải biến số mệnh của Tô Trường An, nhìn dường như phức tạp rắc rối lại thật khéo, phía sau kỳ thật chỉ là một hồi tính toán của đám Thất Tinh Thiên Lam viện.
Dao Quang lấy cái chết kích phát mâu thuẫn của Mạc Thính Vũ và Ngô Đồng, tính toán rõ ràng lúc Mạc Thính Vũ rơi vào cái chết, Ngô Đồng sẽ xả thân cứu giúp.
Nếu nói như thế, máu Chân Thần trên Cửu Nạn đao cũng không phải chỉ Thần tộc hạ độc đơn giản như vậy, phía sau nó còn có bóng dáng Thiên Lam viện.
Tô Trường An rất rõ ràng tâm u sầu của Mạc Thính Vũ, cũng có thể tưởng tượng người giày vò giãy dụa như thế nào giữa yêu và hận trong mười năm kia, đồng thời hắn càng hiểu Thần tộc đáng sợ, Thần huyết đáng sợ.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả dường như đều là những thứ hắn từng lấy làm kiêu ngạo, chỉ là tính toán của các sư thúc tổ mà hắn vô cùng sùng kính.
Đáy lòng Tô Trường An ở đằng kia có một thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, giữa trán hắn tuôn ra sát khí, hắn nhìn Bắc Thông Huyền phẫn hận không gì sánh được hỏi: "Tại sao?"
---o0o---